Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính

Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính - Chương 47: tai nạn




Ngoại trừ Vu Thiệu Huy bị mẹ kéo đi khám sức khoẻ ở bệnh viện và Vu Tử Tầm bị Giai Thi Hàm quấn lấy, Vu Mộc Duệ đi chơi cùng đám bạn chưa được năm phút đã vùng vằng dứt ra để chạy về nhà.


Tâm tư đâu mà chơi, lòng hắn như lửa đốt đang lo lắng cho chị gái đây này


Kì lạ, trước kia rõ ràng hắn không có như vậy


Hắn nhớ rõ trước kia hắn với cô còn bé hai người chính là thuỷ hoả bất dung, thường xuyên dùng lời độc ác đả kích nhau


Sau đó họ lớn lên, cô càng ngày càng ít nói, hắn lại trở nên hiếu thắng, lòng tự tôn quá cao không cho phép hắn mở miệng khi thấy cô phớt lờ mình


Lâu dần tình cảm chị em cũng nhạt phai, họ dần trở thành người xa lạ, không quan tâm đến việc của nhau, có phần thờ ơ, lại có phần chán ghét


Chẳng biết từ bao giờ mọi thứ đã thay đổi đến thế này


Có lẽ là từ lúc chị ấy xuống máy bay mỉm cười nhìn hắn, cũng có thể là lúc chị ấy chủ động giúp đỡ Tô Thịnh Nam, hoặc cũng có thể là sau nụ hôn kia...


Vu Mộc Duệ hồi tưởng lại nụ hôn ấm nóng đấy, lỗ tai như muốn bốc lửa lên, hắn dùng tay vỗ vỗ má, cố trấn tỉnh bản thân


Vu Mộc Duệ, bình tĩnh nào


Bình tĩnh cái rắm...


Bỏ Tô Thịnh Nam chạy về đón chị gái, điều này đủ hiểu phân lượng của mỗi người ở trong lòng hắn rồi


Vu Mộc Duệ cẩn thận đỡ chị gái vào lòng trước ánh mắt không cam tâm của Giai Trạch Dương. Hắn nhếch môi, cười châm chọc nhìn anh em tốt của mình


Chẳng phải lúc trước không xem trọng chị gái của hắn sao?


Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, hắn đã xác định được người hắn thích là ai, bây giờ dù có chết hắn cũng không muốn bỏ lỡ cô


Giai Trạch Dương, hi vọng cậu đừng làm ra điều dại dột gì


Bằng không, mối quan hệ anh em tốt của chúng ta muốn giữ cũng đừng hòng nghĩ


[...]


Cách ngày Vu Tịnh Nhã họp lớp đã qua nửa tháng, cô một chút cũng không nhớ về câu hỏi của Giai Trạch Dương đêm hôm đó, cũng không biết sau khi mình uống say đã xảy ra cái gì. Lúc này đây cô đang đối mặt với Tước Hạc Vy đang khóc bù lu bù loa trước mặt


" Tịnh Nhã ơi, tớ... tớ phải làm sao đây" Tước Hạc Vy như người điên, vừa khóc vừa cười, khó coi đến không đỡ nổi. Khăn giấy bị cô nàng xài qua nãy giờ đã chất thành từng đống, từng đống bên kia rồi


" Cậu đừng khóc nữa, nếu tiếp tục phòng của mình sẽ lụt mất" Vu Tịnh Nhã dùng khăn lau mắt cô nàng, cố hết sức để không làm tổn thương đại tiểu thư mềm yếu này" Nói mình nghe, làm sao lại khóc bù lu bù loa như vậy?"


" Ba mẹ mình hứa hôn cho mình với Thượng Gia Thuỵ. Mình không cam tâm, nói là muốn tốt cho mình sao lại không nghĩ cho cảm xúc của mình" Cô ấy tiếp tục khóc ầm ĩ " Dương Hạc Đình còn viện lý do đó để tránh mặt mình. Dạo gần đây người ta bảo anh ấy toàn chủ động đến tìm Tô Thịnh Nam"


" Tô Thịnh Nam từ chối anh ta phải không?" Cô bé đó nhất định sẽ làm vậy. Từ sau lần trở về từ bệnh viện cô nàng hoàn toàn thay đổi hẳn, hệt như là nhân cách khác


Trước kia mở miệng ra một câu học, hai câu tiền, bây giờ chính là Vu Tịnh Nhã, Vu Tịnh Nhã


Cực kì giống fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô


" Đúng vậy" Tước Hạc Vy giận đến nghiến răng. Bảo vật mà cô trân trọng như của quý, cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, đến khi vào tay người khác lại ghét bỏ, cảm giác này làm sao cô chịu cho nổi


"Anh ta chẳng qua chỉ là trong những lúc rảnh rỗi của cuộc sống được sắp xếp trật tự của mình, trò chuyện với cậu cho bớt nhàm chán. Còn cậu thì lại dùng toàn bộ thời gian của mình để đi yêu anh ta" Vu Tịnh Nhã nhìn ra ý tứ ghen ghét trong mắt cô bạn, lên tiếng bảo vệ Tô Thịnh Nam một cách âm thầm


" Bỏ đi, xuống nhà kiếm gì ăn, lấy sức khóc tiếp" Vu Tịnh Nhã kéo cô dậy đi ra ngoài


Đến trước cầu thang, Tước Hạc Vy ngày thường khù khờ chẳng hiểu thế nào mà hôm nay lại thông minh đột xuất, cô cảnh giác nhìn Vu Tịnh Nhã, cảm giác như vừa bị người bạn thân nhất của mình phản bội, đâm một kích sau lưng. Cô vung tay ra khỏi tay cô bạn thân, giận dữ nói


" Sao cậu lại nói giúp cho cô ta?"


" Mình không có" Vu Tịnh Nhã lắc đầu, cô là đang nói sự thật. Cô không giống Tước Hạc Vy vì ghen ghét mà làm xấu đi hình ảnh đối phương, thêm mắm dặm muối vào những chuyện đã xảy ra trong quá khứ


" Cậu có, Vu Tịnh Nhã, cậu rõ ràng có. Vừa nãy cậu đã nói giúp cho cô ta" Tước Hạc Vy như nổi điên lên.


Mọi người xung quanh cô hết người này đến người khác đều vì con ả tên Tô Thịnh Nam kia mà quay lưng lại với cô. Dương Hạc Đình đã vậy, đến cả bạn thân nhất của cô, Vu Tịnh Nhã cũng vậy


" Cậu bình tĩnh một chút đi"


" Cậu cút xa ra, đừng chạm vào người mình. Cậu thật kinh tởm" Tước Hạc Vy vung tay ra


Vu Tịnh Nhã bị cô dùng lực quá lớn đẩy nên ngã nhào ra đằng sau. Cố tình đằng sau lại là cầu thang, cả người cô như con rối đứt dây, thảm thương chịu tội


Cô lăn từ trên tầng hai xuống tầng một trong cơn đau đớn


Chỉ trong một cái chớp mắt của Tước Hạc Vy, Vu Tịnh Nhã đã lăn xuống tầng một, đầu đập vào nền nhà


Vu Tịnh Nhã đau đến mức toàn bộ khuôn mặt đều nhăn lại, cô hít khí lạnh. Vết thương trên đầu đang đau đớn như da thịt bị xé rách, hơi âm ấm, rõ ràng là máu đang chảy dọc xuống


Đau... thật sự quá đau


" Hạc Vy..." Vu Tịnh Nhã nghẹn ngào, dùng hết sức lực cuối cùng để gọi


Tước Hạc Vy là một cô gái tốt, cô ấy nhất định sẽ cứu cô...


Tước Hạc Vy đáy mắt lạnh như băng, tàn nhẫn nhìn Vu Tịnh Nhã đang thoi thóp rồi từ từ nhắm mắt lại, không rõ sống chết nằm dài dưới sàn


Vu Tịnh Nhã cố gắng không để mình ngủ, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, trong đầu choáng váng, bên tai ù ù


" Không..." Tước Hạc Vy lúc này mới nhớ ra hoảng sợ, lùi lại đằng sau, hoàn toàn không có một chút cảm giác áy náy gì về việc vừa xảy ra, cứ như cô ta trắng án, cô ta vô tội


Cô ta ngẩng đầu, nhìn dáo diết xung quanh, thấy không có ai liền thở phào nhẹ nhõm


Tất cả không phải lỗi của cô ta, đều là Vu Tịnh Nhã tự mình gây hoạ, tự làm tự chịu


Cô ta hoàn toàn không có lỗi


Tước Hạc Vy đổ hết lỗi lầm cho nạn nhân xong, đương lúc toan bỏ trốn thì một giọng nói đầy giận dữ vang lên


" TƯỚC HẠC VY!!!"


Cô ta chết chắc rồi...