" Quý khách, quý khách máy bay đã hạ cánh rồi. Cô mau tỉnh lại a! "
Mộc Di Ân bị tiếng gọi làm cho giật mình tỉnh giấc, cô nhìn quanh, phát hiện bản thân đang ngồi trên khoang máy bay hạng thương gia.
Trước mặt là một cô tiếp viên hàng không đang mỉm cười, cố hết sức gọi cô dậy. Mộc Di Ân cười nhìn cô gái, nói cảm ơn rồi mới đi xuống máy bay.
Đến chỗ chờ lấy hành lý, Mộc Di Ân ngã người lên ghế, đưa tay xoa huyệt thái dương mệt mỏi vì chuyến bay dài, cô lặng lẽ tiếp nhận kí ức đang truyền vào não bộ
Cuộc sống đúng là có vô vàn điều kì bí. Mới lúc trước cô là cảm tử quân hi sinh vì nhiệm vụ, còn bây giờ lại là Vu Tịnh Nhã, đại thiên kim Vu gia, dưới có ba em trai
Khoan đã !!!
Nếu cô không nhớ nhầm thì Vu Tịnh Nhã chính là nữ phụ trong quyển tiểu thuyết: Tô Tô manh manh của Bạch Chỉ hay đọc sao.
Nội dung quyển tiểu thuyết đại loại như vậy: Tô Thịnh Nam là nữ sinh miền quê ham học, cha mẹ đầu tư nên được cho lên thành phố học tập. Ở đấy cô đã gặp và thu phục hậu cung nam chính của mình. Bên cạnh đó không thiếu sự góp mặt của một số nữ phụ quan trọng như Vu Tịnh Nhã trầm tính, Tước Hạc Vy phản diện, Tru Tiểu Miên đa mưu... Còn diễn biến thì Mộc Di Ân không rõ, vì cô không đọc nó mà chỉ nghe qua miệng em lảm nhảm thôi
Đối diện với nhiều chuyện như vậy, sắc mặt của Mộc Di Ân chả thay đổi mấy, nhưng trong lòng cô đã trải qua một hồi lửa đạn phong ba rồi
Cô mau chóng lấy hành lý của bản thân rồi đi ra ngoài cửa. Nương theo tầm mắt, Vu Tịnh Nhã thấy được một nam sinh điển trai đang vẫy tay với mình, hai mắt híp lại, cô bước đến
" Vu Mộc Duệ, lâu ngày không gặp"
Vu Mộc Duệ cả kinh, người chị cả này của cậu không bao giờ cười, ít nhất theo cậu thấy là vậy. Chuyến đi này đã có điều gì khiến chị ta thay đổi tâm tính vậy? Đừng nói là gặp được đức lang quân ưa thích nhé.
Phi, cậu mới không tin. Cậu biết chị ta thích người anh em Giai Trạch Dương của mình đã ba năm rồi
" Sao vậy? Cậu không tính đưa chị về nhà sao?"
Thấy cậu nhóc tỏ vẻ đang nghiên cứu mình, Tịnh Nhã bật cười, cô nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu sau đó tự cầm hành lý của mình lên và rời đi
" À... đi thôi"
Vu Mộc Duệ giật mình, rất đàn ông mà vươn tay cầm hành lý từ tay của Tịnh Nhã rồi tự mình xách
Đi phía trước Vu Tịnh Nhã trầm tư. Cô thường hay nghe Bạch Chỉ kể về cuốn tiểu thuyết này. Tuy cô không có ấn tượng mấy nhưng lại khá nhớ phân cảnh này.
Đây tầm khoảng chương bảy hoặc chương tám, mẹ của nữ chính đột nhiên phát ốm nên cô bé muốn bắt xe về quê, đáng tiếc không đủ tiền. Thế là cô bé làm liều xông ra đường lớn, tình cờ đụng trúng xe của Vu gia , nhờ sự trợ giúp của Mộc Duệ cô bé đã tiến thẳng về quê, đơn nhiên mang theo của nợ Vu Tịnh Nhã. Trên đường Tô Thịnh Nam bị Vu Tịnh Nhã làm khó, châm biếm đủ điều, từ đó Vu Mộc Duệ càng có cái nhìn xấu với nguên chủ hơn. Về đến nhà, trên đường chạy đi mua thuốc cho mẹ, nữ chính lại gặp nam chính số ba Thượng Gia Thuỵ, một người cùng quê với mình
Suy nghĩ vừa dứt xe chở hai chị em Vu gia đã phanh lai một cái kít. Đầu của Vu Tịnh Nhã đập cái rầm vào cửa xe, Vu Mộc Duệ cũng chả khá hơn bao nhiêu. Cậu định nổi cáu nhưng thấy bên ngoài là ai liền hấp tấp kéo vào trong ngồi.
Nữ sinh mới vào xe ăn mặc khá quê mùa, khuôn mặt cũng không quá đẹp, chỉ dừng lại ở mức dễ nhìn. Cô gái đang khóc lóc thảm thương, luôn miệng cầu xin Mộc Duệ cho cô bé đi nhờ xe về quê. Cậu nhóc lúng túng, hiện giờ cậu có nhiệm vụ hộ tống chị cả về nhà, làm sao mà giúp được cô bạn cùng lớp này đây
" Chị không gấp, cứ đưa cô bé về nhà đi"
Tô Thịnh Nam ngưng khóc, cô bé xoay đầu sang thì thấy chị cả của Mộc Duệ, lập tức giật mình. Người này lúc trước không ưa cô bé mấy, vì chị thích Giai Trạch Dương, mà cậu lại hay quấn quýt bên cạnh cô
" Chị Tịnh Nhã?"
" Tôi không có ý gì, chỉ muốn giúp đỡ người hoạn nạn"
Đáp lại sự nghi hoặc của em là nụ cười xinh đẹp của chị.
Oa, bình thường chị ấy đã rất đẹp mà cười lên trông còn nghiêng nước nghiêng thành hơn