Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính

Chương 33




Cố Văn Tranh ngày thường mặc trang phục thiên gầy, nhưng dáng người không hề mảnh mai, ngược lại anh có cơ bắp hữu lực, hormone nam tính.

Giờ đây anh mặc sườn xám đen, tay khép hờ áo choàng, tà áo dài và áo choàng vừa vặn che khuất đường cong cơ bắp.

Phượng hoàng bạc uốn lượn từ eo lên ngực, vạt chéo được cài khuy tỉ mỉ, làm nổi bật chiếc cổ mảnh khảnh, khiến anh trông lạnh lùng sắc sảo.

Càng tuyệt hơn là vạt xẻ tà cao đến háng, theo bước chân của anh, đôi chân thon dài lúc ẩn lúc hiện, tràn đầy quyến rũ.

Khí nóng ồ ạt bốc lên, mặt tôi nóng phừng phừng, đẹp thì đẹp đó, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ vì bị Cố Văn Tranh phát hiện mình xem truyện 18+ hơn.

Thật sự y như bản thiết kế của tôi, thậm chí anh còn mang cả đôi giày cao gót tôi tuỳ tiện vẽ nữa.

Vì khuôn mặt Cố Văn Tranh hợp gu nên dạo này các bản phác thảo của tôi đều lấy anh làm mẫu, nghĩ đến đây, cả người tôi chín rục.

Sau khi có sở thích mút núm vú, có lẽ trong lòng anh, tôi lại có thêm đam mê dị hợm nào nữa rồi.

Tôi quay mặt đi với tâm trạng rối bời, nghĩ xem lát nữa phải nói gì để chứng minh sự trong sạch của mình.

Tôi thật sự chỉ thấy bộ sườn xám trong truyện đẹp nên tuỳ tiện vẽ mà thôi.

Cố Văn Tranh dừng bước trước mặt tôi, anh cúi người tới gần tôi, chất giọng trong trẻo lạnh lùng pha lẫn nghi hoặc vang lên, "Không thích ư?"

Nghe vậy tôi ngẩng đầu, có lẽ do anh cong eo nên tôi có thể thấy rõ ràng thân hình chuẩn, vòng eo cong và cặp mông vểnh dưới lớp sườn xám.

Tôi liếc nhìn cơ thể Cố Văn Tranh vài lần, không tài nào thốt ra lời trái lương tâm nổi.

Không thể phủ nhận, sườn xám đen rất hợp với Cố Văn Tranh, anh có làn da trắng, mặt mày sáng lạn, khi không cười trông lạnh thấu xương, sườn xám đen có thể làm nổi bật hocmoon nam tính độc nhất vô nhị của anh.

Bấy giờ vẻ mặt anh lãnh đạm, đôi mắt hơi rũ, mang theo chút cao ngạo nhìn từ trên cao xuống, rõ ràng mặc sườn sám lại có cảm giác cực kỳ khí thế.

Đối diện với tầm mắt dò hỏi của Cố Văn Tranh, tôi đành thành thật khai báo, lí nhí nói: "Thích."

Nghe thấy tôi trả lời, anh nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nhu hoà trở lại, nét cao ngạo ban nãy biến mất không sót gì.

"Em thích là được rồi."

Vừa nói, Cố Văn Tranh vừa thả áo choàng ra, nhấc một chân lên rồi tỳ đầu gối lên đùi tôi.

Anh cúi người, hai tay quàng qua cổ tôi, kề tai tôi nói: "Sinh nhật vui vẻ, có thể mở quà rồi."

Tuyệt, một loạt hành động không khác gì tình tiết kinh điển trong manga, xem ra Cố Văn Tranh không chỉ xem bản phác thảo của tôi mà còn xem quyển manga kia nữa.

Tôi mím môi, vành tai vừa nguội lại bắt đầu nóng lên.

Giống như trong manga, một tay tôi giữ chặt eo anh, một tay làm động tác nhún vai, chờ hành động tiếp theo của anh.

Cố Văn Tranh dùng một tay vén vạt sườn xám, sau đó nghiêng người áp tới.

Tôi không ngờ ngoài sườn xám ra, anh không mặc thêm gì cả.

255

Áo choàng rơi xuống sofa, giày cao gót vương vãi xuống thảm.

Mồ hôi trên trán Cố Văn Tranh chảy xuống cổ, cuối cùng thấm vào sườn xám.

Có lẽ do sườn xám chật làm cho cơ ngực của anh căng cứng, giờ phút này tôi mới phát hiện anh quyến rũ như vậy.

Anh nâng vạt trước lên, vốn là loại xẻ tà cao, hiện giờ càng không che giấu nổi phong cảnh bên dưới.

Tôi không biết đặt tay chỗ nào, đành phải sờ dọc theo đường xẻ tà.

Khi Cố Văn Tranh cởi mấy cúc áo ở vạt trước, đường cong xinh đẹp từ cổ đến ngực hiện ra.

256

Cố Văn Tranh hôn tôi một cái, sau đó nhẹ giọng gọi: "An An..."

Thành trì tâm lý vừa được xây lên bị tiếng An An lay đổ, nói cách khác là tôi bị sự trong sáng đã chết đi của mình tấn công bất ngờ.

Sao Cố Văn Tranh có thể thốt ra xưng hô sến sẩm như thế!?

Tôi giơ tay chặn miệng anh, ngược lại bị hôn một cái lên lòng bàn tay.

Tôi rút tay về, đỏ mặt ngẩng đầu trao đổi nụ hôn với anh.

Tôi thì thào: "Không được gọi An An!"

Cố Văn Tranh rất thích hôn môi, chỉ cần dùng chiêu này là có thể đối phó mọi vấn đề.

257

Thoát khỏi cảm giác xấu hổ, mang theo vài phần giận chó đánh mèo, tôi không ngừng ngoạm cắn trái hồng.

Cố Văn Tranh bật cười, ánh mắt nhìn về phía tôi vừa dịu dàng và bao dung, một tay anh chống sofa, một tay xoa đầu tôi.

Tôi không để ý, chỉ tập trung mút mát.

Không thể không nói, hương vị trái cây rất ngon, trăm năm không ngán.

258

Sau khi ăn no nê, tôi giơ tay cài lại cúc áo cho anh.

Chất liệu tốt tới đâu cũng không chịu nổi dày vò như vậy, tôi vuốt thẳng các nếp nhăn dọc theo gấu váy.

Điểm xuất sắc của bản thiết kế này không chỉ tới đây, tay tôi lần theo lớp vải trơn mịn ra sau lưng Cố Văn Tranh.

Anh đã phục dựng bản thiết kế của tôi rất tốt, đoạn hở vừa khéo tới eo.

259

Tôi cuộn sườn xám lên, đến địa đồ mới dừng lại.

Nửa người trên của anh căng cứng, phần lưng lộ ra ngoài giống như bạch ngọc, dưới ánh đèn phá lệ mê người.

Ở thời điểm nào đó, Cố Văn Tranh dường như có chấp niệm với gương mặt của tôi, không nhìn thấy là cả người căng cứng.

Nhưng may mà tôi chỉ cần dụi dụi là anh sẽ có phản ứng.

Anh quay lưng về phía tôi, xương vai như cánh bướm, đung đưa theo động tác của tôi.

260

Chỉ có một điều đáng tiếc là sườn xám đã bị nhàu nát, có lẽ lần sau phải đổi cái khác.

*

【Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 26】

Sườn xám rất đẹp, nếu Phương Nghi An chịu mặc thì tốt quá.

...

Khi gọi em ấy là An An, em ấy sẽ xấu hổ, thật đáng yêu.

*

261

Hình như trong mấy ngày Tết xảy ra rất nhiều chuyện.

Từ Tỷ và bạn trai cãi nhau, hôm trước còn tra tấn tôi bằng tin nhắn, mấy ngày nay toàn chia sẻ mấy bài hát đau khổ trên vòng bạn bè.

Kỳ quái nhất là Lý Ôn Từ, kẻ vạn năm không đăng vòng bạn bè vậy mà mấy hổm rày gần như ngày nào cũng đăng, còn là về món ăn nữa chứ.

Nhìn món ngon trong hình, tôi tiện tay like một cái.

Không ngờ nhờ cái like này mà vài phút sau tôi được đổi lấy một lần chat riêng với ổng.

Lý Ôn Từ: Bạn trai thầy làm đấy, ngon lắm.

Nhắn xong câu này, ổng lại gửi thêm mấy hình, hình nào hình nấy cũng làm người ta thèm nhỏ dãi.

Ỏ, hoá ra người ta lợi dụng vòng bạn bè để khoe người yêu, tôi đã like rồi mà còn cố ý phát cơm chó trực diện.

Ối dào, Cố Văn Tranh không chỉ biết nấu ăn mà còn biết làm bánh ngọt nữa nhá.

Lướt mãi không thấy ảnh nào trong di động, tay tôi khựng lại, chợt nhớ mình không có thói quen chụp ảnh.

Chỉ có kẻ mới yêu mới khoe khoang, người đã có gia đình như tôi không thèm chấp nhất.

Nghĩ vậy, tôi trở lại giao diện Wechat.

Tôi:.

Tôi phải dùng dấu chấm lên án hành vi ấu trĩ của Lý Ôn Từ.

Già đầu rồi còn không chín chắn bằng sinh viên như tôi.

Lý Ôn Từ: Nói đi nói lại cũng nhờ các em cả, hôm đám cưới thầy mời em và Cố Văn Tranh ngồi bàn chính 🌹

Nếu vừa nãy là cạn lời thì hiện tại đầu tôi đều là chấm hỏi.

Tôi:?

Mấy lần nói chuyện phiếm gần đây của tôi với Lý Ôn Từ đều dùng dấu chấm hỏi kết thúc, tôi có lý do nghi ngờ tôi với ổng không hợp nhau.

262

Hết Tết, Quý Dương trở lại, đã tới lúc phải đưa Tiểu Nguyên Bảo đi.

Hôm hẹn với Quý Dương, Cố Văn Tranh phải đến công ty.

Tôi sắp xếp lại món đồ chơi và đồ ăn của Tiểu Nguyên Bảo mà hai chúng tôi cùng mua với rương của Quý Dương rồi đem ra trước cửa, đợi nhân viên chuyển phát nhanh tới lấy.

Ôm Tiểu Nguyên Bảo ngồi trên sofa ở phòng khách, tôi thỉnh thoảng gãi cằm nó.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã quen có Tiểu Nguyên Bĩ, đột nhiên ngừng nuôi tôi không quen lắm.

Có lẽ tối qua thấy tôi không nỡ xa Tiểu Nguyên Bảo, Cố Văn Tranh hỏi tôi có muốn nuôi mèo không.

Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng từ chối, dẫu sao cốt truyện chính chỉ còn khoảng một tháng nữa sẽ kết thúc.

Mèo không có suy nghĩ tự nhiên sẽ không có phiền não, nhưng người thì khác.

Tiểu Nguyên Bảo híp mắt dụi vào ngực tôi, phát ra âm thanh thoải mái, không hề biết chiều nay mình phải dọn đi.

263

Trong khoảng thời gian này Cố Văn Tranh rất bận, trong nhà cũng ít đi một Tiểu Nguyên Bảo bám người, cuộc sống trở về như lúc mới kết hôn.

Nhìn góc để đồ dùng cho mèo trong phòng vẽ tranh trống trơn, mới đầu tôi hơi không quen, sau đó vội vàng thiết kế nhân vật game nên không còn thời gian nghĩ nhiều.

Nhưng trong nhà vẫn còn nhiều nơi không giống như trước.

Hai ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ, Cố Văn Tranh bố trí lại nhà cửa, ngay cả cây xanh trong góc cũng bị anh cắt tỉa lại.

Nhiệm vụ vẽ vời sáng nay đã xong, tôi duỗi người vào phòng bếp kiếm ăn.

Xé ghi chú trên tủ lạnh xuống, ngó lơ câu "bớt ăn kem", tôi mở tủ lạnh lấy pudding Cố Văn Tranh đã làm ra.

Tôi đến phòng khách rồi ngồi xuống sofa, sau đó căm hờn xúc một thìa bỏ vào miệng.

Còn không phải chỉ nhân lúc anh không ở nhà ăn hơi nhiều làm dạ dày khó chịu thôi à? Sao anh nhớ dai quá vậy? cứ như tôi là thằng nhóc không biết tự chăm sóc bản thân ấy!

264

Dạo này tôi cảm thấy mình hơi là lạ.

Cụ thể là ngứa răng nanh, dễ mệt rã rời, còn mẫn cảm với mùi vị.

Tôi đang đứng ở ban công coi Cố Văn Tranh tỉa cành, ai ngờ vừa ngửi thấy mùi hoa là hắt xì, trước giờ tôi chưa từng bị như vậy.

Tôi mê mang, nhưng lại không nghĩ ra lý do gì, bèn rời khỏi ban công đi vào phòng khách.

265

Cuối tuần có thể buông thả, tôi ngồi ườn trên sofa, vừa phơi nắng vừa làm nhiệm vụ hằng ngày trong game.

Cố Văn Tranh xong việc cũng trở lại phòng khách, cầm tablet ngồi xuống cạnh tôi.

Mặt trời đầu xuân rất thích hợp để phơi nắng, ấm áp chứ không nóng.

Được Cố Văn Tranh sờ đầu thoải mái, sau khi chơi xong, tôi dựa đầu lên vai anh, mặc cho anh sờ.

Dưới ánh nắng ấm áp, có thể là do động tác anh quá dịu dàng, cũng có thể gần đây quá dễ mệt mỏi.

Tôi ngủ gà ngủ gật, lại được Cố Văn Tranh xoa đầu, bất tri bất giác dựa vào lòng anh thiếp đi.

266

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tôi nhập nhèm mở mắt ra. ngôn tình hoàn

Tôi chống đùi Cố Văn Tranh ngồi dậy, chăn mỏng trên đùi rơi xuống.

Tôi mơ màng duỗi tay, ngáp một cái.

Oáp, ngủ ngon quá.

Một bàn tay duỗi tới chỉnh tóc tôi ngay ngắn.

Bị xoa quen, tôi nâng mặt cọ vào lòng bàn tay kia theo bản năng.

Lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, tôi chớp mắt, nghiêng đầu, ngoan ngoãn cười theo.

Sau một loạt hành động, đại não chậm chạp của tôi mới hoạt động lại.

Nó nảy ra một câu hỏi chí mạng:

Mình, vừa, mới, làm, gì?

Tôi cứng mặt, không biết làm thế nào cứu lại hình tượng khốn nạn trước mặt Cố Văn Tranh.

Kỳ quái, sao anh không lên tiếng, chẳng lẽ đang cười tôi nữa?

Tôi len lén liếc mắt nhìn Cố Văn Tranh.

Anh mím môi mỏng, rũ mắt, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có hai tai đỏ ửng khác thường.

Không phải chứ, sao anh cũng đỏ mặt vậy?

*

【Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 27】

Tóc Phương Nghi An nhuộm sáng dưới ánh mặt trời, trông rất mềm, muốn xoa ghê.

Em ấy ngủ rồi.

Môi em ấy cũng rất mềm, muốn hôn ghê.

Chỉ cần liếm môi một cái thì sẽ ngoan ngoãn hé miệng ra để người ta hôn à?

...

Khi em ấy cười rộ lên thật đẹp.

*

267

Tôi cắn Cố Văn Tranh một cái.

Chuyện là như thế này, vốn dĩ dạo này thân thể tôi không khoẻ nên không muốn trực đêm, nhưng chiều qua ngủ ở phòng khách nhiều quá nên tối tôi ngủ không được.

Hơn nữa không biết sao tối qua Cố Văn Tranh lại nhiệt tình quá đỗi, thế là tôi phải tăng ca.

Ban đầu không có vấn đề gì, cho đến khi tôi thấy tuyến thể hơi nhô lên của anh, chả hiểu sao răng nanh tôi ngứa vô cùng.

Khi tôi phản ứng lại thì tôi đã cắn xuống rồi.

Khoảnh khắc đó sống lưng Cố Văn Tranh căng cứng, tay nắm chặt chăn, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.

Tôi nhả ra, liếm máu dính trên răng nanh, lâm vào mê man.

Dựa theo giả thiết ABO, hình như tôi vừa đánh dấu anh tạm thời?

Tất cả những thứ không thích hợp gần đây lập tức trở nên rõ ràng.

Gần tới tình tiết mang thai, thân thể của tôi chắc đã bị thế giới ABO đồng hóa hoàn toàn rồi.

Chỉ là phản ứng của Cố Văn Tranh hơi lạ, Omega bị đánh dấu tạm thời sẽ đau như vậy ư?

Tôi lật xem thường thức ABO trong đầu, hình như Omega có thể chất đặc thù, bị cắn tuyến thể sẽ rất khó chịu.

Cố Văn Tranh lấy lại tinh thần, đáy mắt nhoáng lên cảm xúc phức tạp, sau đó dịu dàng nhìn tôi như ngày thường.

Anh như vậy làm tôi xấu hổ muốn chết, không nói gì đã cắn một cái.

Thấy anh bị cắn rách miệng, tôi sáp tới liếm miệng vết thương.

Sau khi trao đổi nụ hôn sâu với Cố Văn Tranh, đuôi mày bén nhọn vì đau đớn của anh đã nhu hoà trở lại.

Anh giơ tay xoa đầu tôi, dùng ánh mắt ngầm bảo tôi tiếp tục.

268

Gần đây cứ muốn cắn thứ gì đó làm tôi cảm thấy mình như bị bệnh dại, làm gì cũng không thấy hứng thú, hơn nữa tâm trạng rất dễ bị ảnh hưởng.

Đặc biệt là lúc trực đêm, tôi luôn muốn cắn tuyến thể của Cố Văn Tranh, khi anh bị cắn sẽ khó chịu, một khi anh khó chịu thì tôi không vui, tôi không vui sẽ mất hứng, cứ thế hình thành một vòng tuần hoàn ác tính...

Vốn không có đam mê gì mấy càng muốn đình công hơn.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy thế giới ABO và thế giới trước khi xuyên qua khác nhau.

Trước kia tôi không bị ảnh hưởng nên có thể bỏ qua hết thảy, nghĩ chỉ cần xong cốt truyện là có thể về nhà.

Nhưng tình hình bây giờ không cho phép tôi nhắm mắt làm ngơ nữa.

Càng làm tôi cảm thấy mê man là nếu không nhận ra thay đổi cơ thể, dường như tôi đã quen sinh hoạt ở đây.

Cố Văn Tranh ôm lấy tôi từ phía sau, hơi thở ấm áp phả sau cổ tôi, anh nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Lẽ ra tôi phải nói không có gì, nhưng khi anh lơ đãng hôn cổ tôi, tôi đã thay đổi chủ ý: "Răng nanh ngứa, không thoải mái."

Cố Văn Tranh nghe vậy, đứng dậy ngồi xuống trước mặt tôi, hỏi: "Bao lâu rồi?"

Tôi nói: "Một tuần rồi."

"Há miệng ra, để anh nhìn xem răng nanh của em."

Tôi há miệng theo lời anh.

Anh quan sát một hồi, dùng đầu ngón tay sờ răng nanh tôi, vẻ mặt như suy tư gì đó.

"Thế nên dạo này mới thích cắn tuyến thể của anh?"

Tôi mím môi, khẽ ừ một tiếng.

Cố Văn Tranh hơi nhíu mày, anh nói: "Chắc là răng nanh phát triển sau khi phân hoá thành Alpha, bình thường chúng đều phát triển sau một tháng phân hoá, không ngờ em trễ như vậy."

Anh giơ tay xoa đầu tôi, "Đừng lo, phát triển xong sẽ không ngứa nữa."

Nói xong anh hôn tôi, đặt tay lên vai tôi, nghiễm nhiên bảo tôi tiếp tục trực đêm.

Tôi nhíu mày, uyển chuyển từ chối: "Thôi, em sẽ cắn anh."

Nào biết Cố Văn Tranh nghe vậy thì cúi người xuống, để lộ tuyến thể sau cổ, nói: "Cho em cắn."

Tôi tiếp tục từ chối: "Không muốn cắn, anh sẽ khó chịu."

Sau đó trực đêm không đủ sướng.

Ngại nói thẳng ra, tôi chỉ có thể lặng lẽ bổ sung nửa vế sau trong lòng.

Cố Văn Tranh sửng sốt, khẽ than: "Em thật là..."

Anh giơ tay cởi cúc áo, khuôn mặt đẹp không có mấy biểu cảm, chỉ có bên tai hơi đỏ.

"Vậy cho em chụt chụt mài răng nhé?"

Cảm xúc mê mang của tôi hoàn toàn bị Cố Văn Tranh xua mất tiêu.

Cuối cùng đêm nay hạ màn bằng hành động ngoạm vú ngủ.

269

Sau khi biết tôi đang phát triển răng nanh, hôm sau Cố Văn Tranh chuẩn bị bánh quy dành cho Alpha mài răng.

Lúc vẽ tranh tôi sẽ sa ngã cắn một cái.

Hay lắm, tôi cực kỳ hoài nghi trong lòng Cố Văn Tranh, tôi đã biến thành bạn nhỏ cần được chăm sóc rồi.

270

Cuối tháng Hai, trước khi vào học, răng nanh của tôi phát triển hoàn toàn, cuối cùng không cần phải lo lắng mang trạng thái này đến trường.

Thứ Sáu, tôi đến trường nhận sách giáo khoa, giữa trưa ăn cơm với bạn cùng phòng rồi về thẳng nhà.

Tôi mở tủ quần áo lấy quần áo đi tắm, nhìn cảnh tưởng trước mắt, tôi hoài nghi mình lại xuyên qua thế giời kỳ lạ nào đó rồi.

Nếu không thì tại sao quần áo lại đổ ào ra khi tôi mở tủ chứ?

Quan trọng hơn là có ai nói cho tôi biết vì sao Cố Văn Tranh vốn đang ngồi trong công ty lại xuất hiện trong tủ quần áo của tôi không?

Thậm chí còn ôm quần áo tôi hít lấy hít để.