Edit: Phong Nguyệt
111
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Sau khi nhìn thấy Cố Văn Tranh áp nửa người vào tôi, tôi không còn thấy bất ngờ khi mơ thấy bị bạch tuột quấn ngạt thở nữa.
Động vật họ mèo đều được làm bằng thể lỏng, điểm này thể hiện rõ trên người Cố Văn Tranh.
Nếu không sao anh có thể vùi thân hình to lớn ấy vào lòng tôi, hơn nữa quấn chặt như vậy mà vẫn ngủ ngon chứ?
Cơ mà Cố Văn Tranh đúng là dẻo thật, chuyện này tôi đã được chứng kiến tối qua, không phải liệt kê chi tiết.
Kết hôn hơn một tuần, đây là lần đầu tiên tôi tỉnh dậy nhìn thấy Cố Văn Tranh ở bên cạnh.
Tuy là chuyện tốt do tôi làm, nhưng tôi không thấy vui chút nào.
Tối qua khi kết thúc, tôi nghe theo lời khuyên trên mạng, định ôm Cố Văn Tranh đi tắm rửa để thể hiện bản thân biết săn sóc.
Nào ngờ người nào đó đang mềm như nước bỗng đứng dậy bước vào phòng tắm, eo không đau chân không mềm, hệt như không có chuyện gì xảy ra.
Không hề giống một thụ chính dưới giường vô tình lên giường mềm nhũn! Phải biết rằng trong nguyên tác vốn không xuống nổi giường!
Tôi, nam sinh viên tháng sau mới đầy 19, ở thế giới tiểu thuyết, đây là độ tuổi như lang như hổ.
Chẳng lẽ tôi không bằng công chính 26 tuổi?
Tôi không tin.
Vì thế, tôi túm Cố Văn Tranh về.
Sau khi kết thúc thêm một hiệp, tôi thấy trán anh rịn một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt đỏ ửng hơn trước.
Đương lúc tôi đắc ý, anh lạnh nhạt liếc tôi một cái, tựa như đang hỏi: Xong chưa?
Đệt, ai có thể chịu nổi?
Không khác gì đang khiêu khích tôi.
Tôi cũng không biết mình đang so bì với ai, chỉ biết tôi tức anh ách.
Tôi và Cố Văn Tranh, một người vùi đầu cày cấy, một người lặng lẽ dung túng.
Nếu là bốn tháng trước chắc có lẽ tôi sẽ làm tốt hơn, nhưng dưới sự chăm bẵm của Cố Văn Tranh, sáu múi cơ bụng của tôi sắp còn có bốn.
Tôi chỉ có thể nói: Không có ruộng bị cày hư, chỉ có trâu mệt chết.
112
Trở lại hiện tại.
Cố Văn Tranh còn đang ngủ, anh nhắm hai mắt, dáng vẻ dịu ngoan hơn ngày thường, như con rối xinh đẹp.
Tôi nhẹ nhàng chạm lên mặt anh, mềm y như tưởng tượng của tôi, anh nhíu mày, song vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Không biết hôm qua Cố Văn Tranh đang hơn thua gì với tôi, tôi cũng không biết cụ thể mất bao lâu mới đi hết đoạn cốt truyện đó.
Tôi cảm thấy mình cần một điếu thuốc.
Tất cả đều tốt, chỉ có bản thân tôi không ổn.
Tôi rút cánh tay từ vòng tay Cố Văn Tranh ra.
Không có thứ gì che chắn, nơi ấy phô rõ ra bên ngoài.
Tôi nhìn quả đỏ bị chôn bên trong mà ngứa ngáy.
Quả bên phải đỏ hơn, cũng nhô ra hơn.
Đáng tiếc Cố Văn Tranh không cho m*t bên trái, thế nên nó vẫn còn bị thụt ở trong.
Thật khó chịu.
Chứng ám ảnh cưỡng chế khiến tôi muốn cắn cho chúng cân xứng.
Nhớ tới tình tiết hút sữa play trong nguyên tác, ánh mắt tôi phiêu xa.
Thứ nhất, tôi là người nghiêm túc.
Thứ hai, tôi không có đam mê hút sữa.
Thứ ba, tôi chỉ muốn giúp Cố Văn Tranh chữa bệnh thôi.
113
Trong đầu tôi xuất hiện hai người tí hon.
Bé thiên sứ trắng nói: Phương Nghi An, đầu óc mày quá đồi truỵ.
Bé ác ma đen thì nói: Cố Văn Tranh hiện giờ là bà xã danh chính ngôn thuận của mày, chả lẽ công phản diện không có quyền hưởng chút xíu đãi ngộ này à?
Cuối cùng, ác ma thắng, tôi nhắm mắt lại, mặc niệm chút ngây thơ đã chết đi.
Tôi, nam sinh viên ngây thơ hiện giờ chỉ còn lại nam sinh viên.
Hết chương 11.