Thủy Tinh chưa từng nghĩ tới có thể mượn được sách của Thịnh Nghi, trong chốc lát, toàn bộ cơ thể cô như được bọc trong một niềm vui sướng vô cùng lớn, đến cả người tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành cây như Tịch Duyệt cũng nhìn ra sắc mặt của Thủy Tinh có sự bất thường.
Trên đường hai người trở về lớp học, Tịch Duyệt cất kẹo dẻo vào trong túi áo, không nhịn được mà hỏi cô: “Thủy Tinh, cậu cứ cười cái gì vậy?”
“Có sao?” Thủy Tinh cố gắng áp chế khóe miệng mình không được giương lên, cô nhìn đi chỗ khác, giây tiếp theo ý cười lại hiện rõ ra ngoài, “Có thể là bởi vì bây giờ đã có sách hóa rồi, biết là bản thân sẽ không bị thầy giáo mắng nữa.”
Tịch Duyệt bán tín bán nghi, lại nhìn Thủy Tinh một lượt từ trên xuống dưới: “Thôi được rồi.”
Chuông báo vào lớp vang lên, hai người đạp trên tiếng chuông chạy vào lớp, Trương Tự Lập đã đặt chiếc cặp đựng tài liệu bằng da bò màu nâu đậm lên bàn giáo viên, ông để kiểu tóc húi cua, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lá cây nhạt, đeo một cặp kính cận gọng đen hình chữ nhật, muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.
Nhân lúc Trương Tự Lập đang bận kiểm tra sách hoá, Thuỷ Tinh và Tịch Duyệt nhanh nhẹn chuồn về chỗ ngồi, bạn cùng bàn bên cạnh nhìn thấy Thuỷ Tinh quay lại thì dịch người về phía trước một chút để tiện cho Thuỷ Tinh đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Mượn được sách chưa?”
Thuỷ Tinh thấp giọng đáp lại một tiếng, coi như là trả lời.
Trương Tự Lập đi quanh lớp học hai vòng, kiểm tra sách hoá xong, sau đó mới quay trở lại đứng trên bục giảng, đợt thi tháng vừa mới kết thúc, ông phát đề hoá cho mọi người trước, yêu cầu học sinh chỉ ra những chỗ mà bản thân không hiểu hoặc làm sai, rồi ông giảng lần lượt từng câu một, thời gian còn lại thì sẽ giảng bài cho kịp tiến độ chương trình học.
Bây giờ vẫn chưa cần dùng đến sách hoá, Thuỷ Tinh để quyển sách hoá lên góc trên bên trái của bàn học, cô lấy đề thi hoá ra, ngẩng đầu lên, rồi lại không kiềm chế được mà cúi đầu xuống nhìn góc trên bên trái của bàn học.
Vì là tiết đầu tiên của buổi chiều nên hầu hết học sinh trong lớp đều đang gục đầu gà gật, chất xúc tác khiến cơn buồn ngủ càng mạnh hơn chính là giọng nói trầm trầm của Trương Tự Lập, không có ai buồn để ý xem Thuỷ Tinh đang làm gì, cho dù như vậy thì cô vẫn dịch sát vào phía cửa sổ, từ từ kéo sách hoá tới. Đi học được hơn một tháng rồi, sách hoá của Thịnh Nghi vẫn còn rất mới, một chút dấu vết sử dụng qua cũng không thấy, dưới ánh mắt trời hắt vào lớp qua khung cửa sổ, bìa của quyển sách hoá ánh lên một thứ ánh sáng bóng loáng như lớp nước, Thuỷ Tinh khó có thể kiềm lòng mà đưa tay chạm vào lớp ánh sáng đó, thật ấm áp.
Cô lật trang đầu tiên của quyển sách ra, nhìn thấy tên của Thịnh Nghi.
Dưới ánh nắng mặt trời, dòng chữ tên của anh được viết bằng bút máy mực xanh phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, cảm tưởng như có thể xuyên qua mặt sau của tờ giấy, kiểu chữ phóng khoáng lại thanh tú, Thuỷ Tinh lập tức nhớ tới nét chữ mình viết, quá đỗi nắn nót ngay ngắn rồi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô luôn có thể tìm ra thứ gì đó để đem ra so sánh.
Mức độ sạch bẩn của đôi giày, đồng phục mặc lên đẹp hoặc là không đẹp, nét chữ có đẹp hay không, bây giờ lại nhớ đến bảng xếp hạng thành tích trên cả khối của Thịnh Nghi lúc ở văn phòng giáo viên, điểm số của môn nào cũng rất cao, môn hoá còn được điểm tuyệt đối, Thuỷ Tinh đưa mắt nhìn bài thi của mình, sáu mươi hai điểm, niềm vui khi đủ điểm qua môn lúc ban đầu biến mất không còn sót lại một chút, mặt Thuỷ Tinh cũng đỏ lên, cô cúi đầu xuống, bất tri bất giác có chút nức nở.
Cô đưa tay lên, từng chút một từng chút một cuộn phần ghi điểm số trên bài thi lại, đến cả sách của Thịnh Nghi cô cũng không muốn cho nó biết.
Thuỷ Tinh thở dài một hơi, quay đầu nhìn bạn học bên cạnh, điểm số không hề ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ấy, đối phương nghiêng đầu, nhìn có vẻ chuẩn bị ngủ gật rồi.
Thuỷ Tinh thu ánh mắt lại, tên của Thịnh Nghi ở ngay trước mắt, cô biết Thịnh Nghi có bệnh sạch sẽ quá mức, lại nhớ đến trước đây lúc học tiết mỹ thuật, có không ít bạn học vì để đỡ tốn công mất sức mà vẫn có thể vẽ ra một bức tranh y hệt hình mẫu nên toàn đặt giấy trắng lót bên trên bức mẫu rồi in, cô biết ý nghĩ hiện tại của mình có hơi kỳ quái, nhưng cô thực sự không kiềm được mà kê một tờ giấy trắng lên bìa sách của Thịnh Nghi, có thể lờ mờ nhìn thấy tên của Thịnh Nghi.
Viết một nét dừng một nét, vẽ theo một nét dừng lại một lát.
Ở độ tuổi mười lăm mười sáu, mặt giấy trắng phau hơi thô ráp, ánh sáng xuyên qua, nét bút của Thuỷ Tinh và Thịnh Nghi chồng lên nhau rồi in vào tờ giấy trắng, Thuỷ Tinh không thể giải thích rõ nguyên do, chỉ là cô muốn cố gắng giữ Thịnh Nghi bên mình nhiều nhất có thể.
Không biết từ lúc nào mà tên của Thịnh Nghi đã bị viết đầy trên tờ giấy trắng, Thuỷ Tinh chớp mắt, kỳ thực cô cũng không chắc chắn bây giờ trong đầu cô đang nghĩ cái gì, chỉ là xuất phát từ bản năng mà viết một câu mình có thể, sau đó dừng bút rồi lại cầm bút lên.
Viết đến nét cuối cùng, bạn học bên cạnh đột nhiên cựa quậy, vô tình đụng vào cánh tay bên phải của Thuỷ Tinh, nhỏ giọng: “Đậu (má), sao mình lại ngủ thế này?”
Thuỷ Tinh không ngờ cậu ấy lại tỉnh dậy, tay cầm bút của cô bị trơn, đột nhiên cô cảm thấy rất hoảng loạn, thậm chí không dám quay đầu nhìn bạn học kia một cái, cô chỉ căng thẳng lấy cánh tay đè lên tờ giấy trắng viết đầy tên của Thịnh Nghi kia, sau đó nhanh như chớp nhét nó vào trong ngăn bàn.
Nào ngờ đối phương hoá ra chỉ đang lẩm bẩm một mình, không hề nói chuyện với Thuỷ Tinh.
Thuỷ Tinh cụp mắt, nhìn tờ giấy đang giấu được một nửa trong ngăn bàn, lấy ống tay áo đẩy nó vào trong, ngực cô đập mạnh vô cùng, đầu thì ong ong, cái tên trên sách hoá càng chói mắt hơn.
Trong lúc đang mơ mơ hồ hồ, tiếng chuông báo hết tiết reo lên, Tịch Duyệt ở đằng sau chọc vào vai Thuỷ Tinh.
Thuỷ Tinh không vội quay đầu lại, cô giả vờ giả vịt vươn vai một cái, làm giống như là trong giờ học cô vẫn luôn ngủ gà ngủ gật vậy, mà không phải đang chăm chú ngây ngốc nhìn quyển sách hoá, tính toán thời gian một chút, phải đến năm giây sau Thuỷ Tinh mới quay đầu lại, cô đáp một tiếng: “Sao thế?”
“Chúng ta đi…” Tịch Duyệt còn chưa nói hết câu thì liền nghe thấy ngoài cửa lớp có người gọi tên cô ấy, cô ấy lớn tiếng trả lời đã biết rồi sau đó lại quay đầu về nói với Thuỷ Tinh, “Đợi lát rồi nói, mình ra ngoài xem có chuyện gì đã.”
Thuỷ Tinh ừ một tiếng, đặt quyển sách hoá đang ôm trong lòng xuống, Tịch Duyệt thoắt cái đã chạy hùng hục tới cửa lớp, cô ấy quay lưng vào trong phòng học, nói chuyện với người đứng đối diện.
Người kia không mặc đồng phục, trên người là một chiếc áo hoodies màu đen, trên áo có in một hình đầu lâu màu đỏ rất to, đầu tóc cũng không hợp với quy định của trường, để hơi dài, hành lang hơi tối, chỉ có thể nương vào chút ánh sáng chiếu vào từ cửa để nhìn thấy đối phương, cậu ta đột nhiên cúi đầu, khoé miệng giương lên, nở một nụ cười nhìn thật sự rất giống lưu manh.
Tịch Duyệt lại quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Thuỷ Tinh, thấy cô không có phản ứng liền quay vào lớp học: “Thuỷ Tinh, cậu đưa sách hoá cho mình đi.”
Thuỷ Tinh sững người, lập tức muốn hỏi tại sao, cổ họng phát ra một tiếng hử đầy nghi vấn trước, rồi lại nhớ ra bản thân mình làm gì có tư cách đó, cô lập tức đáp lại rồi mới hỏi: “Chúng ta không cần tới lớp một nữa sao?”
“Không cần đâu.” Tịch Duyệt không nhìn thấy sự thất vọng dưới đáy mắt của Thuỷ Tinh, cô ấy một mực cúi đầu, lục tìm trong ngăn bàn gói kẹo dẻo mà hồi chiều mới mua, rồi giấu túi đựng kẹo dẻo vào trong ống tay áo đồng phục, ý cười ngập tràn trong ánh mắt, “Hướng Tư Nguyên tới tìm mình để lấy sách, mình bảo cậu ấy cầm về luôn.”
Thuỷ Tinh đáp ừ một tiếng, vốn dĩ lúc trong tiết cô dành hết thời gian để nghĩ xem, nếu như hết tiết học, cô cùng Tịch Duyệt đến lớp một trả sách, thì cô nên nói gì với Thịnh Nghi đây, cô còn lau sạch sẽ vết bẩn trên giày, muốn cố gắng khiến cho nụ cười lần này tự nhiên hơn một chút, tốt nhất là có thể mặt đối mặt giới thiệu tên của mình với anh, ấy thế nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nhịp tim vốn đang đập loạn vì hồi hộp cũng bình thường trở lại, cuối cùng Thuỷ Tinh vẫn chỉ có thể đưa sách hoá cho Tịch Duyệt.
Bìa của sách hoá rất bóng, mịn đến nỗi trượt khỏi lòng bàn tay cô, dường như cô chưa từng cầm được nó vậy, trong tay luôn là cảm giác trống rỗng.
Hướng Tư Nguyên cầm sách về, vứt thẳng xuống bàn học của Thịnh Nghi, bởi vì buổi chiều đến trường buồn ngủ quá, vào đến lớp là ngủ bù luôn, mãi cho đến khi vào tiết học mới có người nói với cậu Tịch Duyệt vừa nãy tới tìm cậu để mượn sách, nhưng mà Thịnh Nghi không gọi cậu dậy.
Thịnh Nghi lạnh nhạt nhìn quyển sách trên mặt bàn, lực vứt của cậu quá mạnh nên tờ bài thi trong sách bị rơi một nửa ra ngoài.
Hướng Tư Nguyên biết anh nhìn thấy rồi, cậu quay người, thuận thế ngồi vào chiếc bàn trước mặt anh, một chiếc chân giơ lên không trung, chiếc còn lại đặt trên đất, cười nói: “Sao Tịch Duyệt tới tìm tôi mượn sách mà cuối cùng lại thành ra mượn của cậu vậy?”
“Tôi tưởng cậu không ở đó.” Thịnh Nghi trả lời rất ngắn gọn đơn giản.
Vị trí của Hướng Tư Nguyên chưa từng thay đổi, cũng không có ai dám chiếm: “Tôi nằm ở chỗ của tôi ngủ, cậu không nhìn thấy à?”
Thịnh Nghi nói dối mà không chớp mắt: “Không nhìn thấy.”
Hướng Tư Nguyên năm hai cấp hai chuyển trường tới học cùng một lớp với Thịnh Nghi, lúc mới đầu hai người không thân thiết lắm, Thịnh Nghi lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, anh không nói chuyện, không thích cười, luôn luôn trầm mặc đi một mình, lúc đi trên đường thì mắt tuyệt đối không liếc ngang liếc dọc, hoàn toàn là dáng vẻ cách xa mọi người cả nghìn kilomet, Hướng Tư Nguyên không thích chơi cùng với người như vậy, thật sự quá là nhàm nhá, sau đó bởi vì chuyện của Tịch Duyệt nên hai người dần dần thân thiết với nhau, trở thành bạn bè chân chính, vậy nên không ngờ Hướng Tư Nguyên cũng dần quen với dáng vẻ này của anh.
“Định lừa ai thế?” Hướng Tư Nguyên lấy đầu gối đụng vào bàn của Thịnh Nghi, quyển sách trên bàn lại bị lung lay, những người quen thuộc với Thịnh Nghi đều biết sách của anh tuyệt đối không cho người ngoài mượn, từ bé đã mắc bệnh sạch sẽ, Hướng Tư Nguyên nhìn anh, “Chẳng phải chính cậu nói rằng, sách của Thịnh Nghi không được phép cho người ngoài mượn sao?”
Tờ bài thi lại bị xô ra thêm một góc, lộ ra chữ số được viết bằng bút đỏ vô cùng bắt mắt, Thịnh Nghi cụp mắt, nhìn thấy tầm nhìn của Hướng Tư Nguyên không hề hạ xuống, anh không nói không rằng đẩy bài thi kẹp lại vào trong quyển sách hóa, ừ một tiếng.
Hướng Tư Nguyên hơi cong người, tiến sát tới gần, ngón tay gõ lên quyển sách hóa: “Vậy lần này cậu cho mượn là cái gì?”
Thịnh Nghi rút góc quyển sách lại, dùng đầu ngón tay lau qua chỗ mà Hướng Tư Nguyên vừa chạm vào, anh không nói gì.
Hướng Tư Nguyên nhướn mày: “Chẳng phải đó cũng là sách sao?”
“Lần này là ngoại lệ.” Thịnh Nghi nhìn ánh mắt của Hướng Tư Nguyên, yết hầu chạy lên chạy xuống, đột nhiên cảm thấy có chút không được thoải mái, anh mím môi, giải thích, “Tôi thấy cô ấy cần gấp quá.”
Hướng Tư Nguyên cụp mắt, sâu xa nhìn Thịnh Nghi một cái.
Thịnh Nghi của trước đây cho dù có cho người ta mượn sách rồi, nhiều nhất cũng sẽ chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, tới cả giải thích cũng không buồn giải thích với cậu, nhưng Thịnh Nghi của lúc này không chỉ rõ cô ấy là ai, nhưng cũng đã đủ để Hướng Tư Nguyên trêu chọc mấy câu rồi.
Hướng Tư Nguyên không nhịn được cười, cả cơ thể nhoài tới, chiếc hình đầu lâu trước ngực càng gần hơn, cả người nhìn vô cùng lưu manh, hỏi: “Cô ấy là ai?”
Vành tai bỗng dưng nóng lên, Thịnh Nghi đưa tay sờ, hoàn toàn im bặt, anh không muốn nói chuyện nữa.
Biết là không moi móc được gì, Hướng Tư Nguyên sợ anh tức giận rồi lại chạy đi hờn dỗi một mình, cậu cũng lười không buồn nói chuyện với anh, Hướng Tư Nguyên nhảy xuống khỏi bàn, cười rồi vỗ vai Thịnh Nghi, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Hướng Tư Nguyên đi rồi, Thịnh Nghi mới rút tờ bài thi ra khỏi quyển sách hóa, bài thi bị rơi ra ban nãy là bài thi hóa của Thủy Tinh.
Chữ viết của Thủy Tinh rất ngay ngắn, chỉ là tờ bài thi hơi bị nhăn, đặc biệt là phần viết điểm số, bị vò nát đến nỗi trắng cả giấy, giống như là không muốn để có bất cứ người nào nhìn thấy vậy.
Thịnh Nghi cúi đầu nhìn lướt qua một lượt, anh nhớ lại khi ở phòng khám của Thích Viễn Thừa. Lúc anh ở đó truyền nước, mặc dù đau đầu chóng mặt vô cùng nhưng vẫn cảm nhận được có ai đó dùng tăm bông bón nước cho anh, động tác của đối phương rất nhẹ nhàng, có một khoảnh khắc, Thịnh Nghi nhớ lại hồi mình còn nhỏ, sau đó từ trong miệng của Thích Viễn Thừa anh mới biết đó là Thủy Tinh.
Lúc đó anh không nói gì nhiều với cô, nhưng mỗi lần đều có thể nhìn thấy cô ở phòng bên ngoài vùi đầu vào làm đề. Cách âm của phòng khám không tốt, anh ở phòng bên cạnh mà vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài của Thủy Tinh.
Hôm đó, Thích Viễn Thừa đột nhiên hỏi đến chuyện Thịnh Tại Thanh và Từ Lệ khi nào thì trở lại, giọng điệu trả lời của anh quá lạnh nhạt nên hai người đều rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị, mãi cho đến khi Thịnh Nghi nhìn thấy quyển sách vật lí trong tay của Thích Viễn Thừa, đến cả Thịnh Nghi cũng không hiểu chính mình, rõ ràng anh có thể mặc kệ cho Thích Viễn Thừa tiếp nước cho mình xong rồi ra ngoài, nhưng anh lại cứ phải lên tiếng hòa hoãn bầu không khí, hỏi Thích Viễn Thừa chuyện liên quan tới bài vật lí.
Sau đó Thủy Tinh ngó đầu vào, nhỏ giọng hỏi Thích Viễn Thừa buổi tối ăn gì.
Hôm đó Thủy Tinh buộc tóc đuôi ngựa, bím tóc thuận theo động tác của cô mà rơi xuống một bên, dưới ánh tịch dương, mái tóc của Thủy Tinh giống như được nhuộm bởi ánh sáng, lại không biết tại vì sao mà khung cảnh ấy cứ mãi đọng lại trong đầu của Thịnh Nghi.
Lòng anh lại rối như tơ vò, Thịnh Nghi đưa tay thuận tiện sửa lại một câu cân bằng phương trình trong số đó, anh muốn lòng mình bình tĩnh lại, rồi lại đột nhiên nhận ra tờ bài thi này không phải của bản thân.
Anh mắc bệnh sạch sẽ, không biết đối phương có phải cũng là người như vậy không, nếu dùng bút xóa băng để xóa đi thì trông càng xấu hơn.
Sợ Thủy Tinh không thích, Thịnh Nghi đành gấp bài thi lại, đang định gập sách vào thì ánh mặt trời chiếu tới hắt lên bìa trong của quyển sách, anh nhìn thấy bên cạnh tên của mình hình như có một hàng chữ nhỏ màu trắng sáng, Thịnh Nghi không chắc chắn lắm, hàng chữ nháy mắt lại biến mất không dấu vết.