Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 59: Ai dám cười?




"Khởi bẩm thái tử phi, giờ lành đã đến."

Một thanh âm ngoài cung vang lên, khiến cuộc nói chuyện giữa hai người dừng lại.

Sau đó, vài tiếng bước chân truyền đến. Lãnh Loan Loan nhìn lên, thấy một vị ma ma thanh nhã dẫn vài người cung nữ đi đến.

"Tham kiến thái tử phi, Mộng La hoàng hậu nương nương."

Ma ma dẫn các cung nữ, hành lễ với hai người.

"Bình thân."

Lãnh Loan Loan phất tay, thản nhiên nhìn vị ma ma. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt như hắc bảo, nàng trời sinh uy nghi, làm cho người ta không dám coi thường.

"Tạ thái tử phi." Đám người đứng lên.

"Hồi thái tử phi, giờ lành đã đến. Nô tỳ đội mũ phượng cho người."

Lãnh Loan Loan gật đầu, thị nữ bưng một khay chứa mũ phượng. Mũ phượng được khảm thêm hình long, phượng, minh châu... nhìn rất hoa lệ.

Ma ma nhẹ nhàng đội mũ phượng, sau đó phủ khăn đỏ lên. Tầm mắt của nàng bị che khuất, trước mắt là một mảnh lửa đỏ.

"Thái tử phi, mời." Ma ma đỡ lấy Lãnh Loan Loan, đi từng bước đến bên ngoài. Sau đó ngồi lên loan kiệu đã chuẩn bị, thái giám từ từ nâng lên, đi đến cung điện để cử hành hôn lễ.

Ven đường, Lãnh Loan Loan ở trong loan kiệu nghe được bên ngoài rất nào nhiệt, cảm thấy có chút mệt, lưng tựa vào kiệu, nhắm mắt dưỡng thần.

...

"Thái tử phi giá lâm."

Một lát sau, lại một thanh âm đem Lãnh Loan Loan đang mông lung buồn ngủ chợt bừng tỉnh. Khẽ cử động, phát hiện loan kiệu đã dừng lại. Ngay sau đó, nàng cảm giác được rèm kiệu bị vén ra, nắng nhân cơ hội chiếu vào óng ánh.

"Cửu Nhi..."

Tiếng nói trầm thấp như tiếng đàn violon vang lên, một bàn tay to khớp xương rõ ràng xuất hiện ở ngoài khăn che của nàng.

Lãnh Loan Loan vươn bàn tay nhỏ bé của mình đưa tới tay Dạ Thần, cũng đem tương lai của mình giao ra.

Dạ Thần nắm lấy tay của Lãnh Loan Loan, đồng tử tím sắc xẹt qua một đạo ôn nhu. Môi khẽ nhếch, câu ra một chút tươi cười sủng nịch. Ánh sáng chiếu vào, cặp mắt khiến người mê muội. Làm người ta vừa nhìn liền không tự chủ được bị hắn hấp dẫn mà cười theo hắn.

"Tham kiến thái tử, thái tử phi."

Không biết là ai hô đầu tiên, ngay sau đó vương công đại thần quần áo hoa lệ, tần phi phu nhân, thiên kim công tử đều quỳ xuống. Theo thói quen hành lễ, thanh âm vang dội quanh quẩn khắp hoàng cung.

"Bình thân."

Dạ Thần thản nhiên nói, vừa xoay người lại nhìn tiểu tân nương cao chưa đến thắt lưng mình, đem nàng bế lên.

"A, này..."

Mọi người thấy thế trợn mắt há miệng, chưa bao giờ gặp qua tân lang ôm tân nương đi làm hôn lễ. Bất quá hôn lễ hôm nay vốn đã đủ quái dị, đủ đặc biệt. Lập một oa nhi sáu tuổi làm thái tử phi, từ trước đến nay chưa hề có. Nghĩ lại, bọn họ cũng thấy không sao.

Lãnh Loan ở trong lòng Dạ Thần, rất thoải mái. Yên tâm hưởng thụ nhuyễn kiệu di động này là hắn.

Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi qua thảm đỏ, đến đại điện.

Bên tai, tiếng kèn vang lên.

Hoàng đế, Thái Hậu, Hoàng hậu đã chờ sớm ở trong đại điện, Xà Hậu cũng đã đến, đứng cạnh Xà Vương. Hai bên đại điện bày những bàn đầy rượu, món ngon, từ ngoài điện bách quan cũng ngồi đúng vị trí của mình.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu."

Dạ Thần buông Lãnh Loan Loan, hành lễ với hoàng đế và hai người kia.

"Tốt, tốt." Hoàng đế cười gật đầu, trên mặt cũng có vui sướng. Ngược lại, Thái Hậu, Hoàng hậu cùng đám nữ tử ái mộ Dạ Thần, nghĩ có thể lên vị trí thái tử phi, sắc mặt có chút khó coi.

"Giờ lành đã đến, bắt đầu đi." Hoàng đế phân phó thái giám.

Thái giám gật gật đầu. Đứng ở một bên, thanh âm vang lên:

"Giờ lành đã đến, mời hai người nhập vị."

Tiếng kèn trở nên dịu đi, Dạ Thần nắm tay Lãnh Loan Loan đứng ở giữa chính điện.

"Nhất bái thiên địa."

Hai người xoay người xoay người ra ngoài loan điện bái.

"Nhị bái cao đường."

Hai người cầm tay nhau cúi đầu với Hoàng đế, lại xoay người cúi đầu với Xà Vương, Xà Hậu.

"Phu thê giao bái."

Hai người đối bái, không ngờ Lãnh Loan Loan lại đụng vào người Dạ Thần.

Dạ Thần nhanh chóng đỡ Lãnh Loan Loan. Nhưng va chạm này lại khiến cho mũ phượng trên đầu Lãnh Loan Loan bị lệch đi, làm cho hỉ khăn cũng nghiêng theo.

Một lớn một nhỏ, một cao một thấp, hai người bái đường thoạt nhìn đã rất kỳ quái, giờ lại va chạm thế này, càng làm cho người ta buồn cười. Cảm thấy bọn họ bái đường, không bằng nói bọn họ đang pha trò cười thì đúng hơn.

"Ha ha ha..."

Nhìn thấy một màn khôi hài này, Đức Viễn Vương gia không kiềm chế được cười lên thành tiếng. Hắn cười trước, những người khác cũng không nhịn được cười theo. Thái Hậu, Hoàng hậu mặt xanh mét, nghĩ rằng mặt mũi hoàng gia đã bị mất hết, Kỉ Thanh Ngữ ở giữa một đám tiểu thư chưa xuất giá, đố kỵ lại vui sướng khi người gặp họa.

Tiếng cười khoa trương đem không khí hôn lễ hỏng hết.

Lãnh Loan Loan tức đến nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, bọn họ cư nhiên dám chê cười nàng. Tay nhỏ bé đem hỉ khăn bỏ xuống, rống giận:

"Ai dám cười?"