Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 143: Cung yến kinh diễm [Thượng]




Kim Loan điện kim bích huy hoàng, phía trên hai bên là nhạc công thổi sáo. Chính giữa điện, một đám nữ nhân mặc vũ y múa, sợi tóc bay lên, chuông trên cổ tay vang lên, như một đám tiên nữ xuống phàm trần...

Rượu tốt món ngon đặt trên bàn, văn võ bá quan quần áo nghiêm chỉnh mang theo gia quyến ngồi hai bên điện, cúi đầu nhỏ nhẹ nói, hoặc nâng cốc phẩm rượu, hoặc cười nhạt xem kỹ thuật nhảy của nữ nhân...

Trên đại điện, Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu ngồi một bên, long ỷ không vị ở giữa. Lẳng lặng thưởng thức vũ khúc, không nói gì.

"Hoàng Thượng giá lâm."

Ngoài điện, giọng nói bén nhọn của thái giám cắt qua chân trời, cũng khiến cho tất cả mọi người im lặng.

Nhưng vũ công cũng tách ra, một trái một phải đứng bên cạnh đại điện.

Dạ Thần một thân hoàng long bao, đầu đội mũ miện vàng khảm trân châu xuất hiện ở Kim Loan điện, văn võ bá quan, gia quyến, vũ công, nhạc công, thái giám đều quỳ xuống, cúi đầu hô to.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Giọng nói liên tiếp quanh quẩn trong Kim Loan điện.

Thừa dịp bách quan đều quỳ xuống, Ninh Phong Cách yên lặng ngồi xuống. Theo lý thuyết, hắn là thương nhân, không có tư cách vào cung tham gia cung yến. Hắn là thương nhân nhưng không phải thương nhân bình thường, là Nguyệt Diễm thủ phủ, tài sản to lớn, lại được Hoàng đế coi trọng. Cho nên căn bản không ai dám coi khinh hắn, ngay cả rất nhiều quan viên còn phải nịnh bợ hắn.

Dạ Thần đi tới chỗ trên cùng Kim Loan điện. Trước mặt Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu, cúi người.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."

"Tốt lắm, Hoàng Thượng, con ngồi xuống đi. Mọi người đều chờ con."

Thái Thượng Hoàng vẫy tay, Dạ Thần ngồi xuống long ỷ màu vàng. Giơ tay với bách quan đang quỳ xuống đất, uy nghiêm nói.

"Các khanh bình thân."

"Tạ Hoàng Thượng."

Chúng bách quan đứng lên, ngồi xuống. Đợi mệnh lệnh của Dạ Thần, nhất thời, cung điện không náo nhiệt như trước.

"Bắt đầu cung yến đi."

Dạ Thần cũng không nhiều lời trói buộc, phân phó thái giám.

Thái giám gật đầu, thân thể thẳng tắp, tay ôm phất trần, tuyên bố.

"Bắt đầu cung yến."

Giọng nói của hắn vừa ra, lại một lần tiếng sáo, vũ công một lần nữa về giữa đại điện, không khí náo nhiệt lên. Quân thần đồng ẩm, cùng nhau hưởng thụ, ca múa mừng cảnh thái bình.

Một lát sau, vũ công lui ra. Im lặng, Trấn Bắc tướng quân dẫn đầu đứng lên, tay cầm chén, kính rượu với Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu.

"Thần kính Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu một ly, nguyện Ngô hoàng vạn tuế, nguyện Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trường thọ, nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp..."

Theo tiếng chúc mừng của hắn, những người khác cũng nâng chén tán thành.

"Nguyện Ngô hoàng vạn tuế, nguyện Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trường thọ, nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp..."

Giọng nói vang dội quanh quẩn, nhất thời khiến người ta cảm thấy cảm xúc mênh mông, có loại kích động hào hùng trong lòng...

"Các khanh bình thân."

Dạ Thần giương hai tay, y phục theo động tác của hắn bay lên, uy phong nghiêm nghị.

"Tạ Hoàng Thượng."

Văn võ bá quan, gia quyến, tiền hoàng phi tần đều đứng lên nhưng không ngồi xuống.

"Nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viên hưng thịnh, mọi người uống cạn ly này."

Dạ Thần đứng lên, tay cầm chén tứ giác màu vàng, tay trái giương lên che miệng, một hơi uống hết ly rượu.

"Nguyện Nguyệt Diễm vĩnh viễn hưng thịnh."

Mọi người uống rượu, sau đó ngồi xuống.

"Hoàng Thượng, nữ nhi của thần muốn hiến vũ cho bệ hạ, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu." Đức Thanh Vương gia đứng lên, hôm nay hắn mặc đồ đỏ đậm, tóc được cắm trâm ngọc, mười phần quý khí.

"Hửm?" Dạ Thần không nói, thật ra Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu trao đổi ánh mắt, rất hứng thú mở miệng. "Nghe nói Khinh quận chúa vũ kĩ chỉ thấy ở trên trời, hôm nay chúng ta thật có phúc. Hoàng Thượng, con nói sao?" Nói xong, Thái Thượng Hoàng nhìn Dạ Thần. Tuy bọn họ muốn mặc kệ mọi chuyện, nhưng Thần Nhi trừ tiểu Hoàng Hậu thì không có một phi tử nào nữa, hôm nay nếu có nữ tử có thể khiến hắn vừa ý là tốt rồi.

"Đúng vậy, Khinh quận chúa hãy để cho chúng ta thưởng thức vũ khúc đi." Dạ Thần không biết chủ ý của những người này, thản nhiên mở miệng.

"Vậy thần nữ xin bêu xấu."

Nữ nhi của Đức Thanh Vương gia, Khinh quận chúa đứng lên, một thân hồng nhạt, ở ngực màu trắng, khăn choàng màu trắng vắt qua vai, làn váy kiều diễm. Mặt mày như họa, xuất trần thoát tục, thật sự giống như một vị tiên tử bướm trắng...

Khinh quận chúa đi tới giữa đại điện, vung tay áo, khăn choàng bay bay. Chuyển vòng, làn váy bay lên, cười như hoa lê đầu xuân. Thân như liễu theo gió bay, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng...

Mọi người nghe nhạc, theo vũ kĩ của nàng mà lâm vào ảo tưởng xinh đẹp, dường như đang ở một nơi toàn hoa đào, bươm bướm bay, khiến người ta say mê.

Nàng nhảy xong, tiếng vỗ tay vang lên.

"Hảo, hảo một khúc nghê thường vũ."

Thái Thượng Hoàng tán thưởng trước, dung mạo xinh đẹp, vũ kỹ nổi bật, có hảo cảm với quận chúa. Nếu nữ tử như vậy có thể bồi bên cạnh Hoàng Nhi, hai người cũng là môn đăng hộ đối.

"Tạ Thái Thượng Hoàng khích lệ."

Quận chúa nói, giọng nói như chim hoàng oanh. Mặt cười xinh đẹp nhưng trong mắt lại có vài phần mất mát, vì từ đầu đến cuối Hoàng Thượng chưa từng có vẻ mặt thưởng thức, chẳng lẽ nàng nhảy không tốt sao?

"Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, nữ nhi của thần cũng muốn hiến vũ."