Sâu Trong Gai Nhọn
Lệ phu nhân tức giận không ít, bà ta đứng ở bên kia nghiến răng nghiến lợi, đoán chừng bà ta cũng nhìn ra được Lệ Mặc sẽ không đưa ra kết quả bà ta mong muốn.
Thế là bà ta dùng ngón tay chỉ Lệ Mặc và Đường Lê, “Được được được, con vì đứa con gái này mà không cần đến mẹ của con luôn rồi, được, tôi không quản mấy người nữa”.
Bà ta quay đầu kêu chị Ngụy ở bên cạnh, “Chúng ta đi”
Nói xong liền vung cánh tay, Lệ phu nhân đi trước.
Chị Ngụy nhìn vào Đường Lê, thở ra một hơi rồi cũng theo sau rời đi.
Đường Lê từ trên sô pha đi chân trần xuống, “Có phải em gây ra tai họa rồi không”
Lệ Mặc nhìn cô, màu sắc con ngươi có vài phần u ám.
Lệ Mặc chớp mắt, dáng vẻ vẫn đầy sự vô tội, dường như sở trường giỏi nhất của cô chính là dùng biểu cảm này để đối phó với người khác.
Vài giây trôi qua, Lệ Mặc nói không phải.
Anh đi qua sô pha và ngồi xuống, bên cạnh là một cái hộp lớn, trong hộp đều là sơn móng tay, màu sắc nào cũng có.
Cũng giống như móng chân hiện tại của Đường Lê, đủ màu đủ sắc.
Anh trông thấy thì không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Dì Trương từ bên ngoài đi vào biết tâm trạng của Lệ Mặc không tốt, mặc dù trông bề ngoài anh vẫn không có biểu hiện gì trên mặt cả.
Dì Trương hỏi han có chút cẩn thận, “ Tiên sinh, buổi trưa cậu có ở đây ăn cơm không?”
Lệ Mặc ngừng lại hai ba giây rồi nói, “Vậy ăn ở đây đi”.
Dì Trương nhìn Đường Lê rồi quay người đi vào nhà bếp.
Đường Lê đảo mắt, cô đi lại gần ngồi bên cạnh Lệ Mặc, giọng điệu nịnh nọt, “Hôm qua anh gặp Ban tiểu thư ở đâu vậy, em vừa nghe thấy mẹ anh nói anh và Ban tiểu thư cãi nhau rồi?”
Lệ Mặc liếc cô một cái, “Muốn hỏi cái gì?”
Đường Lê cười hihi nói, “Cũng không có gì, chỉ là hiếu kỳ thôi.”
Lệ Mặc dựa vào lưng ghế sô pha và nhìn Đường Lê.
Trước đây Đường Lê không ít lần làm nũng với anh, cô gần như là làm nũng chỉ vì một mục đích, đó là muốn tiền.
Cũng may là anh không quan tâm đến tiền bạc lắm, có rất nhiều thứ trong tay mà anh ấy không tiêu, cũng chỉ là con số mà thôi.
Kỳ thực trước đây những người phụ nữ khác cũng thường làm nũng với anh ta, nhưng bọn họ không giống với Đường Lê.
Đường Lê làm nũng, chỉ cần thấy qua là có thể nhìn ra có một chút tính toán, cô không hề giấu diếm, còn hận không thể khiến anh phát hiện ra ngay lập tức.
So với những người phụ nữ vừa muốn có vừa muốn che giấu kia thì tốt hơn nhiều
Lệ Mặc chuyển tầm nhìn, anh nhìn vào trong sân, “Không có cãi nhau, chỉ là trò chuyện một chút với cô ta thôi.”
Đường Lê chậm rãi gật đầu, cũng phải, với tính cách của Ban Tố, cô ta cũng không thể cãi nhau với Lệ Mặc được, những người phụ nữ bên cạnh Lệ Mặc hống hách, Ban Tố đều có thể chịu đựng được, không có chuyện gì có thể khiến cô ta cãi nhau với Lệ Mặc cả.
Đường Lê suy nghĩ một chút rồi đi tới, cô vô tội đặt cằm lên cánh tay Lệ Mặc, xê dịch dần đến bờ vai của anh và thấp giọng nói, nghe thì rất khôn khéo, “Hôm nay là chị Ngụy đó muốn tát em, em bất chợt không nhịn được, liền tát trở lại. Lúc đó em không làm chủ được bản thân, đợi đến lúc phản ứng lại được thì đã đánh xong rồi. Chuyện này có gây rắc rối cho anh không, em thấy Lệ phu nhân dường như rất tức giận.”
Lệ Mặc quay đâu nhìn Đường Lê.
Bởi vì hành động lúc này của Đường Lê, hai người tựa vào nhau rất sát, dường như có thể ngửi thấy được cả hơi thở.
Đường Lê chậm rãi cắn môi, vẻ ngoài thuần khiết vô hại mang theo sự cám dỗ.
Đáng tiếc là ánh mắt Lệ Mặc vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh nói, : Thật sự mất kiểm soát?”
Đường Lê qua vài giây liền cười hihi, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, “Không phải, là em cố ý đánh đó.”