Sâu Trong Gai Nhọn

Chương 4




Ngày hôm sau tỉnh lại, Đường Lê soi gương trước, vết sưng đỏ trên mặt đã biến mất, nhưng vết tích thì vẫn còn đó.

Hình như là hơi chuyển xanh rồi.

Đường Lê nhìn chằm chằm gương hồi lâu, có hơi nản lòng.

Cô mơ hồ nhớ tới trước đó Lệ Mặc có nói rằng, sau đó sẽ có một bữa ăn tối, anh muốn đưa cô đến tham dự.

Giờ thì hay rồi, cái mặt này, chẳng thể đi đâu được nữa.

Lệ phu nhân dùng thủ đoạn này rất hay, dùng rất tuyệt.

Có điều là, bà ta đánh lui cô thì tưởng rằng Lệ Mặc có thể mang theo Ban tiểu thư lộ diện sao?

Bà đã đánh giá thấp lượng dự trữ trong hậu cung của con trai mình rồi.

Cho dù không phải là cô thì Lệ Mặc vẫn còn rất nhiều lựa chọn thay thế.

Đường Lê không trang điểm, liền xuống lầu ăn điểm tâm.

Kết quả là bữa sáng còn chưa ăn xong thì Lệ Mặc đã đến rồi.

Điều này làm Đường Lê vô cùng ngạc nhiên, anh ấy hiếm khi đến đây sớm như vậy.

Đường Lê nhanh chóng xoã tóc để che nửa khuôn mặt.

Mặc dù biết là đêm hôm qua, những thứ nên thấy cũng đã thấy cả rồi.

Nhưng lúc tỉnh táo như vậy mà đối mặt với anh, Đường Lê vẫn cảm thấy có chút không được thoải mái.

Cô từ nhà hàng đi ra thì thấy Lệ Mặc đã cởi áo khoác rồi.

Cô vội vàng đi tới rồi nhận lấy chiếc áo, “Sao lại tới đây sớm vậy.”

Lệ Mặc nới lỏng cà vạt, Đường Lê rất thông minh, cô đi tới giúp anh tháo cà vạt ra.

Khi cởi ra, ở khoảng cách gần, cô nhìn thoáng qua đã trông thấy vết hằn trên đường viền cổ áo.

Không phải là son đỏ, chắc là phấn má hồng hoặc phấn nền.

Nhoè một vết.



Đường Lê thu hồi ánh mắt, cô cởi cà vạt và khoác nó lên cánh tay.

Lệ Mặc nhìn Đường Lê không chút biểu cảm.

Đường Lê mím môi, cố gắng che đi nửa khuôn mặt bầm tím.

Lệ Mặc nhìn cô chằm chằm vài giây rồi mới lên tiếng, “Em ăn đi, anh lên nghỉ ngơi một lát.”

Anh đến đây sớm như vậy liền muốn nghỉ ngơi, xem ra nửa đêm hôm qua vẫn có hoạt động rồi.

Đường Lê xem qua, đem áo đi tới một căn phòng ở lầu một treo lên.

Đường Lê đứng trong phòng khách, đợi đến khi bóng dáng Lệ Mặc biến mất ở đầu cầu thang lầu hai thì cô mới xoay người đi vào nhà bếp.

Dì Trương đứng ở nhà bếp, cũng có chút kinh ngạc, “Hôm nay tiên sinh đến đây có hơi sớm.”

Đường Lê nở nụ cười, "Anh ấy lên ngủ rồi, hôm nay không cần lên dọn phòng đâu.”

Dì Trương đáp lại một tiếng.

Đường Lê ngồi xuống tiếp tục ăn.

Sắp xong bữa thì điện thoại rung lên.

Đường Lê cầm lấy điện thoại đi ra sân bắt máy.

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Đường Gia từ bên kia truyền đến, dường như có chút áy náy, "Chị, sao lâu như thế chị mới nghe máy vậy.”

Đường Lê không hề có kiên nhẫn đối với Đường Gia, "Gọi điện đến làm gì, nói thẳng đi.”

Đường Gia nói, “Chị, cái trung tâm thương mại đó nói là nếu như em không trả đủ, thì bọn họ sẽ gọi cảnh sát. Gọi cảnh sát thì quá khó coi rồi. Cho nên chị cho em hãy thêm chút nữa để em bù đủ món nợ này.”

Đường Lê cười chế nhạo, lạnh giọng nói, "Nhà chúng ta thì làm gì sợ khó coi, người thế này, sớm nên vứt đi hết rồi.”

Đường Gia nghẹn ngào.

Đường Lê thở ra một hơi, "Chị hết tiền rồi, 10 vạn tệ cũng đã đưa cho em rồi, tiền điều dưỡng tháng này của mẹ chị còn chưa trả, bên phía ba thì chị cũng còn chưa chuyển tiền, hết cách rồi."

Đường Gia có chút ủy khuất, “Chị, chẳng lẽ chị muốn nhìn em đi tù sao?”



“Nếu em đi tù, mỗi tháng chị sẽ chuyển tiền cho em giống như ba của chúng ta vậy, em yên tâm đi.”

Nói xong, Đường Lê cúp điện thoại .

Cô đứng ở đó đợi một lúc, cảm thấy chắc là Lệ Mặc đã ngủ rồi, cô mới xoay người chậm rãi đi lên lầu.

Cửa phòng đóng lại, Đường Lê đứng ở cửa, nghe thử động tĩnh bên trong, sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa.

Rèm trong phòng đã được kéo xuống rồi.

Nhưng Lệ Mặc không có ngủ, anh dựa vào đầu giường, cả người đều ẩn trong bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng từ chiếu điện thoại trên tay.

Đường Lê bị giật mình một cái, cô có chút xấu hổ, “Anh chưa ngủ à, em vào đây lấy cục sạc điện thoại.”

Lệ Mặc không trả lời cô, anh chỉ gõ vào điện thoại, sau đó bên trong vang lên một giọng nói.

Giọng nói đó là của một người phụ nữ, giọng nói ngọt ngào và có hơi tinh tế.

Người phụ nữ nói: “A Mặc, em có chút nhớ anh rồi, bây giờ anh có thể qua đây được không?”

Lệ Mặc tắt điện thoại đặt ở một bên.

Anh ngồi dậy từ trên giường, chỉnh trang quần áo một chút, rồi rời khỏi giường.

Đường Lê ân cần hơn nên vội vàng mở rèm cửa.

Lệ Mặc không nhìn Đường Lê, anh đi tới tủ quần áo và tìm một chiếc áo sơ mi gọn gàng, hai ba lần thử lên người anh.

Đường Lê muốn đi qua nhặt áo của anh lại.

Kết quả là Lệ Mặc ném áo sơ mi vào thùng rác bên cạnh, “Không được nữa, bẩn rồi.”

Đường Lê trầm mặc, cô nhìn số quần áo bên thùng rác rồi nói biết rồi.

Lệ Mặc mặc quần áo vào, mở cửa đi ra ngoài

Đi đến cửa lại dừng lại.

Anh xoay nửa người lại, “Nếu gương mặt của em có thể khỏi, bữa tiệc tối nay vẫn là em đi với anh.”

Đường Lê chớp mắt, lập tức nở nụ cười, “Được.”