Sâu Trong Gai Nhọn

Chương 23




Lệ gia do lão gia làm chủ, bầu không khí trên bàn cơm trở nên vô cùng hòa hợp.

Mặc dù Lệ phu nhân không vui vẻ cho lắm, nhưng toàn bộ quá trình bà ta vẫn luôn nở nụ cười.

Tuy rằng lúc nào bà ta cũng tỏ ra lợi hại, nhưng thực ra ở Lệ gia, bà ta vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc mới đầu gương mặt Ban Tố trắng bệch, có điều sau đó lão gia hỏi cô ta một chút chuyện về Ban gia xong, sắc mặt cô ta cũng dịu đi không ít.

Ban Tố hơi xấu hổ nói, "Cha con biết con hôm nay đến đây, còn cố tình bảo con mang cho bác một món quà."

Lệ phu nhân ở bên cạnh "a" một tiếng, tiếp trọng tâm nói, "Đúng đúng đúng, bác quên mất, lúc Tố Tố đến, đúng là có xách theo quà, bác tiện tay để nó ở bên phòng khách."

Lão gia quay đầu lại, không nhẹ không nặng nhìn lướt qua Lệ phu nhân.

Lệ phu nhân không kịp phản ứng lại, bà ta vẫn tiếp tục nói, "Em nhìn thấy quà mà Ban lão tiên sinh chuẩn bị rồi, là đồ tốt, rất có tâm."

Đại tiên sinh "ồ" một tiếng, "Phải không?"

Lệ phu nhân gật đầu, "Đúng vậy, lát nữa anh nhìn là biết."

Đại tiên sinh thu hồi tầm mắt, biểu cảm không mặn không nhạt.

Đường Lê không biết có phải vì mình quá lo lắng hay không, cô mơ hồ cảm thấy hình như lão gia có hơi không vui.



Nhưng loại không vui này, lại giống như không phải không vui, mà là giống như một loại đang xem náo nhiệt.

Từ trước đến nay, cô là người biết nhìn sắc mặt của người khác, nhưng riêng vị lão gia ở bên cạnh này lại có chút trắc trở.

Nhất thời không đoán ra được rốt cuộc là có ý gì.

Lệ phu nhân không nhận ra gì cả, bà ta nói xong còn quét mắt qua nhìn Đường Lê.

Ý của Lệ phu nhân thì lại rất rõ ràng, Đường Lê vừa nhìn là biết.

Chắc bà ta lại cảm thấy cô không biết phép tắc gì cả, lần đầu tới nhà người ta, mà lại đi tay không đến.

Cô không quan tâm được nhiều như thế, cho dù cô có mang quà đến thì cũng là tốn tiền của Lệ Mặc.

Đường Lê âm thầm liếc mắt nhìn Lệ phu nhân, sau đó xoay người nhìn Lệ Mặc, thấp giọng nói, "Em muốn ăn chân cua."

Lệ Mặc chưa từng phục vụ cô bao giờ, cô có ý định mượn cơ hội này để kích thích Ban Tố, đồng thời thử xem phản ứng của Lê Mặc.

Lệ Mặc lại không chút do dự, "Ừ' một tiếng, sau đó anh bẻ một chiếc chân cua, bóc từng chút một cho cô.

Tô Tương Nam liếc mắt nhìn Lệ Mặc một cái, sau đó lại lập tức thu ánh nhìn lại.



Lão gia cười ha ha, "A Chuẩn, con dám chừng phải học theo A Mặc rồi."

Lệ Chuẩn nhìn Lệ Mặc, anh ấy cũng nở nụ cười, quay đầu nhìn Tô Tương Nam, "Em muốn ăn gì, anh lấy cho em."

Tô Tương Nam mỉm cười, dáng vẻ vốn đã dịu dàng, cười lên một cái liền tỏ ra rất có tri thức, hiểu lễ nghĩa, "Không sao, không cần phải để ý đến em, em không để tâm nhiều đến vậy đâu."

Lệ phu nhân ở bên cạnh bắt đầu chen lời vào, "Nhìn Tương Nam đi, quả là người hiểu chuyện."

Bà ta lại bắt đầu dùng lời để mỉa mai cô, Đường Lê hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nhìn về phía Lệ Mặc, "Em còn muốn ăn tôm nữa."

Trường hợp này, càng nói cô, thì cô càng muốn để người khác xem thử một chút, mặc dù cô không thể danh chính ngôn thuận, nhưng Lệ Mặc nguyện ý phục vụ cô.

Lệ Mặc không ngại phiền phức, bóc chân cua xong lại bắt đầu bóc tôm.

Đường Lê có chút vui vẻ, cô tiến sát lại gần Lệ Mặc, nhỏ giọng và mỉm cười nói, "Hôm nay anh ngoan thế, muốn em thưởng gì nào?"

Cô đè giọng nói, nhưng trên bàn cơm này tổng cộng có mấy người, câu này của cô lập tức chẳng còn gì là nói nhỏ nữa rồi.

Lệ Mặc rũ mắt, anh vẫn đang bóc tôm, "Muốn thưởng gì, em còn không rõ sao?"

Đường Lê sững sờ, cái này đơn thuần chỉ là diễn, gần đây kỹ năng diễn xuất của cô không tệ.

Cô đạp nhẹ vào chân của Lệ Mặc ở dưới bàn, âm thanh nũng nịu, "Đồ lưu manh."