Sâu Trong Gai Nhọn

Chương 13




Lệ Mặc dẫn Đường Lê đi mua trang sức, có một tiệm nữ trang cố định, lần nào họ mua cũng tới tiệm này.

Vì vậy ở tiệm trang sức, từ quản lý đến nhân viên ai cũng đều biết Lệ Mặc và Đường Lê, thế nên là nếu có thiết kế nào mới thì cửa hàng cũng đều sẽ giữ lại cho cô.

Theo lão Bát nói, trang sức ở đây đều nhập từ nước ngoài về, kiểu dáng độc nhất vô nhị, chất lượng cũng vô cùng tốt.

Chính vì thế mà giá tiền vô cùng đắt đỏ, không thích hợp với người bình thường.

Lệ Mặc tự mình lái xe, dọc theo đường đi, Đường Lê đều rất cao hứng, mặc dù cô đã cố gắng đè nén nhưng vẫn có thể thấy được nụ cười nơi khóe mắt, thật sự không giấu được.

Xe đi đến tiệm trang sức thì dừng lại, đúng lúc có nhân viên đang đứng trước cửa, người này vừa nhìn qua một cái liền biết đó là xe của Lệ Mặc.

Nên liền vội vàng nghênh đón, "Lệ tiên sinh, Đường tiểu thư, hai người đến rồi, mời vào bên trong".

Đường Lê nhoẻn môi, sau khi xuống xe liền khoác tay Lệ Mặc, bước nhanh vào trong cửa hàng.

Ngay lập tức, quản lý vội vàng mời hai người vào bên trong phòng VIP, mà phòng này quả thật là chuẩn bị cho Đường Lê.

Lệ Mặc có lúc cũng đưa cô đi, nhưng đại đa số đều là đi cùng lão Bát.

Quản lý bảo nhân viên bưng nước trà cho hai người, sau đó tự mình đi lấy bộ trang sức mới ra mắt gần đây.



Bông tai, dây chuyền, nhẫn, còn có cả một cái trâm cài áo.

Tất cả đều lóe sáng.

Quản lý đứng bên cạnh giới thiệu, nhưng thật ra Đường Lê đến một câu cũng nghe không hiểu.

Thật ra cô không biết gì về trang sức cả, cô chỉ là muốn mua đồ đắt tiền, đắt tiền, đắt tiền.

Càng đắt càng tốt.

Lệ Mặc cũng không muốn nghe cái này, quản lý vừa nói được phân nửa thì anh liền mở miệng hỏi Đường Lê, "Thích không?"

Cô ôm cánh tay của Lệ Mặc, cả người dựa sát vào anh, thanh âm mềm mại đáng yêu, "Thích, thích đến mức ánh mắt của em cũng không dời đi được."

Lệ Mặc hừ cười một tiếng rồi quay sang quản lý, "Còn kiểu khác không?"

Quản lý vội vàng gật đầu, "Có, còn có một kiểu nữa, cũng là vừa mới ra thôi, để tôi đi lấy cho ngài."

Bộ này với bộ đầu tiên quả thật không giống nhau, đây là kim cương hồng.

Lệ Mặc lúc này không đợi quản lý giới thiệu, "Gói lại đi."

Đường Lê chớp mắt, khóe miệng liền nâng lên.



Quản lý tất nhiên là vô cùng vui mừng, nhanh chóng đứng dậy, "Lệ tiên sinh, ngài muốn lấy bộ nào?"

"Lấy cả hai." Lệ Mặc cũng đứng lên.

Quản lý kia giống như là có thể bật cười bất cứ lúc nào, vội vàng đồng ý, đem hai bộ trang sức gói lại.

Đường Lê cười ra tiếng, chẳng quan tâm gì mà tiến lên hôn Lệ Mặc một cái, "Cục cưng, em thật sự rất yêu anh".

Lệ Mặc nở một nụ cười thản nhiên nhưng ánh cười lại chẳng chạm tới đáy mắt, "Em không phải là yêu ạnh, mà là yêu tiền của anh."

Đường Lê mặt đầy vẻ vô tội, cô đưa tay ôm lấy eo của anh, cả người dính vào trong ngực anh đáp, "Chỉ có anh mới hào phóng như vậy với em, em yêu tiền của anh, cũng rất yêu anh mà."

Ánh mắt của Lệ Mặc rũ xuống, nhìn chằm chằm cô trong vài giây, lại tiếp tục đảo quanh tròng mắt, "Ừ, tin em."

Đường Lê cũng mặc kệ liệu Lê Mặc có tin thật hay không, hôm nay cô đúng là vui sướng không nói nên lời.

Giá của hai bộ trang sức chắc chắn là sẽ không ít, Lệ Mặc lại hào phóng, cô cảm thấy trên người anh như có thức ăn, nuôi cô đến mập mạp.

Sau khi đóng gói xong, Lệ Mặc cầm thẻ thanh toán hóa đơn, sau đó hai người xách túi rời đi.

Ra đến cửa, Đường Lê không nhịn được liền tiến đến hôn anh một cái.