Ngày hôm sau, tức mùng ba Tết, không khí chung quanh vẫn âm u, dự đoán sẽ kéo dài đến hết tuần đầu.
Hôm nay, thức giấc trên chiếc giường thân thuộc, Mộ Hàn chán nản khi hơi ấm chẳng còn. Cậu là người đã kết thúc mối quan hệ này, cậu không được phép đau thương. Nhưng cậu nhớ anh, phải làm sao mới được đây?
Cậu đi xuống phòng bếp, hình ảnh anh mặc tạp dề đứng bếp nấu từng bữa cơm cho cậu vẫn thoang thoảng đâu đây.
||||| Truyện đề cử: Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma |||||
Tiến đến sờ vào chiếc ghế anh hay ngồi, hơi ấm trên chiếc ghế cũng không còn nữa. Cậu cũng chẳng buồn ăn, lười nhác đi ra ngoài sân nhà.
“Mùa xuân, anh đào nở thật đẹp, chỉ thiếu anh. Duệ Khải, nếu anh không lừa em, nếu anh không giấu em, có lẽ bây giờ em đã không cô đơn.”
Chiều hôm nay gió lạnh, Duệ Khải lái chiếc mô tô băng băng trên đường. “Phố hoa lệ, hoa cho người còn lệ cho anh”, đi ngang qua quán ăn cũ, nơi cậu và anh từng đến, anh lại nhớ đến cậu.
Kí ức về những buổi hẹn hò không mấy suôn sẻ lại hiện lên trong đầu anh, dù không được suôn sẻ như anh mong đợi nhưng anh đã rất vui khi được tay trong tay cùng cậu đi khắp mọi nẻo đường. Rõ ràng, họ đã rất hạnh phúc, nhưng anh đã tự tay hủy đi tất cả.
“Giá như, em vẫn thuộc về anh.” Lời anh như oán như trách lại như tiếc nuối, chất chứa bao cảm xúc lẫn lộn đan xen. Nếu cậu chịu nghe anh giải thích thì có lẽ sẽ không tệ như bây giờ. Anh trách cậu cũng trách chính bản thân mình quá ngốc. Đã biết rõ loại người cậu ghét vẫn cứ tiếp tục, đúng là “phóng lao thì phải theo lao”, anh cũng vì thế mà mất cậu.
Duệ Khải cứ thế, chiếc mô tô lao đi trong vô định.
Căn nhà thân thuộc hiện lên trước mắt, trong vô thức anh lại tìm đến cậu. Anh muốn nhìn thấy cậu, anh nhớ anh, nhớ cậu rất nhiều.
Trong sân nhà, Mộ Hàn vẫn ngồi đấy, cậu vẫn ngồi dưới gốc anh đào hôm trước. Mặc cho trên đầu mây vân vũ che kín bầu trời, cậu vẫn ung dung ngồi dưới gốc cây đọc sách.
“Quý nhi bất kiêu, thắng nghi bất bội, hiền nhi năng hạ, cương nhi năng nhẫn.” (Trích “Tam Quốc Chí”, tập những lời nói hay của Gia Cát Lượng - Khổng Minh)
Có thể hiểu là:“Cao quý mà không kiêu ngạo, chiến thắng, lập công mà không tự mãn, hiền tài mà khiêm hạ giữ lễ với người dưới, cương trực mà bao dung nhẫn nại.” Mộ Hàn ngân nga lời nói ấy.
Gia Cát Lượng - Khổng Minh là một nhân vật được người người ca tụng bởi tài tiên đoán thần sầu, kèm những lời nói thâm sâu, cũng là người mà Mộ Hàn rất thích. Thích ở đây là giữa người hâm mộ và idol, là một cảm xúc thuần khiết.
Tiếng chuông cửa vang lên, người đứng trước cổng chính là anh. Mộ Hàn vừa vui vừa buồn, cậu không cho phép bản thân bị anh dắt mũi thêm lần nữa.
“Mộ Hàn, mở cửa cho anh có được không?” Duệ Khải dùng hết sức bình sinh nói như gào thét. Anh biết anh mặt dày, nhưng thà mặt dày có thể tiếp tục bên cạnh cậu còn hơn da mặt một milimet mà phải sống xa cậu.
Mộ Hàn ngó lơ, tiếp tục dán mắt vào quyển sách trên tay.
Cơn mưa nặng hạt, từng giọt mưa rơi xuống trên má cậu, thật may, gốc này có một lỗ nhỏ, cậu nhét quyển sách trên tay vào đó tránh ướt. Thường những ngày mưa bão chỉ duy gốc cây này không chút ướt át, đất bên trong thân cây hoàn toàn khô ráo.
Điện thoại anh ướt rồi, anh cất vào trong túi, anh muốn gọi cho cậu nhưng cậu chặn số anh rồi.
Nhìn ra trước cổng, anh vẫn đứng đó, anh chờ cậu ra mở cổng cho anh. Anh quá đỗi cứng đầu.
Cậu chợt khựng lại. Anh đứng dưới mưa như vậy có bệnh không? Cậu sợ anh bệnh, cậu sợ anh không có ai chăm sóc. Cậu đã mềm lòng.
Anh mặt dày gõ cửa, cậu mềm lòng mở cửa. Cậu và anh chính là trời sinh một cặp. Luôn mềm lòng với đối phương.
“Anh cứng đầu quá đó.” Mộ Hàn than thở, nhìn anh mà trách móc: “Anh bị ngốc phải không? Đã những hai lần anh đứng dưới mưa đợi em, anh muốn hành hạ bản thân để em mũi lòng có phải không? Anh biết em sẽ yếu lòng mà, anh thương em thì tự chăm sóc bản thân đi chứ! Em ghét anh.”
Cậu mở một bên cổng, tiến đến đấm liền tiếp vào ngực anh, giọng đầy thương nhưng biểu cảm vẫn lạnh tanh, cậu che giấu cảm xúc quá giỏi.
“Nước mắt anh rơi, vợ ơi anh thắng”, phải thế, Duệ Khải luôn thắng cậu bằng những giọt nước mắt.
“Anh không cố ý giấu em mà...hức...” Duệ Khải sụt sùi, hai hàng lệ rơi xuống ướt đẫm áo anh, hòa theo cơn mưa mà nhuộm màu áo. Từng múi cơ hiện rõ sau lớp áo sơ mi, bắp cơ cuồn cuộn căng cứng.
“Khóc cái gì? Khóc lóc cái gì? Anh sai mà còn khóc được à? Đi vào nhà nhanh, mưa ướt bệnh bây giờ.”
Duệ Khải nghe được lời này của cậu liền cười ngốc, đã quá rõ ràng, trong lòng cậu vẫn có anh.
“Vừa khóc đã cười ngay được, hay thật đấy.”
“Em nói gì cũng đúng.” Duệ Khải nắm tay cậu: “Đi thôi, chúng ta cùng vào nhà.”