Mộ Hàn nhẹ giọng, thủ thỉ vào tai anh. Âm giọng tà tà đầy mị hoặc như mời gọi anh: “Duệ Khải, mau đến đây, mau chiếm lấy em đi.”
“Đều do em khiêu khích anh, đừng hòng trốn.”
Lớp áo sơ mi trắng mỏng trên người anh được giở xuống. Tiếp sau đó, hai thân người không một mảnh vai che thân lao vào nhau, vồ vập mà ngấu nghiến lấy môi đối phương. Hai đầu lưỡi linh hoạt cuốn chặt lấy nhau.
Đôi môi Mộ Hàn sưng lên sau nụ hôn kéo dài, Duệ Khải phì cười, ôm chầm lấy cậu: “Muốn đút vào quá.”
“Anh sao thế? Mọi khi đều làm theo ý mình, hôm nay anh bị ai nhập rồi?”
Duệ Khải cười gằn: “Anh làm vậy là vì ai? Lúc sáng nay...Em...em đã bảo không thích anh làm dồn dập như thế...Em muốn anh nhẹ hơn, chậm hơn, từ từ...làm từ từ thôi mà.”
“Nghe lời vậy? Lúc trên giường anh còn có thể nghe lời như vậy?” Chính cậu cũng phải mê mệt với câu nói của anh. Anh là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với cậu. Một chàng trai đáng yêu và lắm lúc hành cậu đến ngất.
“...” Duệ Khải im lặng không nói, anh dùng hành động để trả lời.
Từng làn sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ, thật chậm rãi, chậm rãi mà tiến vào bờ. Từng cơn sóng ấy nhấp nhô lên xuống không ngừng, lao đến từ từ chiếm lấy cơ thể cậu.
Cơ thể cậu run lên từng hồi, anh làm rất chậm rãi, cũng rất nhẹ nhàng, nhưng toàn thân cậu vẫn nóng ran lên, cảm giác bây giờ rất lạ.
“Anh luôn tự hỏi, liệu em có hài lòng với những gì anh đã làm cho em không. Anh cũng hỏi liệu em có yêu anh khi trong tay anh không có gì. Và liệu rằng, nếu anh không có nhan sắc, không có tiền tài, không có địa vị, cũng không hoàn hảo hơn những người khác, liệu em còn yêu anh không. Anh biết địa vị anh không cao bằng em, nhan sắc cũng kém em vài phần, nhưng vẫn đỡ hơn là không có gì phải không em?”
“Anh...anh...anh nói ngốc...ư ưm...bớt nhảm, em không...ư...ưm...ư, em không phải loại người như thế...ưm...”
“Vậy nói anh nghe xem, em rốt cuộc là người như thế nào?”
“...” Mộ Hàn không nói, cậu khóa môi, nín chặt. Cậu thế nào, anh là người hiểu rõ nhất, cậu cũng không thèm trả lời.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu, Duệ Khải không chịu được liền trêu chọc, giọng nửa đùa nửa thật rót mật ngọt tựa sương đêm vào tai cậu: “À à, em chính là người yêu anh. Anh biết em cũng nghĩ thế mà. Người yêu anh vừa đep lại đáng yêu, còn rất yêu anh. Một người đẹp đến mê hồn, rất thích khiêu khích anh, anh hứng lên rồi thì trốn tránh, không muốn chịu trách nhiệm. Nhưng anh không hứng thì sẽ bảo không thương, anh không làm liền nói mình hết sức hút với anh...” Dừng lại đôi ba giây, anh hít lấy một ngụm khí sung thiên, giọng trầm ấm, hạ thấp hết mức, tiếp tục thủ thỉ vào tai cậu: “Em luôn dỗ anh những lúc anh dỗi, những lúc như thế em càng đáng yêu hơn. Nhìn gương mặt em lo được lo mất, anh rất vui. Anh rất vui vì biết em cũng rất yêu anh, em cũng yêu anh nhiều như anh yêu em vậy.”
Dòng dịch thể tuôn ra không ngừng từ cây xúc xích bigsize. Từ đây, cậu đã học và tiếp thu thêm một kiến thức mới:sữa chua, nó đã được tạo ra từ xúc xích”. Một kiến thức mới cậu học được từ anh, một kiến thức thú vị.
“Chu Mộ Hàn, con anh trong người em, cấm lấy nó ra.”
***
Tối hôm ấy, một buổi tối không trăng không sao, Mộ Hàn ngồi ngoan ngoãn bên chiếc ghế phụ. Đôi mắt to tròn nhìn ngắm bầu trời đầy sao, thật khó để rời mắt.
“Em còn muốn đi đâu nữa không?”
“Ngày mai, chúng ta đi xem phim nhé?”
***
Một ngày mới lại bắt đầu, trời đã dịu đi, hôm nay, anh và cậu đều dậy sớm. Cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, cùng nhau rửa bát, cùng nhau quét nhà, còn cùng làm rất nhiều việc nữa. Không hiểu sao, hôm nay, khi cậu thức dậy, cậu nhìn thấy anh liền muốn làm mọi thứ cùng với anh.
“Chỗ lúc trước anh làm đã đuổi anh chưa? Nếu chưa...Hôm nay anh có đi giao hàng ở đâu không? Em đi cùng anh...em đi giao hàng cùng anh.”
“Anh bị đuổi lâu rồi. Giờ anh nghèo thật rồi đó, em có nuôi anh không?”
“Nuôi chứ, người yêu em, em không nuôi thì để ai nuôi đây.”
Đấm huỳnh huỵch vào ngực anh, Mộ Hàn hỏi: “Anh thích xem phim gì?”
“Anh thì sao cũng được, miễn có em.”
“Thế phim kinh dị nhé.”
Duệ Khải hạ giọng cam đoan: “Dạ, anh...anh sẽ bảo vệ em, có sợ thì ôm anh.”
“Em không sợ, có mà anh sợ.”
***
Tối hôm ấy, tiết trời se lạnh lại trở về, trên con đường rộng tấp nập xe cộ lưu thông qua lại, trên con “Mẹc”, hai cậu chàng không hẹn cùng ngượng ngùng nắm chặt tay nhau.
“Vừa đúng giờ, vô thôi anh.”
Dừng xe trước một rạp phim, Mộ Hàn nôn nóng thúc giục.
Duệ Khải ngoan ngoãn, cúi cậu đợi cậu xoa rồi mới chịu đi.
Hai người họ nắm tay đi vào phòng chiếu bộ phim kinh dị đã chọn.
Theo ý muốn của cậu và nguyện vọng của anh, hai người ngồi xuống chỗ gần lối vào.