“Anh đặt báo thức à?” Mộ Hàn dụi mắt, dùng giọng mớ ngủ hỏi Duệ Khải.
Duệ Khải cười sượng, gãi đầu, vành tai đỏ ửng lên, mấp máy môi, giọng the thé: “Ừ...ừm...Vâng, anh đặt...Mà, anh cũng không chắc nữa.”
Mộ Hàn đấm mạnh vào thành giường, đanh giọng: “Rốt cuộc là thế nào? Anh có đặt hay không?”
“Có...Anh đặt, là anh đặt.” Duệ Khải run giọng trả lời. Anh không sợ cậu, anh sợ cậu bỏ anh đi. Một lần là quá đủ rồi, một ngày không được, một buổi không được, mỗi giây mỗi khắc được bên cậu đều rất quan trọng đối với anh. Cậu thích một thằng đẹp trai và biết điều, ngoan ngoãn nghe lời cậu. Cậu thích, anh sẽ ngoan.
“Sợ cái gì?” Mộ Hàn đanh giọng, trau mày hỏi anh. Nhìn thấy nét bối rối xen lẫn sợ hãi trên gương mặt sắc như dao của anh, tủm tỉm cười. Cậu hạ tone giọng, nhẹ nhàng nói: “Em không có ăn thịt anh đâu mà sợ. Dù gì cũng lỡ mất giấc ngủ rồi thì lặn ngay luôn đi, em hóng lắm rồi.”
“...Ừm, vợ yêu à. Anh nói ra em đừng có thất vọng, bây giờ chúng ta phải về đất liền ngay rồi, tối nay bão sẽ kéo đến đây. Mặc dù ở lại thì cũng an toàn thôi, hòn đảo này cũng sẽ không chịu bất kì ảnh hưởng gì, nhưng vùng biển xung quanh có lẽ không ổn, không phù hợp để lặn biển. Anh...anh, để lần khác anh bù lại cho em nhé?”
“...” Mộ Hàn có chút thất vọng, im bặt không nói. Cậu đảo mắt, liếc ngang liếc dọc, đôi mắt đăm đăm nhìn về xa xăm. Thở dài một tiếng, Mộ Hàn nhìn anh, mỉm cười gượng gạo, hạ giọng: “Em không sao, tình hình nguy cấp, mau về thôi.”
Duệ Khải ôm lấy ngực trái, tim anh như co lại, đau đớn đến quặn thắt. Nhìn gương mặt tỏ rõ vẻ thất vọng của cậu, anh không kìm được cũng đau lòng.
Ôm chầm lấy cậu, anh nhẹ giọng: “Anh yêu em. Yêu em. Chu Mộ Hàn, anh yêu em.”
Mộ Hàn dùng sức đẩy anh sang một bên: “Em không sao, cũng không có mang theo gì đến đây. Đi thôi, đi càng sớm càng tốt.”
“Anh phải về lo việc của mình nữa mà không phải sao? Đi, về lo việc làm cho anh, đuổi rồi thì về làm thư ký cho em. Ghế thư ký chủ tịch luôn chờ anh.”
Anh nợ câu một lời xin lỗi. Anh gục đầu lên vai cậu, lần nữa ôm chầm lấy cậu, hai tay siết chặt. Đáng lẽ anh nên nói hết với cậu ngay từ đầu, nhưng phóng lao thì phải theo lao, chọn thời điểm thích hợp, anh sẽ nói với cậu. Dù sao giấu cũng không thể giấu được cả đời.
“Mộ Hàn, nếu anh có chuyện gì đó giấu em, chưa từng nói cho em biết, nhưng không có ý giấu em, muốn đợi đến lúc thích hợp để nói cho em. Nếu anh như thế em sẽ xử lí thế nào?”
“Cút.”
Duệ Khải cười sượng: “Chỉ thế thôi? Không có ngoại lệ sao?”
“...” Mộ Hàn nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: ”Anh sẽ được khoan hồng nếu điều đó làm em cảm thấy không quá quan trọng.”
“Thế đối với em, thế nào là không quan trọng?”
Mộ Hàn cười xòa: “Ví dụ như nhà anh rất nghèo nhưng anh bảo anh là đại gia, gia thế không quan trọng, nghèo cũng được. Em thích trai trẻ nghe lời, không cần trai giàu lắm mồm.”
“Ừm...” Duệ Khải gật gù, phân vân. Việc anh giấu cậu hoàn toàn không ổn, càng nghĩ đến anh càng sợ hãi. Anh giấu cậu nhiều thứ như thế, cậu có phải sẽ bỏ anh lần nữa không? Anh lắc đầu, gạt phăng đi dòng suy nghĩ tồi tệ đó, một lần đã quá đủ đối với anh.
“Về, chậm chạp là em đổi ý đó.”
***
Duệ Khải lạng lách, đánh võng, quẹo lụa, quay ba trăm sáu mươi độ trên không. Anh đang tự mình lái trực thăng hộ tống cậu về đất liền. Suy đi tính lại không ai an toàn bằng chính anh, anh liền tự thân vận động.
“Duệ Khải, lái cho đàng hoàng. Không được thì cút ra sau để em lái!” Mộ Hàn cười khổ, không giận mà uy, ôn tồn nói: “Em cần an toàn cho dạ dày của em, anh làm vậy rất sốc. Không tốt cho cả anh lẫn em. Ngoan ngoãn, lái cho đàng hoàng!”
Duệ Khải cười ngốc, anh không đùa nữa, cũng không trêu cậu nữa, ngoan ngoãn phóng với tốc độ bàn thờ.
Đã mấy tháng vườn không nhà trống, giường đơn không lấy một người nằm. Mộ Hàn đẩy cửa bước vào với sự ngỡ ngàng của hơn hai mươi thợ làm vườn.
Họ nhìn thấy cậu liền cúi đầu chào, còn đương định đồng thanh mừng ông chủ trở về, Mộ Hàn liền nói: “Không cần chào hỏi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ai có con nhỏ thì về với con. Hôm nay, cần nhất sự yên tĩnh, mọi người giải tán.”
Tất cả đều đồng loạt cúi đầu biểu đạt thay cho lời cảm ơn của họ dành cho Mộ Hàn. Từ trước đến giờ đều đối xử tốt với những người làm công ăn lương như họ, cậu không coi thường họ, càng không đối xử tệ bạc với họ. Họ rất cảm kích tấm lòng cao cả của cậu.
“Mọi người đều về rồi, em có muốn anh dạy em vài bài thể dục không?”
“Không, tại anh mà em mất ngủ. Bây giờ em phải lên ngủ bù.”
Anh cầm tay cậu, cho nắm lấy thứ đương nhô lên, trách móc: “Em tàn nhẫn lắm.”