“Huyền Vũ kim can phù khai, Địa Hỏa linh phù kim can linh dị khai, Sát Quỷ phù khai!”
Mộ Hàn tiếp tục rút từ trong túi đồ nghề ra ba tấm kim phù, kim linh phù, kim can linh phù, một lúc tác pháp thi triển. Cậu nhắm mắt, nét mặt dần dịu xuống, song, mở trừng mắt, mặt đanh lại, nghiêm giọng: “Chết!”
“Anh Mộ Hàn à, không hổ là đại ca của tao đó.” Phan Khang giơ ngón cái lên, biểu bị dấu like, cười khè khè đầy tự hào, giọng ngọt như đường hết mực khen ngợi tài năng của Mộ Hàn.
Mộ Hàn quay đầu, trên môi cười rõ khổ, chưa kịp nói gì liền trừng mắt ném con dao bên thắt lưng về phía Phan Khang, quát to: “Tập trung đánh đi, muốn nói gì xong rồi nói! Nguy hiểm!”
Con dao Mộ Hàn ném chỉ vừa vặn hai giây bay thẳng, cắm vào giữa trán tên sống điếm tính đánh lén sau lưng Phan Khang.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, thân người to xác sau lưng Phan Khang liền ngã khụy xuống đất, hộc máu ra chết.
Ít lâu sau, cửa chính đại điện ngập trong biển máu của hơn trăm tên Âm Dương Dưỡng Quỷ tông.
Phan Khang thở phì phò, lên tiếng than thở: “Bọn này cũng nhiều thật, đúng là đều bị tẩy não rồi.”
Mộ Hàn gật gù đồng tình, lời này của Phan Khang không phải không đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn.
Phàm là những kẻ không muốn đi vào con đường chính đạo thì dù có tẩy não hay không cũng sẽ lúng sâu vào tà ma ngoại đạo mà đi hại người.
“Đi, nhanh lên, vào trong giết chết lão đạo tặc bỉ ổi của Âm Dương Dưỡng Quỷ tông.”
Xông hết vào bên trong, lão đạo tặc đương ngồi thẳng cẳng trên ghế sofa đầy, gương mặt hiện rõ ý khinh thường.
Lão đạo tặc cười lên khanh khách với hàm răng móm không còn mấy cái răng ở hàm trên, khạc nhổ tùm lum, giễu cợt: “Mấy đứa nhóc chúng mày cũng đòi đánh lại tao, lên đi, lên hết đi! Lên hết đi cho tao!” Tiếng cười đầy quỷ dị vang lên, lão ta dùng giọng khiêu khích, nhìn về phía Mộ Hàn: “Cha chả cha chả, còn có cả con rồng vàng này theo cơ à. Kim long, kim long đấy.”
Mộ Hàn nhổ một cục nước miếng khàn đặc, khinh khỉnh quát to: “Lão già, già rồi vẫn còn hơi để khiêu khích lũ trẻ ranh? Thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm.”
Mộ Hàn dứt câu, lập tức tổng chỉ huy, chỉ đạo toàn bộ nhân lực lao về phía lão đạo tặc.
Hai bên lao vào giao chiến với nhau, cuộc chiến nảy lửa, xung quanh dần dà được bao quanh bởi một bức tường lửa hừng hực cháy.
Quả nhiên tên bỉ ổi cụ vẫn sẽ hơn đám bỉ ổi cháu nhiều bậc, dù đương đầu với hơn nghìn người vẫn không lùi bước.
Nhưng mạnh thì mạnh, vốn không thể so với sức bền của tuổi trẻ. Lão đã thua dưới tay đám người lão đã từng khinh thường khi nãy.
Hơn nghìn con người, người này ôm người kia, người kia lại ôm người nọ, mừng rỡ hô hào.
Đứng trước bức tường lửa đương sắp nhúng chìm đại địa phận của Âm Dương Dưỡng Quỷ tông, mọi người lần nữa cười ra cười nước mắt. Nước mắt họ chảy ra là vì vui, là vì mừng. Cõi lòng họ sung sướng đến tột độ, vui mừng đến nước cười như điên như dại.
“Đi, về em khao mọi người một bữa tới nái! Ngày dài lẫn đêm thâu đều được, hết kinh phí thì anh em góp chung! Phải ăn mừng, chuyện này nhất định phải ăn mừng!” Phan Khang đấm vào ngực huỳnh huỵch, ý chí rực lửa, toàn thân như bốc cháy, hơi nóng tỏa ra xung quanh, giọng chắc nịch tuyên bố.
Thế là liên tiếp mấy ngày sau, Mộ Hàn mệt lã người. Đến tròn một tuần ăn nhậu, Mộ Hàn chào tạm biệt mọi người về lại Thượng Hải lo chút việc riêng. Cốt là để trốn tránh, nếu uống nữa cậu sẽ chết vì sâu rượu mất.
“Mày đi mạnh giỏi, mấy hôm sau tao về với mày!” Phan Khang nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn Mộ Hàn ngày một xa dần, đúng là không nỡ rời xa cậu. Anh em ruột thừa không bao giờ rời nửa bước, bây giờ lại mỗi người một phương cũng có chút buồn.
“Cậu Khang, đừng khóc nữa, còn có tôi ở đây với cậu mà.” Mạc Phạn vỗ vai Phan Khang, nhẹ giọng ôn tồn an ủi.
***
Thoát khỏi mộng tưởng, Mộ Hàn mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Cậu đang nằm trên giường ở căn phòng kính. Dù vậy điều đầu tiên cậu nhìn thấy không phải bầy cá đương bơi lội xung quanh, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là gương mặt sụt sùi nước mắt, đầm đìa nước mũi của Duệ Khải.
Duệ Khải ôm chặt lấy Mộ Hàn, giọng run run: “Em tỉnh rồi...hức, em có biết anh lo lắm không? Làm sao lại bất tỉnh lâu vậy chứ. Đã mấy ngày rồi đó! Em có biết anh...hức...anh đói...Anh lo...Em có biết amh đã tưởng tượng ra những viễn cảnh thế nào không? Anh sợ...Mộ Hàn, đừng rời xa anh, hứa đi! Em mau hứa với anh đi! Em hứa đi! Không được rời xa anh, vĩnh viễn không được rời xa anh!”
Mộ Hàn xót xa, đưa tay ôm chặt tay má của anh, quệt đi hai dòng nước mắt chảy xuống ròng ròng từ khóe mắt, nhẹ giọng vỗ về: “Em không rời xa bảo bối của em đâu. Yêu anh thế mà.”