Mộ Hàn tỉnh dậy sau một giấc ngủ không trọn vẹn như mọi khi.
Tại sao lại gọi là một giấc ngủ không trọn vẹn? Bởi lẽ đêm qua anh đã không thỏa mãn được dục vọng của cậu.
Cậu chán nản thở dài: “Khó lắm mới tìm được một người hợp gu, tiếc quá.”
Ngồi bật dậy, cậu với lấy mớ quần áo của mình, mặc lại thật chỉnh chu rồi lấy từ trong túi áo ra một cọc tiền ném về phía anh đang ngồi.
“Coi như đền bù thiệt hại tổn thương tinh thần lẫn thể xác cho anh.”
Duệ Khải hốt hoảng khoác chiếc áo choàng lên người, chạy vội đến nắm chặt cổ tay cậu: “Tôi làm em không hài lòng hả? Tôi không thỏa mãn được em sao?”
Đắn đo một lúc, Mộ Hàn rụt tay lại, gật đầu. Nhìn vào gương mặt u sầu của anh, tim cậu như thắt lại. Cố gắng né tránh ánh mắt đang rơm rớm nước, cậu cúi gằm đầu xuống, giải thích: “Nhu cầu sinh lí của tôi có lẽ cao hơn người bình thường khá nhiều, đêm qua anh đã làm rất tốt rồi, mong anh đừng buồn.”
“Tôi không biết, tôi thấy em không ổn nên mới...Có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”
Mộ Hàn lắc đầu, dứt khoác xoay người rời đi. Nhưng rồi lại lần nữa dứt khoác ném một tấm thẻ xanh về phía anh, hạ giọng: “Cuối tuần này, Chủ Nhật, mười chín giờ, biệt phủ phía Đông Bắc.”
Vừa dứt câu, cậu sẵn tay đóng chặt cánh cửa phòng rồi rời khỏi nơi đó như một cơn gió.
Duệ Khải ngây người một lúc, cười khảy: “Thật đáng yêu.”
Anh ngây ngốc cười như một đứa trẻ, luôn miệng thuật lại câu nói vừa rồi của cậu: “Cuối tuần này, chủ nhật, mười chín giờ, biệt phủ phía Đông Bắc.”
Quả là một bảo bối nhỏ quyến chết người, lại không kém phần chu đáo.
Chính anh cũng không biết anh đã yêu cậu từ bao giờ, và cũng không biết tại sao anh lại yêu cậu đến vậy, có lẽ, điều duy nhất anh biết là thứ dục vọng chiếm hữu đầy mãnh liệt mà anh dành cho cậu đủ để khóa chặt cậu lại bên cạnh anh.
Đôi khi, anh cảm thấy bản thân mình thật hề hước. Thứ tình cảm anh dành cho cậu vốn chỉ là đơn phương, thứ tình cảm xuất phát từ một phía, cũng có thể sẽ không bao giờ được đáp lại. Nhưng khi anh học cách buông bỏ, chỉ một suy nghĩ thoáng qua, chỉ một ảo mộng người bên cạnh cậu đến cuối đời này không phải anh, dường như bên trong anh có thứ gì đó đang bị kéo căng ra đương chờ đến thời cơ thích hợp mà đứt phựt. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cực kì khó chịu rồi!
***
Hôm nay là Chủ Nhật, cái này mà anh mong đợi nhất đã tới. Anh phấn khởi dạo quanh chọn lựa chiếc xe đẹp nhất để đến tìm cậu.
Ngay khi chuẩn bị xong xuôi tất cả, anh leo lên xe phóng thẳng đến căn biệt phủ phía Đông Bắc thành phố tìm cậu.
***
Tiếng chuông điện thoại reo lên như đập tan bức tường cảm xúc mà anh đã xây dựng từ sáng đến bây giờ.
“Duệ tiên sinh, cậu đừng quên mất lịch họp ngày hôm nay đấy nhé.”
Tiếng nói của Lâm quản gia vang lên từ đầu dây bên kia như sắp xếp lại trật tự sự kiện đương bị đảo lộn trong anh.
Chết tiệt, sao anh lại có thể quên cuộc họp nội bộ hôm nay cơ chứ?
“Hủy cuộc họp hôm nay giúp tôi, tôi có việc khác rồi.”
***
Lâm Càng Sinh ngơ ngác. Thậm chí ông chưa kịp hỏi lại cậu chủ nhỏ đã tắt máy rồi.
Bản thân là người chăm sóc cho Duệ Khải từ lúc anh hoàn toàn cai sữa mẹ cho đến bây giờ đã từng ấy năm, nhưng chưa bao giờ ông thấy anh như vậy.
Một dòng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông, ông như vỡ òa, khóc nấc không thành tiếng.
“Nhóc Duệ biết yêu rồi, ông Duệ à, ông trên trời linh thiêng nhìn xuống mà xem này, thằng cháu trai đích tôn của ông nó biết yêu rồi đấy!”
***
Đúng mười chín giờ không không phút anh đến nơi, vừa kịp giờ hẹn gặp cậu.
Cậu từ trong buồng bước ra như một “chàng” tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích, hoặc có thể ví như mỹ nam đẹp tựa trong tranh vẽ.
Bổ nhào đến cậu như một con thú hoang, anh thoắt cái đã bế cậu nằm trọn trên hai cánh tay của mình.
“Hôm nay, tôi “làm” em bất tỉnh.”
***
Vừa vào trong phòng, anh thô bạo vác cậu lên vai rồi quẳng xuống giường, xé toạc lớp áo mỏng trên người cậu: “Em đã chuẩn bị trước rồi?”
“Ừ, vậy nên nhanh đi, mau cho vào nhanh đi, tôi sắp không được rồi.”
Duệ Khải cười trừ: “Tôi giống em, đêm dài lắm mộng, hôm nay đừng hòng thoát khỏi tôi.”
Mộ Hàn vuốt ve gương mặt của anh, cười mỹ miều: “Nếu được, làm bạn tình của tôi, anh thấy sao?”
Duệ Khải cắn răng gật đầu, rồi dồn dã đập thật mạnh vào “lỗ nhỏ” của cậu.
Tạm thời làm bạn tình, chầm chậm tính kế lâu dài. Muốn có một danh phận đường hoàng được kề cạnh bên cậu, trước hết phải chiếm lấy trái tim cậu.
Vòng tay qua cổ anh, cậu nói tiếp: “Duệ Khải, tốt lắm, cứ tiếp tục như thế cho đến khi chúng ta đều được thỏa mãn. Đặc biệt là anh đó.”
Duệ Khải cười gằng từng tiếng: “Tôi sẽ ghi nhớ toàn bộ, mong em đừng nuốt lời.”