Dồn hết thời gian vào công việc, sự nghiệp của Mộ Hàn ngày càng thăng tiến. Từ vị trí thứ hai, tập đoàn cậu nhảy tọt lên soán ngôi đứng ngay vị trí đầu bảng, vị trí sáng giá nhất của “Diamond List”. Không còn gì để than, những chuyện này đã làm cậu quá mãn nguyện.
Cả một ngày hôm đó, Mộ Hàn hết cười cười khì khì lại tung tăng nhảy nhót trong căn phòng nhỏ. Sau đó lại lăn qua lăn lại trên giường như một con lăng quăng. Không gì có thể diễn tả thứ cảm xúc lẫn lộn của cậu bây giờ. Thứ cảm xúc vừa vui mừng lại vừa buồn bực. Vui thì công việc đều ổn, vui vì bản thân cậu sẽ có tiền để nuôi mình cũng như bao nuôi người cậu yêu. Nhưng lại buồn bực, không xác định được hiện tại cậu và anh là gì của nhau. Người yêu sao? Ai lại ghê tởm người yêu của mình bao giờ. Mộ Hàn đối với Duệ Khải có lẽ rất ghê tởm.
Mộ Hàn không biết đã bao ngày trôi qua, một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày, ngày này sang ngày nọ đều như nhau, vừa vui vẻ lại vừa buồn tẻ. Vui vì công việc, buồn vì tình yêu.
***
Những ngày qua không có cậu bên cạnh, Duệ Khải càng thêm cảm giác trống vắng. Anh thiếu cậu ăn không ngon, ngủ không yên, vốn là sống không được.
“Rào rào” tiếng mưa rào rào tuôn xuống như thác đổ, Duệ Khải không kiêng dè, trực tiếp đi thẳng ra bờ biển. Anh ngã người nằm xuống chiếc ghế dài, thoăn thoắt kéo khóa quần xuống. Đã bao ngày không được giải tỏa, anh mượn tạm tiếng mưa và độ lạnh đến mức cóng cả người của cơn mưa hôm nay tự mình giải quyết “người anh em” không ngoan ngoãn của mình.
“...Cứ thế này thì chết mất.”
Càng nghĩ càng thêm nhói lòng, Duệ Khải nước mắt ngắn nước mắt dài nhớ về hình bóng cậu. Tim anh như quặn lại, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mộ Hàn, sao em vô tình quá vậy...Sao em chưa đến tìm anh...”
Duệ Khải vừa nghĩ đến dáng vẻ kiều mị quyến rũ của cậu đang thừa hoan trên người anh vừa “khuyên can” cây xúc xích Đức hạng nặng của mình ngừng nhô lên.
Đã quá chục lần, cơn mưa cũng dần tạnh, mây đen bảo nhau lùa đi nơi khác nhường lại spotlight cho mặt trời chiếu rọi. Đã đến từng này, Duệ Khải chỉ đành bất lực nhìn “người anh em” ngoan cố khó bảo của mình nhô lên rõ rệt trong lớp quần dày cộp. Lại thêm một minh chứng nữa, không có cậu quả thực anh sống không được.
Ngẩng mặt lên trời, Duệ Khải thở dài một tiếng, hạ giọng, âm giọng đầy ý trách móc thả ra câu nói với chất chứa bao buồn tủi: “...Nhớ em chết mất.”
***
Duệ Khải đi dọc, rẽ ngang hòn đảo này, không chừa một góc nhỏ cuối cùng cũng làm thành một bó hoa, gói buộc kĩ lưỡng đem đến tặng cậu.
Duệ Khải đứng trước cửa phòng cậu, run run, tay giơ lên gõ nhẹ vào cánh cửa làm nó phát ra âm thanh lên khe khẽ.
Mộ Hàn không mở cửa cũng thừa biết là ai, trên hòn đòn hoang sơ này chỉ có cậu và anh, không phải anh thì chẳng nhẽ cậu tự phân thân đi gõ cửa chính căn phòng của mình để cảm thấy được quan tâm. Cậu vốn không phải người đa di năng đến nổi chuyện gì cũng làm được.
“Mộ Hàn, có thể nói chuyện chút không?”
Mộ Hàn cười nhạt, cầm tai nghe lên gắn vào tai. Cậu không muốn nói chuyện với anh.
Ngó lơ một lúc, cậu không còn nghe anh nói gì nữa. Có lẽ đã bỏ cuộc rồi. Sao anh không thử nài thêm chút nữa, biết đâu lại được...
Mộ Hàn gỡ bỏ chiếc tai nghe xuống. Nằm thẳng cẳng lên giường. Anh vốn không phải một người dễ bỏ cuộc, chỉ e tình cảm anh dành cho cậu sớm đã nguội lạnh nên mới từ bỏ sớm như vậy. Nếu không, chỉ cần anh muốn cái tai này của cậu nói điếc thì liền điếc được ngay.
“Mộ Hàn, có thể...có thể cho anh nhìn em một chút...một chút thôi có được không em?”
Âm giọng quen thuộc lần nữa vang lên khuấy đảo tâm trí cậu. Cậu vốn không muốn từ bỏ tình yêu của anh với cậu. Chính cậu đã nói không ai phiền ai, anh phiền cậu thì đừng trách.
Mộ Hàn tiến về phía cánh cửa phòng, đưa cánh tay vặn tay nắm cửa. Duệ Khải được đà đẩy cửa xông vào.
“Mộ Hàn...” - Lời này của anh chưa kịp nói xong, Mộ Hàn đã chen ngang: “Anh tìm em là có chuyện gì sao?”
“...Anh sai rồi, đừng tránh mặt anh, anh muốn nhìn thấy em mỗi giây mỗi phút khi ta còn tồn tại.”
Nhìn xuống đũng quần, Mộ Hàn cười khẩy khi thấy thứ đang nhô lên bên dưới kia của anh. Như tìm được thứ để khịa anh, Mộ Hàn nâng tone giọng bật cười: “Ha, đừng nói đến tìm em là vì không có em không được đó.”
“...”
Duệ Khải không biết nói gì, càng không có dữ kiện gì để phản bác lời vừa rồi của cậu. Anh quả thực không có cậu không được, dù không cần phải nói đi nói lại bao nhiêu lần, mọi hành động và cảm xúc của anh đều nói lên điều đó.
“Vào trong đi, từ giờ đến sáng mai em không có việc gì, làm nhanh rồi ra ngoài.”
“...Em vẫn còn giận anh? Nếu còn thì anh không làm, anh muốn em cười với anh cơ!”