“Đừng có lừa em, em biết thừa rồi!”
Duệ Khải bật cười không thành tiếng, sát lại gần, lên tiếng hỏi: “Em biết gì nào bé con?”
“...Không chơi với anh nữa.”
“Xin lỗi mà, không trêu em nữa, đừng giận anh.”
Quấn lấy cậu như một đứa con nít quấn lấy mẹ, Duệ Khải nũng nịu: “Đừng giận anh mà, em không thấy anh rất đáng yêu sao? Đừng có giận mà.”
“Ai bảo em giận anh?”
Không đợi Duệ Khải kịp phản ứng, Mộ Hàn liền nói tiếp: “Em là không chơi với anh nữa, không phải giận.”
“???”
Ôm chặt lấy cậu, Duệ Khải bấu chặt bả vai cậu hôn tới tấp.
Mộ Hàn đấm vào ngực anh mấy “bịch”, canh chuẩn thời cơ đẩy anh ra khỏi người mình. Cậu nắm chặt cổ áo, thở gấp. Sau khi điều chỉnh lại nhịp đập, hơi thở, đôi con người dần trở nên sắc lẹm nhìn anh, quát: “Anh muốn em ngộp chết đúng không?”
“...Anh đã bảo em đừng giận anh, xin lỗi.”
“...”
Đối diện với đôi mắt ánh long lanh ánh nước ấy của anh, cậu không thể không mềm lòng tha thứ. Từ trước đến giờ đều như vậy, Mộ Hàn đưa tay xoa xoa ấn nhẹ vào đuôi mắt của anh, gạt đi những giọt nước mắt đương chực trào. Nhẹ giọng vỗ về, Mộ Hàn nói: “Ngoan, không khóc nữa. Từ bao giờ hình mẫu lí tưởng của em lại biến thành một nhóc lớn mít ướt thế này cơ chứ!”
“...Em không thích sao?” - Duệ Khải xụt xịt mũi, tay không ngừng dụi dụi mắt, giọng run run: “Có phải em sẽ không thích anh nữa không?”
Mộ Hàn trau mày lườm huýt, cốc vào đầu anh một cái, đanh giọng: “Ngốc, nếu em có thể không thích anh nữa thì đã không ở đây rồi.”
“...Em không lừa anh?”
“Ừm, không lừa, nếu anh tiếp tục khóc thì bỏ, không hẹn hò nữa, về nhà.”
***
Hôm nay, cả một buổi chiều ấy hai người họ không làm được gì cả. Mộ Hàn có chút không vui quay người bỏ đi, mặc cho Duệ Khải ngơ ngác không hiểu sự tình.
Vừa về đến nhà, Duệ Khải vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ thật “sẹc xy” nhằm mong muốn quyến rũ Mộ Hàn. Lúc nãy, khi nhìn thấy bóng lưng Mộ Hàn xa dần, Duệ Khải càng thêm sợ hãi, anh lo cậu lại một lần nữa rời bỏ anh. Lần trước cậu bực dọc là vì ghen với tên kia, lần đó anh may ra còn biết lí do, nhưng xét về lần này lí do vì sao cậu lại lạnh nhạt như thế, anh vốn nghĩ mãi cũng không thông được.
Lân la chạy nhảy khắp nhà, anh không biết nên làm thế nào để tâm trạng của cậu tốt hơn. Trong số những người anh quen biết, chỉ có chị anh là người hiểu tâm lí đàn ông nhất. Nghĩ đến đó, anh ngay tức khắc gọi cho chị của mình.
Duệ Phi Phi đương chuẩn bị cho sự kiện sắp tới thì “thằng em trời đánh” gọi tới. Phải rồi, bây giờ cô mới nhớ lại là cô còn một người em trai nữa đấy. Một tay tán đều phấn, một tay nhận cuộc gọi. Ngắm nhìn bản thân trong gương, cô nhếch mép cười hài lòng, hạ giọng hỏi: “Gọi chị mày có chuyện gì?”
“Chị rất hiểu tâm lí của đàn ông, tư vấn cho tôi đi.” - Duệ Khải dùng hết dũng khí nói với Duệ Phi Phi, có chút run run, lắp bắp: “Chị nói cho tôi biết, làm sao để làm một người đàn ông đổ gục dưới chân mình?”
Duệ Phi Phi đương ngậm một ngụm nước trong họng tức thì sặc sụa: “Khụ khụ...Duệ...Duệ Khải, mày không đùa chị mày đấy chứ?!”
“Không.”
Suy nghĩ một lúc, Duệ Phi Phi cũng mũi lòng, cô hạ giọng: “Chỗ lần cuối nhà chúng ta đầy đủ thành viên, ngay bây giờ cũng được, chị đến đó đợi mày.”
***
Duệ Khải chạy vội vào trong tiệm cà phê cũ, mắt liên láo tìm kiếm người chị lâu ngày không gặp của mình.
“Nhóc con, chị ở đây này!”
Giọng của cô như đạn súng bay thẳng vào tai anh, không lệch. Duệ Khải quay đầu, đi thẳng về chỗ cô đang ngồi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh nghiêm túc: “Nói tôi biết đi, bình thường chị làm những gì mà bọn đàn ông dưới kia đều đổ như thế. Chị bày cho tôi đi.”
“Cứ từ từ, mày nôn nóng đến thế, nhóc nào làm em của chị điêu đứng đến thế.”
“...Chị không cần biết, tốt nhất đừng điều tra lung tung, đừng làm phiền em ấy. Tôi nói cho chị biết, nếu em ấy bỏ tôi thì điều đầu tiên tôi làm là đánh chị. Chị bây giờ chỉ cần biết em ấy là người quan trọng nhất đối với tôi, còn về thận phân của em ấy và em ấy là người như thế nào, đến lúc biết tôi sẽ tự mình dẫn em ấy về ra mắt với nhà ba người các người.”
“Một nhà ba người? Mày nói thế thì mày để ở đâu? Thôi thôi được rồi, nể mày hiếm khi nhớ đến bà chị này, ngồi im lặng nghe chị giảng dạy đi.”
***
Sau khi đống kiến thức cao như đỉnh Everest, Duệ Khải hớn hở phóng xe chạy thẳng đến căn biệt phủ của cậu. Trong lòng anh luôn tự hỏi, rốt cuộc cậu có nhớ anh không. Nhưng...
“Rầm”
***
“Hiện tại chúng tôi đang có mặt ở một vụ tai nạn, nơi mà một chiếc xe tải đã đâm thẳng vào thân chiếc Ferrari 250 GTO có số khung 4153 GT. Được biết chủ nhân của chiếc Ferrari đã được đưa đến bệnh viện gần nhất cách đây hai cây số.”