Sầu Triền Miên

Sầu Triền Miên - Chương 61: Tiêu Lăng làm cho người khác phải đau lòng




Lưu Vân Lạc Kỳ ôm Sở Tiêu Lăng trở lại Dực Khôn Cung thì thái y cũng đang ở đó, không bao lâu, Sở Tiêu Lăng đã được tẩy trừ và băng bó kỹ miệng vết thương.



Bởi vì bị điểm huyệt, Sở Tiêu Lăng vẫn đang trong tình trạng mê man . Lưu Vân Lạc Kỳ bảo mọi người lui ra, chính mình bên cạnh ngồi xuống giường, ánh mắt phức tạp ngóng nhìn nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc mất trật tự của nàng, giúp nàng lau đi những vệt nước mắt chưa khô trên dung nhan tái nhợt qua lại vuốt ve.



Tựa hồ mỗi lần xuất cung làm việc gì, đều phát sinh cùng nàng có quan hệ . Lần này, may mắn trong lòng của hắn đang nhớ nàng, sớm thu xếp sự vụ hoàn thành, nếu không, nếu chỉ cần trễ nửa canh giờ, kết quả chỉ sợ không được như vậy.



Xuất thân là nhà đế vương, hắn không thể bị người khác uy hiếp kiềm chế, cho nên, khi bị liên lụy vào cái chết của Chân Nguyệt Tình, hắn chưa từng nghĩ sẽ đơn giản buông tha cho bà. Nhưng, cũng không nghĩ tới phải dung thủ đoạn tàn nhẫn này để đi đối phó.



Làm người hai mươi tám năm, trải qua đủ loại sóng gió, nhiều lần huyết chiến sa trường đã gặp qua vô số sự chết chóc, nhưng chưa thấy qua cực kỳ tàn ác cái chết như vậy. Hắn không ngờ được, nữ nhân có đôi khi lại so với nam nhân còn hung bạo tàn ác đến như vậy.



Sở Tiêu Lăng bị thương ngoài da, hắn không quá lo lắng, chính thức buồn rầu chính là việc nàng sau khi tỉnh lại . Trơ mắt nhìn sư phụ trong khoảng khắc hóa thành hư ảo, dù là ai cũng chịu đựng không nổi đả kích như vậy.



Nàng lúc ấy đối với chính mình phẫn hận, hắn rõ mồn một trước mắt, chỉ cần tưởng tượng đên là tâm kinh nhục khiêu. Thật vất vả mới được nàng yêu, hắn không cách nào tưởng tượng lại không cách nào tiếp nhận nàng sẽ lại lần nữa thống hận mình.



Làm sao bây giờ? Lão thiên gia vì sao luôn như vậy giày vò, chẳng lẽ thật muốn cướp đoạt đi khoảng thời gian hạnh phúc không dễ có được của mình sao? Vì cái gì? Vì cái gì?



Nội tâm nói không nên lời ủ dột cùng phiền não, mỏi mệt đến, làm cho hắn không khỏi cúi người, tựu như vậy ghé vào đệm giường, cho đến khi nghe được ngoài cửa truyền đến lời thái giám tuyên cáo:



"Hoàng thượng, Lan thái hậu cầu kiến!"



Cao to thân hình khẽ run lên, thật lâu, hắn mới đứng dậy, lại nhìn Sở Tiêu Lăng, bước đi ra ngoài.



Trong chánh điện, ngoại trừ Lan thái hậu, còn có Tuệ Tâm thái hậu cùng Nhan Hâm.



Nhan Hâm đã hành lễ, Lan thái hậu e sợ toan tính, mà Tuệ Tâm thái hậu, đầy mặt thong dong, tựa hồ không đem Lưu Vân Lạc Kỳ để ở trong mắt .



Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn dung đột nhiên chuyển, hai đôi mắt súc nộ, lạnh thấu xương sắc nón, qua lại trừng mắt nhìn các nàng, nửa ngày, trầm giọng chất vấn



"Kế hoạch này, rốt cuộc là ai đã tính toán? Thừa dịp trẫm không ở đây tiến hành, các ngươi trong mắt còn có hay không trẫm tồn tại, cảm tình muốn trẫm tử?"



Nói nói, hắn tức giận thêm, đôi mắt bắn thẳng đến Lan thái hậu



"Mẫu hậu, người từ trước đến nay nhàn sự mặc kệ, lần này vì sao tham dự? Người bao lâu trở nên như vậy không còn nhân tính? Không màng danh lợi cá tính ấy đâu rồi? Thiện lương? Từ bi? Tận mắt nhìn thấy việc này, người khẳng định ban đêm ngủ được ngon giấc sao?"



Lan thái hậu vốn là bi thương cùng thẹn thùng, lại bị nhi tử tố, càng thêm hối hận không kịp. Ấp úng, không biết nói cái gì cho phải.



Lưu Vân Lạc Kỳ chuyển hướng Nhan Hâm, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi:



"Trẫm nói qua, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, không hề làm mưa làm gió nữa, trẫm sẽ bảo toàn cho phi vị, xem ra, ngươi căn bản không màng đến nữa!"



"Hoàng thượng xin bớt giận, Hâm nhi làm như vậy, đều là vì tốt cho hoàng thượng!" Nhan Hâm vội vàng giải thích, nàng rất rõ ràng, tại chính mình còn không mạnh mẽ như trước, chi bằng nhẫn thanh nuốt khí.



Lưu Vân Lạc Kỳ âm thầm cười nhạo, một lần nữa cho nàng một cái nhìn lãnh miết, cuối cùng, đến phiên Tuệ Tâm thái hậu, đầu tiên là trầm ngâm một lát, lập tức oán hận rống ra:



"Thủ đoạn cao như thế, nhất định xuất phát từ người? Hoàng huynh trước khi lâm chung, ngàn đinh vạn chúc trẫm chiếu cố người, nếu huynh ấy dưới suối vàng biết được, sẽ không yên lòng khi biết người hung tàn, còn có thể an bình nhắm mắt sao?"



"Ai gia làm sai chỗ nào? Giết lung tung vô tội à? Hãm hại trung lương à? Nếu như trừng phạt tội nghiệt cũng sai, vậy ngôi vị hoàng đế này của ngươi, quả thực không xứng đương đảm!!" Tuệ Tâm thái hậu đứng lên phản bác, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lẽ thẳng khí hùng.



"Không sai, người không giết lung tung vô tội, cũng không hãm hại trung lương, nhưng phạm đắc tội so với bất luận cái gì cũng đều nghiêm trọng, người đây là gián tiếp hành thích vua, người muốn trẫm đoản mệnh sao!" Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm tức sùi bọt mép.



"Ách, hoàng thượng nói như vậy có thể hay không nghiêm trọng quá? Chúng ta sở dĩ như vậy đối với nữ ma đầu, cũng là bởi vì bà ta gây bất lợi đối với hoàng thượng!" Nhan Hâm bỗng nhiên xen vào một câu, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.



"Hừ, nếu nói là Chân Nguyệt Tình đâm trúng chỗ hiểm của trẫm, như vậy, mấy người các ngươi, là ở trên vết thương xuống tay thêm vài đao, làm cho trẫm không cách nào trị thương được!! Biết rõ trẫm muốn ép bà ta giao ra giải dược, các ngươi lại làm cho bà tan thành mây khói, cái này không lay động muốn trẫm đoản mệnh thì là gì?"



“Hoàng thượng đem nhốt bà ta nhiều ngày, lại không nhận được giải dược a? Coi cá tính bà ta, ai gia đánh cuộc là cả đời bà cũng sẽ không thỏa hiệp! Đã như vầy, lưu lại còn có ích gì? Làm không tốt để cho bà đào tẩu, chẳng phải là mối họa vô cùng?" Tuệ Tâm thái hậu tiếp tục không cam lòng yếu thế cãi lại, lại lần nữa đối với Lưu Vân Lạc Kỳ biểu lộ khinh rẻ cùng miệt thị.



Cho tới nay, vô luận chính mình đã từng là Vương gia, hoặc cho tới nay đã là hoàng đế, đều năm lần bảy lượt năm lần bị bà ta chế nhạo cùng châm biếm. Lưu Vân Lạc Kỳ có thể nói thù cũ gia hận mới, tôn nghiêm bị hao tổn, vì vậy, gầm nhẹ biến thành rít gào:



"Xử trí như thế nào là chuyện của trẫm, không tới phiên người trông nom, chỉ cần bảo vệ tốt bổn phận mình được rồi! Rất nhiều lần, trẫm đối với người không truy cứu, cũng không phải là do sợ người, mà là nể mặt hoàng huynh . Bất quá, trẫm có nhắc nhở người, tính nhẫn nại cùng độ lượng đều có hạn, hi vọng tự giải quyết cho tốt!!"



Đối với lời hắn cảnh cáo, Tuệ Tâm thái hậu giống như không biết sợ, như cũ cao cao tại thượng, lưu lại hừ nhẹ, nghênh ngang rời đi.



Nhan Hâm một bên liếc trộm Lưu Vân Lạc Kỳ, một bên âm thầm suy nghĩ, đang chuẩn bị cáo từ, lại nghe Lưu Vân Lạc Kỳ mở lời:



"Ngươi, không tuân thủ quy tắc, tùy ý làm bậy, cấm túc một tháng! Mặt khác, việc này vẫn chưa hết, trẫm tùy thời xử trí tới ngươi sau!"



Không giống dĩ vãng hô to, Nhan Hâm lần này lại bình tĩnh tiếp nhận, hậm hực đẩy xuống.



To như vậy trong điện, trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ còn Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Lan thái hậu.



Lan thái hậu hiện ra trước nay chưa có hối tiếc, thỉnh thoảng nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ đang mây đen giăng kín, một hồi qua đi, sợ hãi hô: "Kỳ. . . Kỳ nhi. . ."



Không đợi bà nói tiếp, Lưu Vân Lạc Kỳ lập tức cắt đứt:



"Còn người nữa, quả thực không thể nói lý, chán ghét, hiểu lầm Lăng Lăng, trẫm có thể không so đo, nhưng là, người cùng hai kẻ kia can thiệp vào, thật là khiến người ta thất vọng! Trẫm nhìn người cũng phải trở về trấn tỉnh lại đi!"



Bị nhi tử trách cứ thống mạ như vậy, Lan thái hậu cơ hồ nhu tràng đứt từng khúc, có thể lại tự biết có sai, liền không có nửa câu oán hận, chỉ có âm thầm hối hận chính mình lẩm cẩm đến hồ đồ, sai tín gian nhân.



Mang đầy hổ thẹn, bà sầu mi khổ kiểm nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ vài lần, lập tức cúi đầu, chán nản ảo não hướng cửa đi đến.



Lưu Vân Lạc Kỳ đầy ngực tích tụ, phiền não không giảm, hai chân mày rậm cơ hồ nhăn lại thành một chữ Xuyên (川), trong lúc đó, hắn thật hận mình vô năng cùng bất đắc dĩ, hận chính mình lưng đeo quá nhiều băn khoăn! Biết rõ các nàng có sai, lý phải là trừng phạt, chính mình lại không cách nào ra tay, chẳng lẽ, đây là thân là đế vương bi ai?



Vĩ ngạn thân hình đột nhiên run lên, hắn tranh thủ thời gian duỗi cánh tay dài ra, vịn lấy ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống, lại một lần nữa lâm vào mâu thuẫn cùng giữa sự thống khổ của mình. Cho đến khi Cầm nhi tiến đến bẩm báo Sở Tiêu Lăng đã tỉnh, hắn mới đi ra, hoả tốc đến phòng ngủ. . . . . .



Cảm giác mình tựa hồ đã ngủ thật lâu, Sở Tiêu Lăng mở to trống rỗng vô thần đôi mắt to, không có tiêu điểm bốn phía nhìn qua, dần dần, bi thống, phẫn hận, đau thương tất cả đều theo lồng ngực tràn ra.




Sư phụ chết, hơn nữa, bị chết rất thê thảm, tựu như vậy ly khai khỏi thế giới này, sau này mình sẽ không còn được gặp lại bà! Còn có, sư huynh điên rồi, đầu đầy tóc bạc trắng đập vào trong mắt, buồn bã vô hồn.



Tuyệt mỹ dung nhan, thoáng chốc rung động, hai đôi mắt đã rưng rưng nước mắt, lạnh rung run run thật dài đôi lông mi như ngập trong làn nước, chăm chú cắn chặt môi đến mức tươm máu.



Nguyên lai, có một số việc phát sinh, nhanh như vậy, làm cho người ta không kịp cùng khó mà tin được. Nàng cỡ nào tin tưởng, tận mắt nhìn thấy việc kia chỉ là một ảo giác, là cơn ác mộng, đáng tiếc, nàng không lừa được chính mình, đó là chân chân hình ảnh, ngay lúc đó thảm trạng, chính mình chỉ sợ đời này cũng không thể quên được.



Đã từng,khi phụ thân qua đời trước đây làm cho nàng kịch liệt đau nhức cùng bi thương, nhưng nghĩ đến phụ thân quang vinh mà chết, nghĩ đến lúc phụ thân vì cứu bọn nhỏ mà hy sinh. Phụ thân đã để chúng thay mình tiếp tục sinh hoạt trên đời này, nàng cảm thấy bi thương, cũng hiểu được vui mừng, thậm chí tự hào.



Sư phụ lại bất đồng, sư phụ bị gian nhân làm hại, phấn thân toái cốt, chết không toàn thây, truy cứu tới có thể nói chính mình gián tiếp tạo thành. Cho nên, việc này không chỉ là tột đỉnh bi thống, hay là một loại không giới hạn áy náy, nếu như mình không phải là quá ngây thơ, có lẽ. . . . . . Kết quả sẽ không như vậy!!



Nghĩ tới đây, trầm thống cảm tình rốt cuộc ức chế không nổi, nước mắt tựa như miệng cống ngăn không được tuôn trào, nhanh chóng từ hốc mắt nàng tuôn ra không ngừng. Ngực đau, không cách nào hình dung, nàng ôm đầu, cực kỳ bi ai khóc rống ra!



Vừa bước vào tới cửa Lưu Vân Lạc Kỳ, nhìn thấy như vậy, lập tức tim như bị đao cắt, bước nhanh như bay, chạy vội tới trước mặt của nàng, đau lòng ôm nàng.



Vượt quá dự liệu của hắn, nàng không hề giãy dụa, vì vậy, hắn nhân cơ hội sám hối giải thích



"Lăng Lăng, thực xin lỗi, trẫm thực xin lỗi nàng, trẫm rõ ràng đã hứa sẽ không để cho sư phụ nàng bị thương tổn, kết quả lại. . . . . . Sự tình đã phát sinh, trẫm biết rõ hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, nhưng trẫm vẫn muốn nói cho nàng biết, việc này thật không phải là ý của trẫm, trẫm cũng là hôm nay chứng kiến mới biết được!! Trẫm hứa, đối với Cánh Bắc sẽ không truy cứu nữa,nếu nàng đồng ý, trẫm thậm chí còn phái người tìm hắn trở về, chữa trị vết thương cho hắn, mà còn chiếu cố cho hắn!"



Dứt lời, hắn chuẩn bị tinh thần, nhưng mà, không nghe được bất kỳ thanh âm nào của nàng!! Lòng mang buồn bực, hắn không khỏi nâng khuôn mặt của nàng lên, lúc này mới phát hiện, nàng. . . . . . Thần sắc hoảng hốt, ánh mắt ngốc trệ, phảng phất nghe không được lời của mình, phảng phất không nhìn thấy mình.



Nàng, tự phong bế tình cảm của mình!!



Trong lòng lập tức dấy lên khủng hoảng, hắn không ngừng hô hoán nàng, thậm chí dùng sức lay động hai vai của nàng, làm gì được, nàng giống như 1 con búp bê, không có phản ứng.



Không, không thể như vậy, hắn tình nguyện để nàng trách mắng, thậm chí chửi ầm lên, cũng không hi vọng nàng như vậy tự phong bế tâm tư, bởi vì đối với việc này, hắn căn bản không có biện pháp ứng phó.



Vừa vặn lúc này, vừa tỉnh ngủ Nữu Nữu đang đi đến, như bình thường, hưng phấn mừng rỡ bò lên giường, nhào đến trước ngực Sở Tiêu Lăng, dùng đặc biệt mềm giòn dễ vỡ tiếng nói kêu một tiếng"Nương" .



Một hồi, không thấy nương đáp lại, Nữu Nữu khó hiểu, bàn tay nhỏ nó vươn lên trên gò má Sở Tiêu Lăng, nghi vấn nói: "Nương, ngài như thế nào không để ý tới Nữu Nữu?"



"Lăng Lăng, Nữu Nữu gọi nàng đấy, có hay không nghe được, nàng xem, Nữu Nữu muốn khóc kìa!" Lưu Vân Lạc Kỳ tranh thủ phụ họa.



Mà ngay cả Cầm nhi, cũng gia nhập hàng ngũ



"Tiêu Lăng tỷ, đã nói xế chiều hôm nay dạy Nữu Nữu vẽ tranh, mau dậy đi, ta giúp nàng rửa mặt ."



"Nương nương, nô tỳ đã chuẩn bị xong giấy bút, có thể bắt đầu!" Yến nhi cũng ôn nhu nói.



"Nương, con muốn vẽ tranh, con muốn vẽ bức tranh hoa Lăng, con muốn vẽ bức tranh hoa Lăng!" Nữu Nữu đề cao tiếng nói ngón tay bắt đầu chạm vào tai Sở Tiêu Lăng .



Lâm vào thế giới trầm tư của chính mình Sở Tiêu Lăng, thật sự không chút nào để ý đến trước mắt, nàng chỉ biết, bên tai thật ồn ào, thiệt nhiều tiếng nói chuyện, làm cho nàng cảm thấy rất phiền chán, rất phức tạp, vì vậy, không chút nghĩ ngợi, vô thức đẩy ra bên tai ngón tay"Chán ghét" .




Việc này, lập tức làm cho Nữu Nữu khóc lớn, "Ô ô, nương xấu xa, nương không cần Nữu Nữu nữa rồi, ô ô!"



Lưu Vân Lạc Kỳ thấy thế, bỗng cảm thấy lòng chua xót đau đớn, phân phó Cầm nhi trước tiên đem Nữu Nữu mang đi.



Cầm nhi cũng là lòng tràn đầy ưu sầu, một bên ôm lấy Nữu Nữu, một bên dụ dỗ nói: "Nữu Nữu láu lỉnh, nương con thân thể không khỏe, cũng không phải cố ý như vậy đối với Nữu Nữu,, Cầm nhi tỷ tỷ dắt con đi chơi."



Nữu Nữu tiếng khóc càng ngày càng xa, trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại, Lưu Vân Lạc Kỳ lông mày thâm tỏa, tiếp tục đối với Sở Tiêu Lăng khuyên giải an ủi, đáng tiếc vô luận có nói cái gì, làm cái gì, Sở Tiêu Lăng xem ra, đều xem như không tồn tại!!



Cả buổi chiều, hắn buông tất cả chính vụ, không tiếp kiến bất luận kẻ nào, tựu như vậy ở trong phòng. Theo Sở Tiêu Lăng rời giường đi về hướng cửa sổ, hắn cũng đi theo, kiên nhẫn tìm chủ đề nói với nàng ; đương nhiên khi Sở Tiêu Kăng một lần nữa trở lại trên giường, hắn lại lập tức cùng trở về, tiếp tục đối với nàng hát "Kịch một vai" .



Ngoài phòng tà dương dần dần hạ xuống, sắc trời càng ngày càng đen, thẳng đến khi ánh trăng treo đầu cành, Sở Tiêu Lăng cũng không nói qua một câu.



Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, sớm đã từ bỏ "Kịch một vai", lẳng lặng ở một bên, uể oải nhìn nàng, cho đến khi nàng đã tiến vào mộng đẹp, hắn lại không hề buồn ngủ, cuối cùng trắng đêm không ngủ. . .



Những ngày tiếp theo, Sở Tiêu Lăng vẫn si ngốc ngơ ngác, vô luận là ai, đều không thể tiến vào thế giới của nàng. Cả ngày, nàng cửa phòng không ra, một mực trốn trong phòng, đúng giờ ngủ, đúng giờ tỉnh lại, lại không đúng giờ dùng bữa, nàng một ngày chỉ ăn một bữa, mặc cho ai khuyên nhủ cũng vô dụng.



Nữu Nữu bị nàng khiến cho khóc lóc nhiều lần, Lan thái hậu cũng tới, thấy vậy, đáy lòng áy náy càng thêm khó có thể hình dung, đã từng đối với nàng thành kiến cùng chán ghét cũng biến mất.



Thống khổ nhất chính là Lưu Vân Lạc Kỳ. Hắn thật sự không thể tưởng được, sự tình lại diễn biến thành như vậy, hắn cho rằng nàng phong bế tâm tư chỉ là tạm thời, cho rằng thời gian sẽ mang đi hết thảy, nhưng mà, suốt năm ngày trôi qua, một điểm tiến triển cũng không có. Hắn muốn điên rồi, còn như vậy tiếp tục, hắn thật sự muốn điên rồi!!



Không thể nề hà, hắn nghĩ tới người nhà Sở Tiêu Lăng, hôm nay, phái người gọi Sở Dịch Bân cùng Sở mẫu vào cung.



Cho tới nay, Sở Dịch Bân đều không tha thứ cho việc Lưu Vân Lạc Kỳ đã từng đối với tỷ tỷ gây ra thương tổn, hiện tại biết được tỷ tỷ biến thành như vậy lại là bởi vì Lưu Vân Lạc Kỳ, liền không chú ý quân thần Chi Lễ, tức giận thống mạ ra



"Ta đã biết rõ, tỷ tỷ đi theo ngươi tuyệt không tốt đẹp gì mà! Là ai, là ai lúc trước luôn miệng nói không bao giờ sẽ làm tỷ tỷ khổ sở chịu khổ nữa, sẽ chỉ làm tỷ tỷ hạnh phúc khoái hoạt? Ngươi đem tỷ tỷ giao cho chúng ta, chúng ta mang nàng đi!"



Lưu Vân Lạc Kỳ vốn là tâm phiền khí nóng nảy, hôm nay lại bị Sở Dịch Bân không kiêng nể gì cả quở trách, mặt rồng càng giận dữ, không khỏi la rầy: "Vớ vẩn, nàng là nữ nhân của trẫm, tất nhiên phải ở lại bên người trẫm, há có thể cho ngươi mang đi?"



"Hừ, nàng là nữ nhân của ngươi? Ngươi đã cho nàng cái danh xưng gì? Chỉ có tỷ tỷ mới ngu ngốc như vậy, một lần lại một lần tin tưởng ngươi . Bất quá lần này, ngươi đừng mơ tưởng chiếm được lòng tin của tỷ tỷ!!"



"Ngươi. . . . . . Ngươi đây là thái độ gì, trong mắt ngươi còn có trẫm tồn tại sao? Ngươi còn dám như vậy, chú ý đỉnh đầu mũ cánh chuồn!!" Lưu Vân Lạc Kỳ trên trán nhanh chóng toát ra mồ hôi, nắm tay căng lại, khanh khách rung động, nếu không phải hắn có định lực thật tốt, phỏng chừng Sở Dịch Bân mệnh đã về trời.



Đối với việc hắn nổi giận, Sở Dịch Bân tựa hồ không hề e ngại, tiếp tục đánh trả, còn trực tiếp cởi xuống quan mạo "Ngươi nghĩ rằng ta có thể làm quan nữa sao? Nếu ta biết rõ hoàng đế là người cặn bã như vậy, ta có tử cũng không tham gia khoa cử!!"



Đã bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán Sở mẫu, phát giác tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, rốt cuộc tĩnh không nổi, vì vậy vừa mắng vừa khuyên, cuối cùng ngăn cản Sở Dịch Bân, rồi sau đó, cung kính khiếp đảm về phía Lưu Vân Lạc Kỳ xin lỗi, thỉnh cầu



"Hoàng thượng, dân phụ muốn gặp Tiêu Lăng, xin hoàng thượng đáp ứng!"



Lưu Vân Lạc Kỳ tức giận như cũ không giảm, hung hăng trừng mắt với Sở Dịch Bân, mới đưa Sở mẫu đi đến phòng ngủ.



Sở Tiêu Lăng sau khi học y trở về, kiên trì không ngừng trị liệu cho đôi mắt của nương, bởi vậy Sở mẫu thị lực đã khôi phục, bà vừa bước vào gian phòng xanh vàng rực rỡ, xa hoa xa xỉ, chứng kiến đứng lặng phía trước cửa sổ mảnh mai cô đơn bóng người thì nước mắt trào ra, bước nhanh đến đau lòng hô một câu "Tiêu Lăng!!"




Đáng tiếc, Sở Tiêu Lăng không có phản ứng, đầy mặt không biết đăm chiêu, xuất thần nhìn chằm chằm vào bên ngoài.



Sở mẫu nói không nên lời chua xót bi thống, không khỏi lay động cánh tay của nàng, "Tiêu Lăng, nương a, nương tới thăm con rồi, con ứng một lời với nương được không? Trong lòng con có nỗi khổ gì, có đau thương gì, đều cùng nương nói, toàn bộ nói ra, nương thay con chia sẻ!"



"Lăng Lăng, nàng không phải nói rất nhớ nương sao? Xem, nương nàng đến đây, nhanh cùng nương trò chuyện!" Lưu Vân Lạc Kỳ cũng đã đi tới bên cạnh của nàng, đôi tay vịn lấy vai nàng, ôn nhu thấp hoán .



Rốt cục, Sở Tiêu Lăng có phản ứng, nhưng chỉ xoay người, trực tiếp trở lại trên giường, trong mắt vẫn không có mọi người tồn tại.



Sở mẫu liên tục kêu gọi, dùng hết các biện pháp để nàng chú ý, kết quả đều là vô ích, cuối cùng, chỉ có thể thối lui sang một bên, buồn bã, ảm đạm rơi lệ.



Vừa mới vào Nữu Nữu, nhìn thấy Sở mẫu, lập tức nhào vào trong ngực của bà, rất thê lương khóc lóc kể lể



"Bà ngoại, nương bị bệnh, nương không còn để ý tới Nữu Nữu nữa rồi, ngài giúp con đánh thức nương, nói với nàng, Nữu Nữu rất nhớ nàng, Nữu Nữu từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn, chỉ cần nàng đừng không để ý tới Nữu Nữu!!"



Dứt lời, lại chạy tới Sở Dịch Bân, "Cậu, Nữu Nữu cũng van cầu ngài, nhanh làm cho nương khỏe đi, Nữu Nữu rất buồn, khổ sở không muốn ăn cơm, chưa muốn ngủ, ô ô. . . . . . Ô ô!!"



Sở Dịch Bân ngồi xổm xuống, ảm đạm đôi mắt dâng lên thương tiếc, dùng ống tay áo lau sạch nhè giọt lệ của nó, đau lòng nói:



"Nữu Nữu láu lỉnh, nương đương nhiên không phải không muốn con, chờ nương hết bệnh, sẽ giống như trước như vậy yêu thương Nữu Nữu, mang Nữu Nữu đi khắp nơi chơi!"



Sở mẫu cực kỳ bi thương, nói không ra lời, chỉ có một mực ôm Nữu Nữu, tràn đầy nếp nhăn đôi tay run rẩy vuốt ve mái đầu của Nữu Nữu, nước mắt chảy tràn mạnh hơn .



Khóc khóc, đau nhức, ngốc ngốc, si si, cả gian phòng tình cảnh bi thảm, lo vụ nồng đậm, làm cho người ta nhìn đến rất chua xót. . .



Quang âm như nước, tuế nguyệt như thoi đưa, bất tri bất giác, (Thời gian trôi qua như đưa thôi) ngày Chân Nguyệt Tình bị tạc tử đã qua nửa tháng.



Sở Tiêu Lăng tình huống, còn không có điểm chuyển biến tốt đẹp, chẳng những nàng trở nên tiều tụy gầy gò, mà ngay cả Lưu Vân Lạc Kỳ, xem ra tuấn mỹ trước mặt g cũng trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, căn bản tìm không thấy một tia ngày xưa thần thái vui vẻ.



Ngày hôm đó, thiên khí thay đổi càng thêm rét lạnh, nghênh đón mùa đông đại tuyết.



Sáng sớm, Sở Tiêu Lăng đứng yên trước cửa sổ, đau thương trước mặt, tiều tụy bóng dáng, cấu thành một bức tranh làm lòng người bi thống . Nàng si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ như là lông ngỗng nhẹ bay bay xuống bông tuyết, tâm tình đột nhiên nổi lên quay cuồng, đột nhiên bắt tay đưa ra ngoài.



Một mực canh giữ ở bên cạnh Cầm nhi, không khỏi nhẹ nhàng nói "Tiêu Lăng tỷ, ngài không phải muốn nhìn tuyết, nhận thức tuyết có cảm giác gì? Không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo chơi a. Đúng rồi, chúng ta có thể đi đến Mai viên, chỗ đó hoa mai nở rộ, tại trong tuyết đứng thẳng ngạo nghễ, rất đẹp rất đẹp!"



Như bình thường, đáp lại Cầm nhi chỉ có yên tĩnh không khí lạnh như băng. Bất quá, rất nhanh, nàng vừa sợ Sở Tiêu Lăng đột nhiên đi về hướng bàn trang điểm, đầu tiên là đối với cái gương ngu ngơ một lát, lập tức cầm lấy một cây trâm cài, nhẹ cài trên mái tóc dài, tiện đà cầm một kiện áo lông phủ thêm, còn. . . . . . Đi ra khỏi phòng đến cửa chính!



Cầm nhi vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng nghe được lời của mình? Tính đi đến Mai viên thưởng mai? Cấp bách, Cầm nhi tranh thủ đuổi theo, còn công đạo cung nô khi Lưu Vân Lạc Kỳ về phải bẩm báo việc này.



Trên đường đi, bông tuyết phiêu linh, Sở Tiêu Lăng bước đi như bay, Cầm nhi theo sát phía sau, không qua bao lâu, hai người đến hoàng cung phía Bắc Diện Mai viên.



Trong viên đường mòn chưa thanh lý, tuyết đọng tầng tầng, Sở Tiêu Lăng mang một đôi ủng da, nhẹ nhàng dẫm trên lớp tuyết xốp đọng, dường như đang giẫm trên dày đặc bông thảm.



Bốn phía dị thường yên tĩnh, giống như hoang dã, gian có Phong qua đầu cành Lạc Tuyết tuôn rơi nhẹ, tuyết hương vị, hòa quyện với hương khí hoa mai, mát lạnh u nhã, quanh quẩn, thấm người phế phủ.



Mấy trăm cây bạch mai hình thái khác nhau đã thứ tự tách ra, nụ hoa to, giãn ra cánh hoa, dưới ánh mặt trời chiếu sáng trong suốt như ngọc, cùng mặt đất trắng xoá bông tuyết tạo thành một mảnh băng thanh ngọc khiết trên thế giới, chỉ có Đóa Đóa hoa tâm một điểm vàng nhạt, một điểm xanh nhạt, một điểm non hồng. . . . . . Tại Băng Tuyết Thế Giới trung hiện ra trước mắt ánh sáng chói rọi.



Sở Tiêu Lăng đôi mắt đẹp mê mải nhìn, dọc theo một gốc cây mai, mỗi một chỗ, đều dừng lại một hồi, không biết đăm chiêu dừng ở trên những đóa hoa mai.



Cầm nhi không dám kinh động, chỉ là xa xa đứng nhìn, tầm mắt chăm chú tập trung vào cây bạch mai đạm tử bóng người, nội tâm vô cùng phức tạp.



Không biết qua bao lâu thời gian, nghe thấy được sau lưng vang lên một tiếng xột xoạt tiếng bước chân, Cầm nhi không khỏi quay đầu lại, chứng kiến Lưu Vân Lạc Kỳ cao lớn vĩ ngạn thân hình đứng lặng trong tuyết, trời rất lạnh, trên trán hắn lại tươm mồ hôi, triều phục cũng không thay đổi, có thể thấy được hắn thoáng vừa chạy tới.



Cầm nhi đầu tiên là đối với hắn hành lễ, khi hắn có ý bảo tạm thời cáo lui, lẳng lặng ly khai khỏi Mai viên.



Lưu Vân Lạc Kỳ sâu thẳm thâm tình đôi mắt, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào phía trước nhỏ nhắn xinh xắn bóng hình xinh đẹp, một hồi, chậm rãi đi tới, đến bên cạnh của nàng.



Vẫn đang lâm vào thế giới chính mình nên Sở Tiêu Lăng, cũng không cảm thấy Lưu Vân Lạc Kỳ đang đến, chú ý tiếp tục tập trung ở trước mắt hoa mai .



Lưu Vân Lạc Kỳ cũng im lặng, chỉ là si ngốc nhìn nàng, sau đó, tiện tay hái xuống một đóa bạch mai, cài lên mái tóc của nàng .



Sở Tiêu Lăng lay động, rõ ràng run run, nàng nhìn đến hắn, ánh mắt lộ ra một tia hoang mang cùng mờ mịt, lông mày có chút chau lên.



Nàng cử động lần này thật sâu làm đau nhói Lưu Vân Lạc Kỳ, nhưng hắn lại cảm thấy có một chút mừng rỡ, dù sao, nàng có phản ứng rồi, nàng cuối cùng có phản ứng rồi, mặc dù nàng tựa hồ đem chính mình lúc trước xem như người xa lạ!!



Tiếp tục không nói một lời, tựu như vậy tại bên cạnh của nàng, thẳng đến khi nàng ngao ngán mệt mỏi, hắn mới nâng tay của nàng, chậm rãi đi ra Mai viên.



Tại Mai viên có chuyển biến mới, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ thầm chìm hạ tâm tình một lần nữa nhóm lên hi vọng, hắn khờ dại cho rằng, sự tình bắt đầu có chuyển biến, quen thuộc, nghênh đón hắn lại là càng thêm trầm trọng đả kích.



Hôm nay, bởi vì chính vụ nhiều, lâm triều kéo dài hơn nửa canh giờ, khi hắn vất vả trở lại tẩm cung, chuẩn bị mang nàng đi ra ngoài thưởng mai thì đã thấy Cầm nhi hoa dung thất sắc, thấp thỏm lo âu bẩm báo không tìm thấy nàng!



Tìm khắp các góc trong tẩm cung, thậm chí cả Dực Khôn Cung, đều không thấy Sở Tiêu Lăng, Lưu Vân Lạc Kỳ lo lắng, bởi vì lòng nóng như lửa đốt, khó tránh khỏi trở nên cuồng nộ, lấy việc trong điện cung nô, đều bị hắn mắng phạt một phen.



Cuối cùng, hắn còn phân phó nhân mã, cả hoàng cung tìm kiếm một lần, đặc biệt Sở Tiêu Lăng đã từng đi đến nơi nào, mà chính hắn, cũng bước nhanh vào Mai viên, chỗ đó chỉ có cả vườn yên tĩnh, cũng không gặp được trong mong muốn bóng người.



Hắn triệt để khẳng định, nàng đã mất tích! Nàng đã biến mất!!



Hoàng cung thủ vệ nghiêm khắc, nàng không biết võ công, một mình chạy trốn phỏng chừng không có khả năng, như vậy, nàng như thế nào có thể rời đi? Lưu Vân Lạc Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, trong óc bỗng nhiên lóe ra một mái đầu đầy tóc trắng bóng người!



Cánh Bắc, nhất định là tiểu tử kia đã làm chuyện này! Tiểu tử kia khi chạy trốn đã nói sẽ không bỏ qua, xem ra, hắn đã bắt đầu hành động!!



Tâm tình càng thêm không cách nào yên ổn, Lưu Vân Lạc Kỳ suốt đêm ra lệnh hộ vệ xuất phát đuổi bắt Cánh Bắc, mình cũng trong thành các nơi bôn tẩu.



Ba ngày sau, hắn không nhận được bất luận tin tức gì về Cánh Bắc cùng Sở Tiêu Lăng, lại nghênh đón tin tức khác: Nhan Hâm cùng Tuệ Tâm thái hậu đột nhiên chẳng biết đi đâu, mà ngay cả. . . . . . Trong hoàng lăng thi thể của Lưu Vân Lạc Trinh cũng biến mất!!