Tống Mỹ Linh cười khẽ: ''Lương Tiểu Vân, cô thật sự quá ngu ngốc"
Lương Tiểu Vân khưng lại: ''Cô nói gì?"
Tống Mỹ Linh nhún vai nói: ''Tôi phải đảm bảo con đường ở bên cạnh Tiêu Vương ca ca và tôi vô cùng thông suốt, những người sẽ ngáng đường, đương nhiên phải giải quyết càng nhanh càng tốt rồi."
''Tôi không hề cản trở cô và Tiêu Vương ở bên nhau, chỉ cần cô không có hứng thú với Tần Lục là được."
Lương Tiểu Vân nói.
"Cô có thể đi làm tất cả mọi việc, đi bất cứ nơi đâu mà cô và Tiêu Vương muốn, tôi sẽ không hề can thiệp gì cả?!"
"Nhưng cô đã biết những việc xấu mà tôi đã làm thì sao tôi lại có thể buông tha cho cô được chứ?" Tống Mỹ Linh nói.
"Thật ra tôi cảm thấy cô chướng mắt từ rất lâu rất lâu rồi!"
"Những màn kịch xanh vỏ đỏ lòng đó, tôi đã xem chán ngấy rồi. Hay là cô cứ nghĩ như vậy đi, cứ xem như là tôi đang trừ hại cho Tần Lục đi!" Tống Mỹ Linh gật đầu.
"Dựa vào đâu chứ?" Tống Mỹ Linh nói.
''Việc này liên quan gì đến Tần Lục?"
''Nếu anh ta biết những việc cô làm đối với Yến Lạc, thì cô cảm thấy cô có còn là vầng trăng sáng trong lòng của hắn nữa không?"
Lương Tiểu Vân khựng lại. Nhưng trong lòng cô ta đang dần dần hoảng loạn lên. Bắt đầu từ những phản ứng trong khoảng thời gian này của Tần Lục mà nói, cô ta thật sự cảm nhận được, sự xa lánh của Tần Lục với cô ta.
Tất cả đều là do Yến Lạc. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ dường như Tần Lục đang xem trọng Yến Lạc hơn.
''Chẳng lẽ chính vì như vậy mà cô muốn" Lương Tiểu Vân nhíu chặt đôi chân mày lại.
''Cô mới đúng là kẻ điên rồ, làm như vậy đối với cô không có bất kỳ lợi ích nào cả, Tần Lục nhất định sẽ điều tra cho rõ, nếu cô cứ như vậy thì cô sẽ phải vào tù!''
''Tôi không cần lợi ích?'' Tống Mỹ Linh nói.
''Chỉ cần có biến mất khỏi thế giới này là được rồi. Còn nữa..."
Tống Mỹ Linh cười: ''Tôi đã chuẩn bị di cư ra nước ngoài rồi, tôi nghĩ, thế lực của Tần Lục, vẫn chưa tiến ra nước ngoài được đâu?"
Một giây sau, Tống Mỹ Linh buông tay ra không một báo trước gì cả chiếc xe lăn cứ lao tới vách đá trong nháy mắt. Lương Tiểu Vân sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Nhưng nỗi đau đớn mà cô ta dự tính lại không hề ập đến. Lương Tiểu Vân mở mắt ra.
Một người đàn ông đang kéo chiếc xe lăn của Lương Tiểu Vân lại. Lương Tiểu Vân còn chưa hoàng hộ liền nhanh chóng nhìn về phía Tống Mỹ Linh.
Tống Mỹ Linh nhìn thấy người không biết từ đâu bay ra kia, buột miệng chửi bới ngay tức thì, sau đó xoay người rời khỏi. Là do cô ta quá mất cảnh giác.
Lương Tiểu Vân nhìn thấy Tống Mỹ Linh biến mất trong chốc lát, không nhịn được cười lên. Suy đi tính lại, chẳng phải đến phút cuối cũng bị chính mình lật ngã hay sao?
Người đàn ông kế bên nhìn cô, sắc mặt dần dần biến thành thương xót và đồng tình.
——
"Tài liệu tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mời sếp xem qua." Thuộc hạ đem một đống tài liệu để trên bàn làm việc của Tần Lục...
Tần Lục từ từ mở ra, nhưng sắc mặt của hắn càng ngày càng nặng nề. Đợi đến khi hắn lật xong cuốn tài liệu đó, thì sắc mặt hắn đã mịt mù như bầu trời ngoài cửa sổ. Tại nơi mà không ai để ý được, bàn tay đang cầm tài liệu của Tần Lục đang run lên cầm cập.
Sao lại như thế được? Sao lại có thể như vậy được? Sao Yến Lạc lại không phải là hung thủ được?
Chuyện Lương Tiểu Vân bị һɪếρ Ԁâᴍ mấy năm trước, sao Yến Lạc lại không phải là chủ mưu được chứ? Bởi vì chuyện này mà hắn đã hận cô ấy nhiều năm như vậy, trả thù cô nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ mới biết được, hắn đã trả thù nhằm người rồi ư?