Sau Này Anh Vẫn Yêu Em

Chương 28




Biểu cảm của cô ta vô cùng ấm ức, trong khóe mắt dường như xuất hiện những giọt nước mắt.

Cơ thể của Tần Lục run lên, hắn nó tránh ánh mắt của cô: ''Em nói bừa bãi gì vậy."

Lương Tiểu Vân nhìn ánh mắt tránh né ấy của hắn, nhoẻn miệng lên cười một cách tự chế giễu, nỗi không cam chịu trong mắt cô ngày càng nồng nhiệt.

——

Tống Mỹ Linh bôn ba đường dài, cuối cùng cũng đến được địa chỉ của Tiêu Vương mà thuộc hạ của mình đã cung cấp. Cô ta sắp gặp được Tiêu Vương ca ca của mình rồi!

Tống Mỹ Linh hít một hơi dài, nhấn chuông cửa reo lên. Rất nhanh, cánh cửa đã được mở ra.

Nụ cười trên khuôn mặt của Tống Mỹ Linh liền cứng đơ lại sau khi nhìn thấy người mở cửa lúc ấy, rất lâu rất lâu sau cô ta mới nói: ''Yến....Lạc?"

Yến Lạc chỉ ló ra một cái đầu, nhìn thấy Tống Mỹ Linh, trên mặt cô có chút vui mừng cũng có chút căng thẳng:

''Chị, sao chị lại tới đây? Chị đến một mình sao? Có ai biết được chuyện này không?"

"...Không, chị đến một mình"

Yến Lạc nhanh chóng đón tiếp Tống Mỹ Linh vào nhà.

''Chị, sao chị lại tìm được chỗ này vậy?"

''Yến Lạc, em...?" Tống Mỹ Linh giờ mới nhìn thấy cái bụng nhô ra của cô, thậm chí giọng nói cũng biến đổi đo căng thẳng.



"Là của Tần Lục"

Yến Lạc thở dài một tiếng.

“Thật không ngờ, dù cho em trốn khỏi hắn nhưng cũng không thể thoát khỏi hắn được."

Tống Mỹ Linh nghe thấy đó chính là đứa con của Tần Lục, liền nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm: ''Không sao đâu, có con là việc tốt mà, dù sao đi nữa cũng sẽ không còn cô đơn một mình nữa rồi."

Yến Lạc nhoẻn miệng cười.

''Lúc ấy không phải em đã...chị còn thật sự tưởng em...." Tống Mỹ Linh có chút lo lắng liền ngắm nghía cô từ đầu đến chân.

''Không ngờ em lại có thể trốn thoát được."

''Ừ, cũng nhờ Tiêu Vương đã cứu lấy em" Yến Lạc gật gật đầu.

''A, nói đến Tiêu Vương, vậy Tiêu Vương đâu rồi?" Tống Mỹ Linh giả bộ nhắc đến anh một cách vô tình, nhưng ánh mắt cô ta đã bắt đầu tìm kiếm bóng người của Tiêu Vương rồi.

''Anh ấy đã đi làm rồi, cho nên bây giờ chỉ có một mình em ở nhà'' Yến Lạc cười nói.

''Tối nay chị ở lại dùng bữa nhé."

''Không ăn đâu không ăn đâu." Tống Mỹ Linh lắc tay, đột nhiên nhìn Yến Lạc một cách nghiêm túc.



''Yến Lạc, thật ra chị có một số điều muốn nói với em, chị đã suy nghĩ từ rất lâu rồi."

''Chị nói đi." Yến Lạc liền nghiêm túc trở lại khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô.

''Em có thích Tiêu Vương không?" Tống Mỹ Linh hỏi.

"Anh ấy là người bạn của em" Yến Lạc nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, bèn ngạc nhiên nói.

''Chị, chẳng lẽ chị?"

Tống Mỹ Linh bắt lấy đôi vai của cô: ''Đúng vậy, đúng là như em nghĩ, nếu không thì em cho rằng vì sao chị lại đến đây?"

''Yến Lạc, chị chưa từng cầu xin qua em điều gì, nhưng lần này, chị muốn cầu xin em, rời khỏi Tiêu Vương đi!"

''Chị?" Yến Lạc nhìn cô có chút kinh ngạc.

''Vì sao?"

''Em không đồng ý ư?" Sắc mặt Tống Mỹ Linh đột nhiên tối sầm lại, cô ta bắt lấy bờ vai của Yến Lạc.

''Em còn dám hỏi chị vì sao ư? Vì sao chẳng lẽ em không biết ư? Tiêu Vương vì em đã chịu biết bao nhiêu thương tích, em nhìn xem anh ấy đã vì em mà trở thành bộ dạng như thế nào? Em còn muốn tiếp tục liên lụy đến anh ấy ư?"

"Đứa con trong bụng của em là của Tần Lục, chẳng lẽ em còn muốn Tiêu Vương không những phải nuôi em, còn phải giúp em nuôi con nữa hay sao? Dựa vào đâu chứ?" Đôi mắt của Tống Mỹ Linh đỏ lên.

Đột nhiên cô ta lại không muốn giấu giếm trước mặt Yến Lạc nữa. Cô ta cảm thấy rất ấm ức, ấm ức cho chính mình, còn ấm ức giùm cho Tiêu Vương.