Yến Lạc chỉ ngất xỉu tạm thời, sau đó cô nhanh chóng tỉnh lại, cô vẫn còn ở trong xe, phong cảnh bên ngoài không ngừng đổ lùi về phía sau, chiếc xe đang đi về phía trung tâm thành phố.
Cô gượng mình dậy, không nói một câu nào, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tỉnh rồi à?" Tần Lục chủ động phá tan sự tỉnh lặng mà nói. Yến Lạc chỉ xem như không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề có phản ứng gì.
Lửa giận của Tần Lục vừa mới được dập tắt ấy, lại được thổi bùng lên thêm một lần nữa: ''Yến Lạc, tôi đang nói chuyện với cô!"
Yến Lạc vẫn mặc kệ hắn ta, hoàn toàn xem như Tần Lục không còn tồn tại.
Đôi chân mày của Tần Lục nhíu lại một cách bực bội, chiếc xe vốn dĩ đi về phía bệnh viện, liền quay đầu lại, đi về phái biệt thự.
Xe vừa dừng lại, Tần Lục lập tức kéo Yến Lạc đi vào trong biệt thự.
Yến Lạc giống như một con búp bê vô hồn vậy, cô không lacũng không hét, vẫn yên lặng đi theo bước chân của hắn, dù cho sau đó hắn có đè cô xuống giường, xé rách quần áo của cô, cô cũng sẽ không hề kêu là một tiếng nào cả.
Xoay đầu né tránh ánh mắt của hắn, yên lăng tĩnh mạch như một cái xác chết vậy, để mặc Tần Lục điên cuồng trút giận lên cơ thể của cô.
Dần dần, những động tác của Tần Lục đã dừng lại.
Ánh mắt âm u đáng sợ vô cùng, nhìn chằm chằm như một lưỡi dao sắc bén vào người đàn bà phía dưới: ''Yến Lạc, cô cố tình giả chết trước mặt tôi phải không?"
Yến Lạc mặc kệ hắn. Tần Lục nắm lấy cổ tay cô một cách mạnh bạo, kéo cô vào phòng tắm, đè cô xuống một tấm kính sạch sẽ và cực lớn trên sàn, sau đó lại mạnh bạo thâm nhập vào cơ thể của cô.
Cuối cùng sự đau đớn cũng khiến Yến Lạc nhíu đôi chân mày lại, cô nắm chặt tay, thân thể thon dài nhẹ nhành run rẩy. Nhất là, sau khi nhìn rõ bản thân thể thảm của mình trong gương, sắc mặt của cô càng thêm trắng bệt hơn nữa.
''Yến Lạc, cô nhìn thấy chưa? Rõ ràng cô là loại đàn bà để tiện nhất, cô còn giả bộ mạnh mẽ gì nữa! Bây giờ cô kháng cự việc tôi đụng đến cô như vậy, có phải cô đang nhớ về ba tên ăn mày lần trước không?"
Yến Lạc nhắm mắt lại một cách né tránh, mím chặt môi của mình "Sao cô lại không lên tiếng?"
Những động tác mạnh bạo của Tần Lục, dường như muốn đụng tan nát thân thể yếu ớt mỏng manh của cô
"Có phải tôi nhất định phải đem ba tên ăn mày đó tới trước mặt cô, cô mới vui lòng không?"
Tấm lưng của Yến Lạc run lên, cuối cùng cô cũng phải chịu khuất phục trước sự tàn nhẫn vô tận của Tần Lục.
''Tôi không có..."
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng trả lời. Cô biết, nếu còn không đưa ra một phản ứng nào, thì Tần Lục thật sự sẽ kêu ba tên ăn mày ghê tởm đó, tới trước mặt cô thêm lần nữa.
Hắn nói được thì làm được, không hề nương tay bao giờ. ''Nếu vậy thì mở mắt ra cho ta, nhìn cho kỹ bộ dạng để tiện của cô hiện giờ!"
Tần Lục nắm lấy tóc của cô, ép cô phải đối mặt với bộ dạng thê thảm của chính mình trong gương ngay bây giờ.
Trái tim cô đau thắt lại, Yến Lạc cảm thấy vô cùng nhục nhã và khó chịu. Cô vốn tưởng rằng, trái tim của cô đã sớm biến thành tro bụi, dù cho Tần Lục có làm gì cô, thì cô cũng sẽ không còn cảm thấy đau lòng và bị thương...
Nhưng cô vẫn quá đề cao chính mình rồi, hoặc có thể nói là đã xem thường vị trí của Tần Lục trong tim cô.