Thật đáng tiếc là cảnh còn người mất.
Hai phần đậu hũ thối chưa đến mười đồng, Diệp Tiểu Vi lập tức đưa bọn nhỏ đến một quán ăn lâu đời ở phía trước.
"Trước đây mẹ thường xuyên đến quán ăn này! Quán ăn này đã mở ở đây được hơn trăm năm rồi, thật sự là một quán ăn trăm năm tuổi! Chủ quán ở đây nấu mì rất ngon!"
Diệp Trăn nhảy cẫng lên, vỗ tay.
"Trăn Trăn muốn măm mì! Trăn Trăn muốn măm mì!"
Diệp Trăn khi nôn nóng sẽ nói không rõ ràng.
Ngay khi Diệp Huyên và Diệp Lận đang sửa cách phát âm của Diệp Trăn thì Diệp Tiểu Vi đã được người khác nhận ra.
"Là Tiểu Vi đây sao?"
Diệp Tiểu Vi quay đầu nhìn lại, lập tức nở nụ cười tươi.
"Thím Trần, thím còn nhớ cháu sao? Bao nhiêu năm rồi, thím và chú vẫn khỏe chứ?"
Thím Trần nhìn ba đứa bé bên cạnh cô, liền mỉm cười.
"Sao lại không nhớ chứ? Đôi tình nhân trẻ các cháu lúc đó ngày nào cũng đến quán chúng tôi ăn mà! Chúng tôi vẫn khỏe! Trông hai đứa khá hạnh phúc đấy, nhưng mà cha bọn trẻ đâu? Sao không cùng đến?"
Hai đứa?
Diệp Tiểu Vi mỉm cười lắc đầu.
"Anh ấy có việc, rất bận, không đến được.
Thím Trần làm cho cháu tô mì nhé, cho bọn nhỏ mỗi đứa làm nửa phần là được, nhiều quá chúng ăn không hết.
Cháu ở nước ngoài luôn nhớ đến hương vị ở đây!"
"Được, được, được, các cháu tìm chỗ ngồi trước đi.
Thím sẽ bảo chú nấu ngay cho cháu.
Các cháu nhờ chút nhé, sẽ xong ngay."
Mì của họ rất ngon và rất đông khách.
Bốn mẹ con phải chờ rất lâu mới tìm được chỗ ngồi.
Nhưng đến khi được ăn mì thì đã không làm Diệp Tiểu Vi thất vọng, nó vẫn là công thức như trước, vẫn có hương vị như xưa.
Ngoại trừ...
Người ngồi cạnh cô đã khác.
"Mẹ ơi, sau này chúng ta đến đây măm, măm cơm có được không?"
"Trăn Trăn, không phải măm! Nhìn anh này, ăn!"
"Măm! Là măm! Mẹ ơi..."
Cô bé kéo dài giọng nói làm nũng, Diệp Tiểu Vi nhìn Diệp Lận rồi mỉm cười thúc giục bọn nhỏ ăn nhanh.
Nhưng bữa ăn chưa ăn xong thì cô đã nhận được cuộc gọi của người bạn thân là Tiết Manh Manh.
"Các cậu đi đâu thế? Mình tìm mãi không gặp.
Khiếp thật! Cậu không biết đấy, cảnh tượng cầu hôn tối nay đúng thật là lãng mạn, thật là đẹp!"
Nụ cười trên môi Diệp Tiểu Vi hơi nhạt đi.
"Vậy sao? Vậy là nên...chúc mừng họ!"
"Đúng đó? Mình xong việc rồi, cậu đang ở đâu vậy? Bây giờ mình đến tìm cậu nhé?"
"Không cần đâu! Bọn mình đang ở ngoài ăn mì, cũng sắp về nhà rồi!"
"Hả?"
"Vừa rồi Trăn Trăn có chút không khỏe, bọn mình không muốn ở bên ngoài quá lâu."
Diệp Trăn từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, nên cần phải chăm sóc kỹ.
"Tội nghiệp cô bé quá! Nhưng mà hôm nay cô bé chơi violin hay thật đấy, đã khiến rất nhiều người có mặt đều thấy sốc! Cậu nghĩ nếu chúng ta nói với Cận Việt Thần một tiếng, để vợ sắp cưới của anh ấy dạy Trăn Trăn chơi violin thì sao hả?"
Ba đứa nhỏ theo bản năng quay sang nhìn Diệp Tiểu Vi.
Sắc mặt Diệp Tiểu Vi rất nhạt, màu môi càng nhạt hơn.
"Trăn Trăn có thầy dạy rồi!"
"Ồ, được thôi!"
Tiết Manh Manh gãi gãi đầu, cúp điện thoại, không biết có phải là do tưởng tượng hay không, cô ấy cứ cảm thấy Tiểu Vi rất lạ, còn lạ ở chỗ nào thì cũng không nói ra được.
"Manh Manh? Cô không ngại tôi gọi cô như vậy chứ?"
Tiết Manh Manh quay đầu lại mỉm cười.
"Không, không, không sao, không sao! Cô Lam, xin chúc mừng!"
"Cảm ơn cô! A Thần đã bao hết cả nhà hàng này, cô và bạn của cô dùng bữa xong rồi mới đi, cũng xem như là chúc mừng cho chúng tôi."
"Hi hi! Tôi thì được, bạn tôi thì chắc không rồi! Cô ấy còn có ba đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất mắc bệnh tim bẩm sinh, phải được chăm sóc kỹ nên đã về trước rồi!"
"Thật sao? Có nặng lắm không? Tình cờ là tôi có quen biết với vài chuyên gia giỏi, có cần tôi giới thiệu giúp không?"
"Hả? Đương nhiên là được chứ! Cám ơn cô Lam, cám ơn cô Lam!"
Tuy nhiên, khi hai người đang nói chuyện, Cận Việt Thần từ phòng riêng bước ra, bầu không khí lại rơi vào im lặng.