"Cô chủ, tôi đã sắp xếp người xong rồi! Nhà tang lễ tốt nhất, nghĩa trang có phong thủy tốt nhất, nhưng, bên nhà họ Diệp..."
Ánh mắt Diệp Tiểu Vi nặng trĩu.
"Làm ầm ĩ lắm à?"
"Vâng! Những năm nay bà cụ đã nhận được khá nhiều đồ từ cô, bà cụ đều giữ lại.
Bây giờ khi thu dọn di vật của bà cụ đã được họ tìm ra.
Mấy nhà đã tranh giành đánh nhau, nhưng cha cô chiếm lợi thế."
Diệp Tiểu Vi gật đầu.
"Không cần quan tâm, cứ để họ cắn xé lẫn nhau.
Ông đã vất vả chuyện bà nội rồi, đoán chừng không còn mấy ai thật sự quan tâm đến bà cụ nữa!"
"Còn nữa..."
"Hửm?"
"Người chị kia của cô đã bị mẹ của cô ta đuổi ra khỏi nhà."
Người được nhắc đến là Diệp Tử Hàm, Diệp Tiểu Vi cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
"Ừm, tôi biết rồi!"
Thay vì đến khách sạn trước đó, mấy người họ đến một biệt thự ở ngoại ô.
Căn biệt thự này đã được mua từ trước, trước đó vì về nước khá vội nên chưa kịp dọn dẹp để vào ở, bây giờ quản gia Hồ đã lo liệu tất cả nên thuận tiện hơn nhiều.
Cận Việt Thần vừa đỗ xe, anh đã nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng ô tô chạy vào, nghe kỹ còn có tiếng trẻ con ríu rít.
Anh chợt nghĩ đến đứa trẻ tối nay.
Còn nhỏ tuổi nhưng rất tinh ranh, cũng không biết là giống ai.
Anh cởi áo vest ra, định thần lại rồi đi thẳng vào biệt thự.
Trong biệt thự trống rỗng không có ai ngoại trừ anh.
Nó đã như thế này suốt sáu năm qua.
Sau năm trước, anh đã mua căn nhà này bằng số tiền kiếm được từ việc chơi chứng khoán khi rảnh rỗi, ban đầu dự định làm tổ ấm của anh và Diệp Tiểu Vi.
Tiếc là...
Anh do dự một lúc và gọi điện thoại cho trợ lý.
"Tìm một đội sửa chữa tốt đến sửa lại nhà cho tôi.
Ngoài ra, ngôi nhà ở phía Hồ Sơn cũng sửa sang lại, nếu không thể đưa ra quyết định thì tìm cô Lam hỏi ý kiến."
Lam Chỉ Nhu nói đúng, giữ lại những ký ức đó cũng chẳng có ích gì, tốt hơn hết là phá bỏ xây lại từ đầu!
Sáng sớm hôm sau, đội sửa chữa nhà đã đến, vừa khéo gặp được Diệp Tiểu Vi đang đưa bọn trẻ đi dạo.
"Nhà bên cạnh muốn cải tạo sao?"
Cô cau mày, có hơi phiền lòng.
Trước đó cô dự định ở đây vì nó yên tĩnh, có môi trường tốt, không có người đến làm phiền.
Nếu phải cải tạo thì ít nhất phải ồn ào trong vài ngày.
"Đúng vậy! Chủ nhân của ngôi nhà này sắp kết hôn, muốn chúng tôi cải tạo lại căn nhà, đoán chừng sẽ dùng để làm nhà tân hôn!"
"Chứ còn gì nữa, nam chủ nhân rất coi trọng bản thiết kế, đã đưa ra đến năm sáu yêu cầu.
Đoán chắc là rất yêu nữ chủ nhân tương lai!"
"Đúng đó, phí cải tạo không có giới hạn, có thể thấy, người vợ này còn chưa cưới về mà đã được cưng chiều hết nấc rồi!"
...
Diệp Tiểu Vi có những suy nghĩ phức tạp.
Sáu năm trước, cô và Cận Việt Thần cũng từng nghĩ về tương lai.
Khi đó, họ còn nghĩ nếu có một căn biệt thự thì nên thiết kế bố cục như thế nào, lên kế hoạch thi công thế nào, xây dựng tổ ấm bên trong thế nào.
Đáng tiếc là hiện giờ cô có rất nhiều biệt thự, nhưng người ở trong đó đã không còn nữa!
Diệp Huyên ở bên cạnh cũng góp vui.
"Mẹ ơi, khi nào con lớn lên con cưới mẹ thì sẽ kết hôn ở đây phải không? Vậy nhà chúng ta có phải là nhà tân hôn không?"
Diệp Tiểu Vi dở khóc dở cười.
Diệp Lận liếc xéo.
Người em trai đần độn này đúng là ngốc đến đáng sợ.
Nhưng Diệp Trăn cũng vội vàng nắm tay anh ba, nhảy chân sáo.
"Trăn Trăn cũng muốn gả cho anh ba! Trăn Trăn sẽ cùng mẹ gả cho anh ba! Trăn Trăn cũng muốn ở trong nhà tân hôn!"
Diệp Lận không nói nên lời, ngước nhìn bầu trời.
Cũng may, cậu bé có chỉ số IQ vượt trội, nếu không có lẽ chết ói chết mất!