Sáu Mươi Trang Thư Tình

Chương 2




Báo danh

Nhờ lời doạ dẫm của thầy chủ nhiệm về những ngày tháng cao trung đen tối sắp tới, Lâm Nhuyễn quả thực không còn chút hứng thú nào với việc đi học. Nhưng dù cô có muốn hay không, năm lớp 10 vẫn cứ thế mà bắt đầu.

Kỳ nghỉ hè qua đi, ngày tập trung của Nhất trung cuối cùng cũng đến.

Lúc Lâm Nhuyễn đến trường học cũng đã 8 giờ, tài tế taxi thả cô xuống ở giao lộ, nói rằng lối vào Nhất trung đang nghẽn tắc, không thể nào đi tiếp nổi.

Lâm Nhuyễn vốn cho rằng tài xế không muốn tốn công quay đầu, đang viện một cái cớ, nhưng đến khi rẽ vào cổng chính Nhất trung, cô mới nhận ra lời ông chú ấy nói chính là sự thật.

Con đường một chiều vốn không lớn, giờ lại đỗ đầy những chiếc xe sang trọng đủ kiểu dáng, chả khác nào triển lãm ô tô, mấy chiếc xe hạng trung cũng có biển số đẹp.

Lâm Nhuyễn chẳng mấy lạ lẫm với cảnh tượng xa hoa này, cô học sơ trung ở trường quốc tế nổi tiếng Trương Lễ, mỗi lần họp phụ huynh đều được ngắm đã mắt một dàn siêu xe.

Đồng Phương Phương cùng Lâm Mậu ban đầu cũng muốn đưa cô tới, nhưng lại đúng đợt khai trương nhà hàng mới, không thể hoãn lại được.

Trong bữa ăn, Lâm Nhuyễn liền chủ động đề nghị mình có thể tự đến trường nhập học.

Thấy Lâm Nhuyễn đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, đầu óc Lâm Mậu lập tức nóng lên, vô cùng hào phóng mà nhét di động vào chiếc cặp sách mới tinh của cô, lại móc ví tiền, cho cô một khoản tiền tiêu vặt.

Xong xuôi mọi chuyện, Lâm Mậu lại muốn ra vẻ uy nghiêm: "Di động chỉ dùng để học tập thôi biết chưa? Mấy thứ đồ ăn vặt ngoài trường học cũng không được ăn bậy bạ, nghiêm cấm tiêu tiền linh tinh."

Lâm Nhuyễn vẫn đang ăn canh, giương mắt nhìn phía Lâm Mậu, ngoan ngoãn gật đầu. Cuối cùng, cô còn rất là thức thời mà gắp cho Lâm Mậu một miếng sườn.

Tay Đồng Phương Phương ở dưới bàn véo eo thịt của Lâm Mậu, ném cho ông một ánh nhìn hình viên đạn.

Cái người này sao lại không có chút lập trường nào vậy, không phải đã thống nhất thi giữa kì tốt mới phát thưởng di động sao? Khai giảng tháng thứ nhất đã cho gấp đôi sinh hoạt phí rồi, ông lại còn cho thêm tiền, ngay từ đầu đã chả có tí quy củ nào rồi!

Trong lúc đó Lâm Nhuyễn âm thầm cất di động và tiền đi, yên lặng ăn cơm, giả bộ không nhìn thấy hai người đối diện đang âm thầm chiến tranh.

Cô sớm đã quen, hai người đều là kiểu nghiêm khắc ngoài miệng. Trên thực tế, thứ như lập trường căn bản là không tồn tại ở nhà bọn họ.

Lâm Nhuyễn kéo theo vali đến nhập học, đúng là hơi bất tiện.

Đi vào sân trường, cô cũng không dạo loanh quanh, chỉ nhắm hướng có nhiều người nhất mà đi.

Trước bảng danh sách phân lớp có quá nhiều người, Lâm Nhuyễn vóc dáng nhỏ bé, chen lấn không lại người khác, nhưng cũng may vận khí không tồi, cô ghé vào mục thông báo bên cạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên của mình ở lớp 1.

Nhưng lớp 1 đúng là đặc biệt, dưới danh sách phân lớp còn viết một hàng chữ nhỏ: Phòng học ở tầng hai tòa khoa học kĩ thuật.

Các lớp khác đều ở khu dạy học, tại sao lớp 1 lại ở tận toà khoa học kĩ thuật?

Lớp 1 không phải lớp bình thường?

Nghĩ đến bài thi chia lớp đợt trước, Lâm Nhuyễn có chút bất an.

Ra khỏi đám người, Lâm Nhuyễn đi thẳng đến phòng giáo vụ làm thủ tục.

Cô ở phòng giáo vụ nhận chìa khoá phòng ngủ cùng một tờ danh sách, vừa nhìn vừa đi ra ngoài.

Không ngờ có một nam sinh chạy theo sau, hỏi: "Cậu gì ơi, cậu học lớp 1 phải không?"

Lâm Nhuyễn theo bản năng quay đầu lại.

Nam sinh hướng về phía cô giương cằm lên, lông này nhíu lại: "Mình cũng học lớp một, tên là Dụ Tử Châu. Ừm... vali của cậu trông có vẻ nặng đấy, để mình xách giúp cho nhé?"

Lâm Nhuyễn xua tay: "Không cần, cảm ơn."

Tóc hai bên đầu Dụ Tử Châu đều cạo rất ngắn, đỉnh đầu vừa dày vừa nặng, trông như cái vỏ dưa hấu đang bị đè ép.

Trên người cậu là chiếc quần bò ống lửng, chân đi một đôi Adidas huỳnh quang. Cả người cậu toát lên vẻ thời trang, nhưng Lâm Nhuyễn đối với loại nam sinh này vẫn luôn là kính nhi viễn chi*.

*bề ngoài tỏ ra tôn trọng nhưng thực chất bên trong luôn muốn tránh xa.

Dụ Tử Châu trông rất cà lơ phất phơ, cằm vẫn duy trì trạng thái nhếch lên. Cậu ta còn chưa kịp mở miệng, ở cuối hành lang có mấy nam sinh cầm bóng rổ dùng giọng địa phương Nam thành hét lên: "Châu lục! Đến đây!"

Cậu nhìn qua, giơ tay lên vẫy đám người, rũ mắt nhìn Lâm Nhuyễn, thấy cô có vẻ không muốn dây dưa liền nâng chân bước đi.

Chỉ là vừa đi được một đoạn, cậu ta lại lùi lại đến trước mắt Lâm Nhuyễn, một tay chống lên tường, nghiêng đầu ghé sát tai Lâm Nhuyễn, thanh âm rất ám muội: "Nhớ kĩ, tên mình là Dụ Tử Châu."

"..."

Dụ Tử Châu cảm thấy bản thân là một dáng nước chảy mây trôi, phi thường hoàn mỹ.

Cậu nhướng mày, vuốt tóc tiêu soái mà đi lên phía trước ——

"BẢNH!"

Lâm Nhuyễn còn đang thầm nghĩ, nam sinh này có phải có cùng sở thích tiểu thuyết phim thần tượng với cô hay không. Đột nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng ngã trên đất, ngay sau đó là giọng mắng chửi của Dụ Tử Châu.

Cô quay đầu lại.

Dụ Tử Châu nằm sấp trên đất, tư thế vặn vẹo trông rất hài hước.

Phảng phất cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ phía sau, Dụ Tử Châu ngẩng đầu quay lại nhìn, vừa vặn thấy trên gương mặt lạnh lẽo ngàn năm không đổi của Lâm Nhuyễn lộ ra một tia bất ngờ.

Ngã không đau, cái chính là hơi mất mặt.

Dụ Tử Châu đang chống hai tay muốn bò dậy, một đôi giày bóng rổ màu trắng sạch sẽ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Người đó tới trước cậu ta liền dừng lại, ngồi xổm xuống, rồi chậm chạp nhặt kẻ đầu sỏ hại cậu ngã lên - cây bút bi.

"Xin lỗi nha."

Chủ nhân của kẻ đầu sỏ gây tội ngữ khí không mặn không nhạt, nghe không ra chút ý tứ xin lỗi nào. Dụ Tử Châu thấy rõ gương mặt kia, nhịn không nổi mà chửi: "Mẹ kiếp, Chu Dạng mày bệnh bại liệt hay gì, cầm cái bút cũng không xong!"

Chu Dạng không thèm quan tâm đến lời nói của Dụ Tử Châu, đứng dậy, một tay đút túi, ánh mắt lỡ đãng xẹt qua Lâm Nhuyễn từ nãy vẫn đứng im không nhúc nhích.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi.

Có lẽ do ánh mặt trời hơi chói chang, Chu Dang nheo mắt, đem cặp sách khoác lên vai, dọc theo bậc thềm lát đá, lập tức đi xuyên qua bồn hoa.

Ánh mắt Lâm Nhuyễn gắt gao đặt trên bóng lưng cậu.

Cô kéo vali, lập tức từ bên cạnh Dụ Tử Châu bước nhanh qua, ngay cả một cái liếc mắt cũng không buồn cho kẻ thất bại từ màn giới thiệu này.

Dụ Tử Châu: "..."

***

Đến chỗ rẽ ngoặt, Lâm Nhuyễn đã không tìm thấy bóng dáng Chu Dạng đâu.

Cô có chút mất mát, chưa từ bỏ ý định mà nhìn quanh hai lần, rồi mới đi tới ký túc xá đối diện trường học.

Trên đường đi cô còn tự an ủi chính mình, Chu Dạng nhìn có vẻ rất thân thiết với tên bắt nạt học cùng lớp mình kia, về sau muốn gặp cậu hẳn cũng không phải chuyện quá khó.

Nghĩ thế, Lâm Nhuyễn bước chân nhanh hơn.

Khi đến phòng ngủ, Lâm Nhuyễn phát hiện bạn cùng phòng đã sớm tới, ba chiếc giường đều đã được sắp xếp, chỉ là không có ai trong phòng.

10 giờ rưỡi phải đến lớp tập trung, Lâm Nhuyễn xem đồng hồ, mới 8 giờ hai mươi, không vội.

Cô chậm rãi trải bộ chăn ga, làm vệ sinh sạch sẽ.

Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, cô thay đồng phục mới rồi đi xuống cầu thang, ở cửa hàng tiện lợi mua một chai Coca lạnh.

Cầm chai Coca trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay nhè nhẹ thấm vào, khắp người đều bị cảm giác đông lạnh làm cho thanh tỉnh.

Cô híp mắt nhìn về phía hành lang đối diện.

Nam sinh nữ sinh đứng cùng một chỗ, một người cao lớn anh tuấn, một người mềm yếu ngoan ngoãn, hai người vừa nói vừa cười, quả thực trông rất xứng đôi.

Trước khai giảng, Tiêu Tiêu luôn miệng dặn dò cô phải giúp theo dõi Dương Lạc cùng Sầm Thư Mẫn. Nhưng cô lại cảm thấy, Tiêu Tiêu ngoài miệng cứng rắn như thế, trong lòng sợ là so với cô lại càng rõ ràng, nếu bọn họ thật sự muốn ở bên nhau, ai cũng ngăn không được.

Lâm Nhuyễn chờ hai người đi ra khỏi phạm vi tầm mắt mới tiến vào trường học.

Thời gian còn nhiều, nhưng khi vào trường, Lâm Nhuyễn cảm thấy kì lạ, sao lại ít người như vậy.

Cô xem đồng hồ, hả? Sao bây giờ vẫn là 8 giờ 20?

Lại nhìn kỹ, kim giây đã sớm bất động.

Thôi xong.

Gió thổi làm lá cây phát ra tiếng xào xạc, tiếng ve kêu ồn ào trên các cành cây, Lâm Nhuyễn chạy một đường đến tòa nhà khoa học kĩ thuật, trong lòng dâng lên cảm giác chán nản.

Tòa nhà khoa học kỹ thuật trông hết sức hiu quạnh, tầng một đều là phòng thí nghiệm dụng cụ lạnh, cô bò lên tầng hai, mới nghe được tiếng người ồn ào.

Lớp thí điểm từ xa số 1.

Lâm Nhuyễn ngửa cổ, nhìn biển lớp, trong lòng càng vô cớ mà thêm thấp thỏm.

Lớp thí điểm từ xa là cái gì... Không phải là vì điểm đầu vào quá thấp mà bị xếp vào một lớp toàn siêu cấp học kém đi?

Cô mím môi, đẩy cửa đi vào trong phòng.

Đồng hồ treo tường trong phòng học hiển thị 10 giờ 25, may mà không đến trễ.

Giáo viên còn chưa tới, các bạn học đang ngồi nói chuyện phiếm.

Lâm Nhuyễn quét mắt một vòng quanh chỗ ngồi, nháy mắt liền trông kẻ vừa có màn giới thiệu thất bại ở bảng thông báo - Dụ Tử Châu. Cậu ta giờ phút này đã khôi phục trạng thái tràn đầy sức sống, đang cùng mọi người nói chuyện.

Lâm Nhuyễn dời ánh mắt đi, đứng yên lặng đánh giá phòng học.

Phòng học này so với các phòng khác có chút khác biệt, trần nhà lắp một cái điều hoà, trong phòng học phía trước và sau có một dãy đèn, camera có một hai ba bốn.... Thế mà lại có bốn cái!

Lâm Nhuyễn trong lòng càng thấp thỏm, cô yên lặng đi ra phía sau, tìm một vị trí trống ngồi xuống.

Còn chưa kịp đặt cặp sách xuống, đã có một nữa sinh nữ sinh gõ bàn, nói: "Cậu ơi, đây là chỗ ngồi của tớ, cậu nhầm chỗ rồi."

Lâm Nhuyễn mờ mịt.

Nữ sinh tốt bụng mở miệng giải thích: "Chủ nhiệm lớp đã xếp chỗ ngồi rồi, ở trên bục giảng đó. ậu lên xem đi."

Mới vừa khai giảng đã xếp chỗ ngồi?

Lâm Nhuyễn trong lòng kinh ngạc, trên mặt lại biểu hiện bình tĩnh vô cùng, đứng dậy nói cảm ơn.

Trong phòng học tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, Lâm Nhuyễn đi lên bục giảng, ánh mắt dừng ở hàng đầu tiên, từ trên xuống dưới bắt đầu tìm kiếm.

Lâm Nhuyễn.

Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền thấy bên cạnh tên mình song song một cái tên khác.

Chu Dạng.

Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, đây là trùng tên trùng họ sao?

Một giây sau, có người đẩy cửa bước vào.

Đúng lúc có một trận gió thổi qua, bảng báo cáo treo trên tường va vào nhau phát ra tiếng "loảng xoảng", âm thanh rất lớn.

Lâm Nhuyễn đang đắm chìm trong suy nghĩ, phản ứng chậm mất vài nhịp.

Một hồi lâu, cô mới phát hiện sau lưng có người, hương bưởi dìu dịu lấp đầy khoang mũi.

Cô quay đầu, liền thấy nam sinh trong bộ đồng phục mới rũ mi mắt, cũng đang xem sơ đồ lớp trên bục giảng.

Hai người đứng rất gần.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt, từ cằm kéo dài đến cổ, hình dáng đường cong tinh xảo lưu loát, sắc môi nhạt nhẽo, lông mày nhíu lại.

Lâm Nhuyễn tim đập thình thịch, dường như chỉ cần nhích thêm một bước nữa là tóc có thể chạm vào cằm cậu.

Chu, Dạng.

Cô còn nhớ rõ, ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dạng là khi bị bạn ngồi cùng bàn xúi giục đọc cuốn tiểu tuyết ngôn tình đầu tiên trong đời. Trên mặt biểu hiện bình thản như nước, trái tim lại đang nhảy loạn không ngừng.

Cô cầm cốc, cùng bạn cùng bàn ra cửa lấy nước, vừa lúc ở cửa phòng học gặp một thiếu niên đang cầm vợt cầu lông, tay áo đồng phục xắn lên đầy vẻ soái khí.

Có lẽ khi đó ánh mặt trời vừa lúc chiếu đến, bao phủ trên người cậu phảng phất tựa như thiên sứ mang hào quang.

Lâm Nhuyễn cảm giác trái tim mình tựa như chai Coca đang rạo rực dưới ánh mặt trời, sôi trào đến lợi hại.

Thượng đế quá bất công rồi.

Cậu ấy ba năm sau, kinh diễm y như lần đầu tiên gặp.