Sau Mưa

Sau Mưa - Chương 3




Thiên Phúc đẩy bảng tên lên phía trước: “Trả em, về tiệc, chúng ta nên bàn vào lúc 10h trưa nay trên sân thượng, nói trước, em phải có mặt để làm việc cho đàng hoàng!” Thấy Hạ Diệp có vẻ tức giận hắn thu hồi nụ cười.

Cô nhìn hắn: “Mong là tổng giám đốc cũng sẽ bàn việc đàng hoàng!” Sau đó cầm bảng tên đi ra.

Chịu trả lại bảng tên cho cô xem ra hắn cũng không phải người xấu xa, nhưng mà thái độ đùa giỡn này không thể ưa nổi mà.

Cô về phòng làm việc tìm chị Kim Tuyến giao bảng tên, nói rõ về cuộc gặp lúc 10h cho chị ấy biết, chị ấy cũng chỉ cười nói là tổng giám đốc thân thiện, cô thật không hiểu nổi hắn thân thiện chỗ nào, cảm giác cho cô biết chị Kim Tuyến hình như đã bị mua chuộc, hiện giờ cô chỉ toàn tâm lo cho buổi tiệc ngày mai, bảy ngày sau cô lại lo cho một đam cưới ở sảnh lầu hai, vậy bây giờ cô nên sắp xếp cái lễ cưới này trước thì hơn.

Điện thoại reo, cô nhanh tay nhận máy. Đầu dây bên kia im lặng một lúc, tim cô nhưng ngừng đập, miệng cô run lên: “Minh Quân? Là anh sao?”

Đầu dây bên kia khẽ thở dài: “Là tôi, Thiên Phúc!”

Cảm giác thất vọng dâng lên, cô lập tức nén xuống: “Chào anh, có chuyện gì sao?”

“Không chỉ là tôi muốn mời cô một bữa cơm xin lỗi thôi, không biết cô có thời gian không?”

“Không có gì đâu, tôi không để ý đâu!” Cô không nghĩ gì về việc nhỏ này nữa rồi.

Hắn vẫn từ tốn mà đề nghị: “Cô không nhận lời tôi sẽ áy náy đó, chủ nhật có được không? Tôi hẹn cô ở Lustart!”

Lustart? Quán của Nhân mà? Cô nhíu mày: “Chủ nhật…” Lúc đó tiệc xong rồi, không còn lo nữa, cô nhận lời: “Được, mấy giờ?”

“Khoảng 6h chiều đi!” hắn cân nhắc thời gian để không ảnh hưởng công việc của cả hai người.

Vừa tan ca được một lúc, quá tốt, dù sao thì cô không làm quản lý tiệc đêm: “Được chào anh, tôi sẽ tới đúng giờ!”

Cô nhìn đồng hồ tới giờ rồi, mau đi thôi, không khéo lại bị hành hạ chuyện khác. Bước lên lầu thượng, cô nhìn thấy cảnh vật đúng là rất đẹp, đây là lần đầu cô lo tiệc trên này, đi thêm một đoạn, cô nhìn thấy… Hồ bơi!

Cô lấy hết bình tĩnh hít thở bước lại, tổng giám đốc lại đeo kính mát, ngồi ở ghế gần hồ bờ, cô từ từ di qua.

Hắn liếc đồng hồ: “Không trễ! Rất đúng giờ!”

Cô chưa bao giờ trễ hẹn: “Vâng, tổng giám đốc, giờ chúng ta mau bàn việc đi!”

“Được thôi, bắt đầu từ món ăn trước đi, trên bàn là các món mà tôi suy nghĩ tới, nhưng hơi nhiều, em ăn thử rồi chọn đi!” hắn chỉ tay về phía bàn.

Cô cau mày, nhiều thật, bỗng cô nghĩ tới buffet: “Tôi nghĩ làm tiệc Buffet là được, có thể làm hết tất cả các món ăn ở đây…!” Cô cẩn thận xem món ăn, gắp một miếng thịt nướng lên thử, gia vị không tệ.

Không nghe hắn nói gì, cô xoay người lại nhìn, hắn đã đứng sau lưng cô, cô giật mình lùi lại, lưng đã đụng vào bàn để thức ăn.

Hắn thấy bộ dạng đề phòng của cô, cũng không có bước tới, chỉ đứng đó mỉm cười: “Buffet, không tệ, thì làm Buffet, món vừa rồi em thế nào? Ăn thêm đi! Tôi nghĩ trưa nay em ăn ở đây luôn đấy!”

Cô lập tức quay lại nhìn món ăn, cô không thường kề sát người khác phái như vậy, huống hồ tên mặt dày này… Khó mà nói.

Cô cầm nĩa, ghim đại miếng thịt, cắn xong cô lại muốn nhả ra, gà xào sả ớt, cô ghét thức ăn cay, nhưng cũng nuốt xuống, vớ ngay ly nước bên cạnh uống, uống vào cô lại phun ra, đó là Vang trắng, đáng lẽ cô phải nhìn trước khi uống chứ, cô cắn răng tự trách mình hấp tấp quá.

Hắn kéo cô xoay lại, cầm khăn tay lau cho cô, cô nghiên mặt tránh: “Không cần, tôi lấy khăn giấy là được!” Sau đó cô tránh đi cánh tay hắn.

Thiên Phúc bị hành động này của cô làm cho có chút buồn cười, tay giữ càng chặt: “Em không ăn cay? Cũng không uống rượu?”

Cô giãy giụa, hắn nắm rất chặt, giãy giụa thì bản thân càng đau hơn, cô nhìn hắn: “Tổng giám đốc, buông tay, để người ta nhìn thấy, rất khó coi… Đau!” nói chưa xong, hắn càng nắm chặt hơn.

“Em làm gì mà tránh né tôi?” Hắn buông một tay, cầm khăn lau cho cô.

Cô đẩy hắn ra: “Giữ khoảng cách đi, đừng lại gần tôi!”

Hắn bước tới một bước, cô lùi một bước, được chừng ba bước thì điện thoại cô reo lên, cô đứng yên một chỗ, rút điện thoại ra nghe, là Thu Thủy gọi, rất đúng lúc.

Thu Thủy hỏi cô về vấn đề bày trí, cô đang tìm cách trốn, liền nói với Thu Thủy sẽ xuống dưới ngay.

May mà hắn không giữ cô lại, cô có thể đi bình an.

Thu Thủy và Phương là hai người mới do cô hướng dẫn.

Giúp Thủy trang trí xong, cô về bàn ngồi thở dốc mấy cái, làm nghề này vất vả quá. Chuông điện thoại reo, là một cái nhá máy của Yến Vy sau đó là tin nhắn hẹn cô ra ngoài cafe đang ở trước công ty, cô muốn đi, đành bỏ công việc đi chơi, tối ở lại một chút để làm thêm vậy.

Trời đã về chiều, mọi người trong công ty đi về hết, cô còn ngồi lại, cô cảm thấy sảnh tiệc ngày mai bố trí đã tốt nhưng vẫn không yên tâm, cả buổi chiều cố gắng sắp xếp, cũng coi như xong. Thằng nhóc Phương rất biết làm việc cô rất hài lòng.

6h, không quá trễ, cô đi lên sân thượng xem thử lần nữa. Vì là tiệc ngoài trời chắc vui chơi nhảy múa sẽ là chủ yếu, nhưng hắn lại chọn phong cách quý tộc, bữa tiệc này sẽ chuyển sang khiêu vũ. Không thể hiểu nổi! Món ăn đều theo kiểu Pháp, khăn bàn trắng, bình đồng vàng, mai sẽ treo hoa hồng trắng lên, hoa hồng trắng hình như cũng khá lãng mạn theo kiểu Pháp… Sao lại bật đèn ở hồ bơi? Có người sao? Cô bước qua, nhìn thấy Natasa và Ryan đang cười nói, cô sợ phá hỏng không khí của họ, liền quay lưng đi xuống.

“Đã lên thì lại đây đi!” Hắn lên tiếng.

Cô nhăn mặt, bị phát hiện rồi, cô quay người lại cười, thì giật mình lùi lại, hắn đi tới sau lưng cô từ lúc nào. Tránh cô không té ngửa, hắn giữ cô, cầm hồ sơ trên tay cô quăng lên bàn: “Lên đây vì cái tiệc ngày mai sao? Mặc kệ nó, có không tốt cũng không phải lỗi của em, tôi chọn mà!”

Cô đẩy hắn ra, ngồi xuống ghế gần hồ bơi, thấy vậy Natasa mỉm cười: “Cô uống gì không?”

“Nước lọc được rồi.” Cô lịch sự đáp lại

Natasa nháy mắt, liếc về phía Ryan sau đó đưa cô ly nước lọc hỏi cô: “Hạ Diệp ăn gì chưa?”

Cô lắc đầu, bận rộn chưa ăn gì, Natasa kéo tay Ryan: “Anh à, mình đi ăn đi, lâu rồi không có đi ăn!”

Ryan nhìn Natasa cười sau đó nhìn cô: “Hạ Diệp đi với chúng tôi đi!’

Cô bật cười: “Tôi không muốn làm phiền hai người! Hai người đi vui vẻ, tôi về trước!”

Natasa tự nhiên hiểu ra được: “Ý cô tôi là kì đà? Được được, tôi đi, hai người đi ăn đi, hai kẻ đói meo đi ăn đi, chứ tôi thì no rồi!”

Cô vội vàng từ chối: “Không cần đâu, Natasa, tổng giám đốc, cám ơn hai người, tồi phải về đây!”

Thấy cô muốn đi, Natasa liền chạy đến giữ lại: “Cô hiểu lầm quan hệ của chúng tôi rồi! Đi đi, rồi tôi kể cho cô nghe, anh ấy thì cứ xem như vô hình đi, nha!”

Lần đầu tiên, cô cảm thấy Natasa thân thiện như vậy, tuy nhiên cái mặt hắn, cô nhìn là ăn không vô: ‘Thôi, không nói nữa, tôi về đây, chào cô! Chào tổng giám đốc!”

Hắn không có biểu hiện gì là ngăn cản cô từ từ đi lại bàn, cầm hồ sơ lên, miệng nói như chẳng có gì: “Tài liệu này bỏ phải không?”

Là hồ sơ tài liệu về buổi tiệc này, lúc nãy là hắn lấy từ trên tay cô mà. Tức chết mất, sao cô lại quên chứ, quay đầu lại nhìn hắn cô chìa tay ra: “Cần, trả cho tôi!”

“Vậy đi ăn!” hắn không cho cô cơ hội nói nhiều đâu, bỏ đi trước, Natasa kéo cô đi theo.

Còn cô chỉ thở dài đi theo, cô cần cái hồ sơ đó cho công việc của mình.

Họ đi bộ tới nhà hàng gần đó vì Natasa nói muốn đi bộ, tới nơi hắn trả hồ sơ cho cô, cô có muốn đi cũng khó, Natasa giống con sam bám dính, không cho cô cơ hội đi đâu.

Cô chọn cơm chiên, trưa ăn bánh mì, giờ thật thèm cơm, cô chỉ im lặng ăn thôi, ăn xong còn đi về, hơn 7h rồi.

Natasa vui vẻ kể chuyện: “Cô cũng biết tôi học thời trang ở New York mà, anh ấy thì sang New York chơi, một lần tôi đi mua sắm, quên đem thẻ, anh ấy tình cơ có mặt ở đó, tình cờ trả thay cho tôi, vậy là chúng tôi tình cờ quen nhau, cũng khá thân thiết giữ liên lạc cho tới bây giờ, à… Lúc đó còn anh Win nữa, đúng rồi, anh Win đâu?”

Đúng là phong cách nhà giàu, đi mua sắm không cần nhìn thẻ trước, cô chỉ cười: “Vậy tổng giám đốc là chủ nợ của cô?”

Natasa cười: “Cho là vậy đi, à, ở đây không phải công ty, hết giờ làm lâu rồi, cô cứ kêu là anh Ryan đi, chắc cô phải nhỏ tuổi hơn anh ấy chứ! Ryan, em hỏi Win đâu?”

“Ở lại rồi, có chút việc, sẽ mau về thôi!” hắn cắm mặt vào thức ăn, ánh mắt cũng liếc cô kì dị.

Natasa cảm nhận được là không ổn, im lặng đi, cô cũng không thấy vui gì, ăn cơm mà ngột ngạt quá.

Điện thoại cô reo, cô thấp giọng xin lỗi, rồi bắt máy, là số của Nhã Uyên: “Có chuyện gì vậy? Mày đang ở đâu vậy?”

“Quán Bar, với bạn! Tao muốn nói với mày là… Dù có gì tao với mày vẫn là bạn nha!” sau đó tắt máy ngay.

Cô ấn số gọi lại không được, Nhã Uyên đã tắt máy, có lẽ Nhã Uyên đau lòng vì anh hai cô, nhưng đi bar thì cũng không tốt chút nào. Dù gì cũng đã lớn, chắc Nhã Uyên sẽ biết chừng mực.

Thấy gương mặt cô bất an, Natasa lay tay cô: “Sao vậy?”

Cô lắc đầu: “Không có gì, tôi phải về thôi!”

Natasa liếc đồng hồ: “Trễ rồi, anh à! Đưa Hạ Diệp về đi!”

Ryan cười cười nhìn cô: “Natasa, em cần gì lo cho Hạ Diệp! Cô ấy vốn đâu cần bảo vệ, ở sân bay anh đã học được điều này, phải không Hạ Diệp?”

Cô trừng mắt nhìn hắn, sau đó chào Natasa rồi đi về.

Hắn cũng đi theo, rất nhanh đuổi kịp cô, nắm chặt cánh tay cô: “Trễ rồi, có đi cũng phải về chung! Một mình rất nguy hiếm!”

Cô khó chịu nhắc nhở: “Tổng giám đốc nên lo cho Natasa, tôi không sao, thả tay tôi ra! Sao anh cứ thích kéo tay tôi vậy!”

Hắn cười, y như hôm ở sân bay: “Tôi muốn làm hơn vậy nữa, có điều nếu tôi kêu đứng lại, em sẽ đứng chứ? Nếu em chịu nghe, tôi cũng không động tay động chân!” sau đó cũng thả tay ra.

Bực thật, sao lại dai như vậy? Cô lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc, tôi thấy tôi và anh không có gì để nói, giờ tôi đi được chưa?”

“Lúc ở sân bay, hình như em rất ghét tôi, đừng gọi tôi là tổng giám đốc, tôi có tên mà, Natasa sẽ có người đón, tôi đưa em về khách sạn!” hắn đi trước, cô phải về khách sạn, nên thuận đường theo hắn. Trên đường đi, hắn khoanh tay đi, tuyệt đối là nghiêm túc không có gì quá đáng. Chỉ là kẻ đi trước người đi sau khó tránh bị người khác để ý.

Cô cảm thấy bản thân thật giống bị hắn bỏ rơi, lếch thếch đi theo hắn!

Hắn đột ngột đứng lại, cô tự nhiên cũng dừng bước, hắn nhìn vào cửa hàng thời trang, hắn đi vào trong, cô đứng ở ngoài, hắn lại phải đi ra kéo cô vào: “Em xem cái áo này thế nào?”

Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Cái áo này không thích hợp với bạn gái anh đâu, nó dành cho phụ nữ trung niên! Bên này chúng tôi có sản phẩm dành cho các cặp đôi trong mùa giáng sinh!”

Cái gì bạn gái? Cô muốn lên tiếng thì hắn đã ngăn cản,

Thiên Phúc cười nói: “Tôi mua cho mẹ cô ấy, phải lấy lòng mẹ vợ tương lai chứ! Nhưng cô không bán thì thôi! Đi thôi em, tới chỗ khác!”

Nhân viên bán hàng bối rối gọi theo, cô thì đang mắc nghẹn lời nói của hắn, ra ngoài cửa hắn buông tay cô: “Lúc nãy cô có phát hiện gì không?”

Cô đang muốn đấm hắn một cái cho vỡ mặt ra: “Phát hiện gì? Mà sao anh thích nói lung tung quá vậy?”

Hắn coi như không thấy lửa giân của cô: “Cái áo đó là hàng giả!”

“Hả? Hàng giả sao?” cô kinh ngạc nói theo.

“Im lặng, chưa gì đã ầm ĩ lên!” hắn nhíu mày nhắc.

Cô chớp mắt nhìn hắn: “Sao anh biết? Thiên lý nhãn sao? Đứng ngoài cũng biết?”

“Không, tôi chỉ nảy ra ý mua cái áo đó cho mẹ…” Hắn vừa tính nói mẹ vợ, nhìn sắc mặt cô rất lạnh lùng, hắn nuốt chữ vợ vào, tươi cười nói tiếp: “Là mua cho mẹ tôi, nhưng khi vào mới biết là giả!”

“Vậy anh tính sao?” Hạ Diệp quay đầu nhìn cửa hàng lần nữa.

Ryan nhún vai đi trước, cô vội vàng đi theo. Hắn không nói gì, thì cô cũng hiểu là không tò mò.

Nhưng cô vẫn không yên tâm về Natasa, hắn thấy cô không đi, bước lại gần cô: “Sao nữa?”

Cô quay đầu về phía nhà hàng: “Natasa thì sao? Anh tính về thật à?”

Hắn cũng nhìn theo cô, khó hiểu nói: “Natasa? Thì để chồng cô ấy đón chứ?”

Cô kinh ngạc đến cứng đơ: “Chồng? Chồng sao?” Natasa không có bạn trai vì cô ấy đã có chồng?

Hắn vui vẻ mà kể: “Xem ra em không biết, Natasa kết hôn 5 năm rồi, còn có đứa con 3 tuổi, chồng Natasa là bạn tôi đó!”

Có chồng có con? Natasa chỉ mới hai mươi bốn hai mươi lăm thôi mà, cô ấy giữ dáng đẹp vậy, còn cô thì không được như vậy. Buồn quá… Buồn quá!

“Buồn cái gì? Natasa vốn sống rất thoải mái, em không nhận ra cũng không có gì lạ… À không phải là vì chưa lấy chồng mới buồn chứ?” Hắn càng không hiểu được.

Vô duyên, cô tức giận bỏ đi trước, đáng ghét. Chạy về công ty, lấy xe máy rồi về nhà, về nhà chắc cũng gần 8g, lại để mẹ chờ cửa rồi.

Ra ngoài, xe ô tô ai đó đang đứng chờ, cản đường của cô, hắn đứng ở đầu xe chờ cô. Cô cũng phải dừng xe: “Lại sao nữa?”

Hắn nhắc cô: “Về cẩn thận!” sau đó lên xe đi.

Cô đứng đó tự nhiên cười, cũng không hiểu tại sao mình mỉm cười, có lẽ là rất lâu rồi cô mới cười vì một người đàn ông không phải là người thân như vậy.

Cô cảm thấy có chút sợ cái suy nghĩ này, liền dẹp đi, không thể như vậy, Minh Quân sẽ quay về thôi, đừng nghĩ lung tung.

Về nhà, anh hai chờ cô, sắc mặt có lẽ là tốt hơn hôm qua.

“Dạo này bận lắm sao?” anh Đông Nguyên dắt xe vào nhà cho cô, vẻ mặt đầy lo lắng.

Cô tìm lí do nói: “Tại mai có tiệc gấp mà hoa tươi lại có vấn đề, anh à, ba mẹ ngủ rồi sao?”

Anh hai nhíu mày nhìn cô: “Em vất vả quá rồi, lên ngủ đi, nhìn em chắc là ăn cơm rồi!”

Cô gật đầu, anh hai cô đang khóa cửa nhà, vào trong nhà, còn một đống chén bát đang chờ cô trên bồn. Cô buông túi xách rồi rửa chén.

Anh hai ngăn cản cô: “Kêu Xuân Nghi xuống làm đi, em mới về mà, lên ngủ đi!”

Lúc còn học cô cũng rất hay nhứt đầu, cô nhìn anh hai lắc đầu nói thay Xuân Nghi: “Đi học cũng vất vả lắm mà, anh đừng như vậy! Để nó ngủ đi!”

Xuân Nghi đi xuống, thờ dài than ngắn: “Em ngủ quên thôi, mệt quá mà! Giờ em xuống rửa đây, anh hai, chị ba lên ngủ đi!”

Cô muốn cốc đầu nó ghê, đúng là giả vờ, thấy cô về mới xuống, cô lau tay không rửa nữa: “Nè, rửa đi, chị lên đây, đi anh hai!”

“Chị… Chị… Lỡ rửa rồi, rửa luôn đi mà!” Xuân Nghi cau có.

Anh hai cô cốc đầu nó: “Ăn ở không, lười biếng, mau làm đi!”

Nói thì nói chứ cô vẫn rửa tiếp, Xuân Nghi bị cốc đầu, đau quá la oai oái, chạy loạn lên, khó tin anh cô đã hai mươi tám tuổi, hơn Xuân Nghi 10 tuổi.

Cô thấy bắt đầu ồn quá rồi: “Im lặng đi Xuân Nghi, anh hai giỡn khẽ thôi, ba mẹ sẽ thức giấc đó!”

Anh hai và Xuân Nghi ngừng giỡn. Cô tập trung rửa xong, còn mau chóng lên ngủ mệt quá.

Ngủ thôi, để ngày mai rồi tính, mai là ngày vất vả… Vừa nhắm mắt, ngoài trời đổ mưa, cô mở mắt, kéo rèm cửa sổ lên, mưa… Rồi sẽ tạnh thôi, chỉ là cơn mưa ngang trời, mưa không lớn lắm, nhưng mà mưa sẽ kéo kỉ niệm của cô về.

Mưa trong lòng cô… Bao giờ mới tạnh…

Một cơn mưa đổ xuống, sau mưa ai nấy cũng vội vã về nhà, còn cô sau mưa cô vẫn cứ đứng đó, cô đã dầm mưa sáu năm rồi, sáu năm rồi.

Cửa bị gõ, cô chưa kịp nói thì Xuân Nghi đã xông vào: “Chị, coi nè, nghỉ học hát cũng tốt, em được 8đ hóa, chị… Sao lại nhìn ra cửa?”

Cô im lặng không nói gì.

Xuân Nghi nhanh chóng nói: “Chị có phải lại nghĩ tới anh Minh Quân không? Ủa? Ảnh của anh ấy đâu? Lúc nào chị cũng để trên bàn mà?”

Cô mỉm cười nhìn bài của Xuân Nghi: “Chị để trên giường, em về ngủ đi, chị biết rồi, điểm tốt lắm!”

“Chị, tối em ngủ đây nha, có mưa thường chị sẽ khó ngủ mà, dẹp cái này vào học tủ đi!’ Xuân Nghi lối tấm ảnh nhét vào tủ, sau đó leo lên giường.

Cô biết Xuân Nghi vì cô mà sang đây, may mắn gia đình cô rất yêu thương nhau, hôm nay làm việc nhiều, kiệt sức rồi. Cô ngủ thiếp đi.

Minh Quân đừng đi mà, đừng đi…

Cô tuyệt vọng chạy theo dưới cơn mưa, cô ngã xuống người đó cũng không quay đầu, cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần…

Trong giấc mơ anh hạnh phúc cùng ai… bỏ rơi cô…

Cô mở mắt nghe tiếng mưa rơi, nước mắt ướt đẫm.

Mối tình đầu này vì cái gì sâu đậm khó quên như vậy chứ?

Anh ấy có quay về không? Cô nhớ những lần cùng nắm tay nhau đi dạo trong mưa…