Hạ Diệp xoa thái dương…
Cô nhớ lại lời Thiên Phúc hỏi cô, vì sao né tránh hắn? Hắn nói cô trốn tránh thực tế? Thực tế gì? Thực tế về chuyện của Minh Quân? Có lẽ là cái thực tế này! Cô đang đối mặt mà, đối mặt chuyện này bằng thái độ bình tĩnh nhất, cô muốn nghe Minh Quân nói thật trước mặt cô.
Điện thoại lại rung, có tiếp một tin nhắn, cô từ từ rút di động ra xem ’em không nói gì coi như đồng ý đợi anh, nếu em dám về trước, anh lại sang nhà em ăn sáng đó!’
Cô đọc xong, nằm dài trên bàn, tin nhắn này là uy hiếp cô sao? Thôi, để hắn chở cũng không sao, cô lại hít thở thật sâu, mau chóng lấy lại tin thần làm việc.
Tới chiều, cô đi xuống bãi giữ xe, ngó đông ngó tây. Hắn chạy xe tới trước mặt cô, trong xe có Kim Long, cô nhanh chóng lên ghế sau xe, nhưng Kim Long đẩy cô lên ghế trước, cũng không muốn giằng co sinh chuyện, cô cũng ngồi đại vào.
Thấy cô im lặng, Kim Long nhiều lần muốn mở miệng, nhưng rồi lại nuốt lời sắp nói xuống. Thiên Phúc chạy xe hồi lâu mới lên tiếng: “Hạ Diệp, mai em đến dự sinh nhật anh có được không? Anh định sẽ mời em ăn cơm sau đó mới nói, nhưng giờ có việc bận rồi!”
Đèn đỏ, xe dừng lại, Thiên Phúc rút tấm thiệp đưa cô, ánh mắt nhìn cô đầy mong đợi nói tiếp: “Mẹ anh đã nói hết, anh nghĩ em cũng không bất ngờ! Em đi chứ?”
Cô định từ chối thì Kim Long đã nói trước: “Đi đi, có Natasa đó! Đi đi mà!”
Cô do dự hồi lâu rồi gật đầu.
Tới nhà Kim Long, cô liền lấy xe, chào mọi người rồi về nhà. Cô đã nhờ mẹ nấu sẵn cháo, nói dối là cho Phương Anh, mau chóng đến bệnh viện nhi đồng, tìm phòng của Minh Duy.
Từ trong căn phòng nhỏ, đông đúc bệnh nhân nhí, Minh Duy nằm ở giường sát cửa sổ, cô đi lại gần, vuốt tóc nó, nó nhanh chóng mở to mắt gọi: “Má Diệp!”
“Minh Duy ngoan, cháo thịt bằm này, má nhờ mẹ của má nấu, mau ăn đi!” Cô mau chóng múc cháo ra chén mang theo sẵn.
Minh Duy ngồi dậy ngoan ngoãn ăn cháo, cô cười nhẹ, dùng khăn ấm lau bớt mồ hôi trên mặt Minh Duy, Minh Duy nhìn cô cười: “Má Diệp, sao má Vy, má Phương Anh không đến thăm con? Má Uyên nói má Phương Anh bị bệnh, có thật không?”
Cô gật đầu: “Phải, con ngoan đi, má Vy cũng rất là bận, còn má Phương Anh đã khỏe rồi, không cần con phải lo!”
Minh Duy gật gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống, lát sau nhắm mắt ngủ. Cô lại nhìn thằng bé thật kĩ, ốm đi rồi. Minh Duy đang học lớp một, nhưng có vẻ nhỏ người hơn các bạn cùng trang lứa, ở viện mồ côi chắc là ăn uống không đủ.
Cô từng bước từng bước đi ra khỏi bệnh viện, mỗi ngày người ta sống người ta mong được nhiều hơn ngày hôm qua, còn cô, cô chỉ mong bình yên thôi.
Về tới nhà, mẹ cô đã lớn tiếng. Mẹ cô vốn là người phụ nữ không dễ tức giận, sao lại như vậy? Cô nhanh chóng chạy vào trong xem thử.
Mẹ cô tức tới mức mặt cũng trắng ra: “Cô im đi, tôi nói rồi, không thể hôm nay thế này, ngày mai thế khác được, nếu cô không muốn lấy con trai tôi, thì dẹp hết đi!” sau đó bà hất hết trang sức mua cho đám hỏi rơi xuống đất.
Cô đi tới cạnh mẹ, ngồi xuống nhặt đồ, chị Ngọc Tiên cũng ngồi xuống nhặt theo, nước mắt lăn dài, thút thít khóc.
“Để cho nó nhặt!” Mẹ cô quát, cô liền dừng động tác nhặt, đứng lên nhìn mẹ khó hiểu, sao mẹ cô lại tức giận như vậy?
Cô cũng hơi sợ hãi, không dám hỏi, tránh qua một bên. Chờ chị Tiên nhặt hết lên, đặt lại lên bàn, cô mới dám nhè nhẹ đến gần mẹ: “Mẹ ơi! Có gì từ từ nói, mẹ đừng tức giận như vậy!”
Mẹ cô tức giận, đi thẳng lên lầu không nói gì nữa, cô liền chạy theo lên lầu.
“Mẹ à!” cô cẩn thận đóng nhẹ cửa phòng, quay đầu hỏi: “Sao vậy mẹ? Đã xảy ra chuyện gì, lúc con đi, còn bình thường lắm mà!”
Lúc cô đi thăm Minh Duy, còn nấu cơm chung rất vui.
“Hạ Diệp, cô ta thất học thì thôi, đi làm cái nghề bán mỹ phẩm tối ngày tô son trét phấn thì thôi, bề ngoài cũng bình thường, gia cảnh nghèo rớt mùng tơi… Tất cả mẹ không chấp, nhưng mà… Đã không có khá giả thì nên biết đủ chứ, nhà chúng ta đâu có giàu có gì, mà tối ngày chìu theo ý cô ta, nay muốn mua cái dây chuyền này, mai lại đổi cái bông tai kia… Mẹ thật muốn bỏ cái hôn lễ này, Nhã Uyên tốt như vậy, anh con lại bỏ người ta, anh con đúng là… Mẹ càng ngày càng không hiểu được!” Mẹ cô tức đến thở hồng hộc, nói một tràng dài.
Cô rót cho mẹ li nước, ngồi xuống cạnh mẹ: “Mẹ à… Chị ấy có lẽ… Chỉ muốn hôn lễ của mình hoàn hảo thôi! Con đã giúp người ta chuẩn bị tiệc cưới nhiều, cũng đổi đi đổi lại rất nhiều thứ… “
Mẹ cô im lặng, ánh mặt dịu xuống, cô tiếp tục nói: “Mẹ có thể đừng so sánh chị Tiên với Nhã Uyên nữa, anh con và Nhã Uyên không có duyên, mẹ cũng từng nói là hai người không hợp mà, mẹ cứ như vậy, anh con phải làm sao? Sau này, chị Tiên sẽ ở đây… Mẹ mà cứ nổi giận, anh con sẽ dọn ra ngoài thì sao? Mẹ à, đừng tức giận nữa mà…”
Mẹ cô uống cạn li nước, tức giận nói tiếp: “Sao có thể không tức giận?Mẹ là mẹ chồng tương lai của nó, mẹ chỉ muốn nó thật thà một chút… nó tự ý đem đồ trang sức đã chọn sẵn, trả tiền, đổi thành món khác rẻ hơn, mang tiền thừa đi mà không nói… Mẹ không phải là bà già lẩm cẩm không biết mình đã chọn món gì… Cứ như vậy… Hủy đám cưới đi!”
Cô lập tức vỗ ngực mẹ cô: “Mẹ à… Đừng giận nữa… Con đi đổi lại trang sức là được, nha mẹ! Đừng tức mà…” cô hơi lo, mẹ cô tức quá có thể ngất xỉu, còn hủy đám cưới… Thì không thể, họ hàng đều mời, ai cũng biết, hủy cưới, ba cô trọng thể diện, nhất định tới đó, người tức giận là ba cô.
Mẹ cô thở vài cái, sau đó đưa ly nước cho cô, cô nhanh chóng rót thêm ly nữa cho mẹ, thấy mẹ từ từ bình ổn lại, mong muốn là mọi chuyện được yên, cô mới mở miệng nói: “Mẹ… Mẹ từng nói là không muốn làm mẹ chồng khó tính mà… Giờ mẹ hơi giống rồi đó! Đừng tức nữa, biết đâu chị ấy có lý do… Mẹ nghĩ ngơi đi mà…”
“Con đó… Nói chuyện không biết trên dưới! Con kêu nó trả lại đi, mẹ muốn là bộ trang sức cũ, kêu nó về đi, nhìn thấy nó chỉ làm cho mẹ lại tức giận!” Mẹ cô dằng ly nước lên bàn trang điểm, sau đó nằm xuống giường, gác tay lên trán.
Cô không nhiều lời, mẹ cô đã nói vậy, nên nghe theo thì hơn. Cô đóng cửa đi xuống dưới lầu.
Thấy cô đi xuống, anh hai cô gấp gáp hỏi: “Sao hả?”
“Mẹ nghỉ rồi!” Cô khẽ lắc đầu với anh hai, mẹ không có dễ nguôi giận đâu, sau đó đi lại chỗ chị Tiên: “Chị… Sao lại đổi trang sức?”
“Tôi… Chẳng qua… Tôi thấy nó đắt quá… Đằng nào tiền cũng là cho tôi, à không, cho vợ chồng tôi… Rẻ một chút cũng có sao đâu?” Chị Tiên đột nhiên giương mắt nhìn cô đầy thách thức.
Cô nhắm mắt lại một cái, cố bỏ qua cái bộ dạng của chị ta, rồi mới mở mắt điềm tĩnh nói lại: “Chị… Có thể đổi lại theo ý mẹ được không? Đừng làm cho mẹ tức giận, sức khỏe mẹ không tốt!”
“Tiền đâu mà đổi lại?” Chị ta khoanh tay quay sang hướng khác.
Cô ngồi xuống ghế rót li nước uống, cố gắng bình tĩnh nói tiếp: “Anh hai… Mẹ rất giận, em cũng không nói giúp được…”
Chị Tiên đi tới trước mặt cô, cắt ngang lời cô: “Cô ba! chuyện đó là chuyện của vợ chồng tôi, không cần cô nói vô, trang sức của tôi, tôi chọn cái gì mặc kệ tôi!” sau đó quay sang anh Đông Nguyên: “Chở em về, em muốn về!”
“Chị Tiên!” Cô cũng đứng lên, nhịn không nổi nữa rồi, cô phải nói cho rõ mọi chuyện.
Anh hai cô vội vàng giữ cô lại, nhìn chị Tiên quát: “Em im đi! Sao lại ăn nói với Hạ Diệp như vậy?”
“Mẹ anh thì tôi nhịn, còn cô ta là em chồng làm cái gì phải nhịn?” Chị Tiên trợn mắt nhìn cô.
Cô tức giận đẩy anh hai ra, đi tới chỗ chị ta, chị ta có phần sợ hơi lùi lại, cô lạnh lùng nói: “Chị mà cư xử như vậy, có thể mẹ sẽ hủy đám cưới! Chị nên biết mẹ là người một khi đã quyết thì ai cũng không thể thay đổi, chị nên bỏ cái thái độ này đi, về tuổi tác tôi lớn hơn chị, ít ra thì chị cũng tôn trọng tôi chứ? Lâu nay chị quá đáng rất nhiều, từ quần áo đến tiệc tùng… Bỏ đi… trang sức phải trả lại như ban đầu cho mẹ!”
Chị Tiên kinh hoảng nhìn cô, muốn mở miệng như cô đã quay lưng đi lên lầu.
Mẹ cô nói đúng, người chị dâu tương lai này căn bản là đanh đá chua ngoa. Nhã Uyên cũng đanh đá, nhưng không có cái kiểu dối trên lừa dưới này.
Chị ta còn dùng cái giọng xem cô là người ngoài để nói, tiền kia chị ta dùng làm gì? Sao lại không có tiền, nhà chị ta có khó khăn sao?
Điện thoại cô reo lên, cô hít sâu một hơi, mau chóng cầm điện thoại xem, là Phương Anh gọi, cô nhanh chóng nghe máy: “Sao vậy Phương Anh?”
“Phương Anh định sẽ kết hôn! Hạ Diệp thấy có ổn không?” Phương Anh chán nản nói.
Cô kinh ngạc: “Lấy ai? Còn Minh Duy thì sao?”
“Người mà cha mẹ chọn, bảy năm trước Phương Anh đã làm ba mẹ mình khổ, giờ Phương Anh sẽ nghe lời ba mẹ, dù có trăm cay ngàn đắng, Phương Anh vẫn lấy người đó, còn Minh Duy, người đó biết chuyện và cũng đã đồng ý! Dù có thế nào, cũng phải cố gắng sửa sai, mình đã gây ra lỗi mà!” Phương Anh đang thở dài.
Cô nghe thấy, không hiểu sao lại mơ hồ cảm thấy có sự cay đắng và chua xót, hồi lâu sau cô mới lên tiếng: “Sửa lỗi… Có nhiều cách! Cách này… Là cả tương lai!”
“Mình biết! Hạ Diệp… Làm dâu phụ cho mình nha!” Phương Anh hơi nghẹn ngào nói.
Cô biết Phương Anh đã quyết định, thở dài đáp lời: “Được!”
Nói xong các cô cúp máy. Chán nản, cô quá chán nản… Nhiều vấn đề quá… Cô mở điện thoại gọi Yến Vy, tắt máy, lại tắt máy, bao nhiêu ngày nay cứ tắt máy, lẽ nào phải sang bên nhà Yến Vy?
Cô đi ra ban công hóng gió, ánh mắt nhìn những ánh đèn đêm nhấp nháy xa xăm, bao nhiêu năm nay, cô luôn chỉ có công việc, giờ bạn bè đều chuẩn bị kết hôn, còn cô? Người yêu có vợ, hi vọng bao năm tan vỡ… Bây giờ, có phải nên có người yêu khác không?
Ước gì… Nếu… Người ta vẫn thường nói ước gì hay nếu khi có việc đau lòng, cô cũng vậy, cô cũng muốn ước gì những điều này chưa xảy ra, nếu có thể, ít nhất cô vẫn muốn tự gạt mình, còn hơn bây giờ sụp đổ, cái gì cũng không có.
Điện thoại của cô reo lên, theo phản xạ, cô bắt máy, không hề nhìn xem là ai gọi, giờ nếu có người nói chuyện thì tốt hơn một mình: “Hạ Diệp nghe…”
“Em đang làm gì vậy? Hơn 11g rồi!” Thiên Phúc gọi, giọng khá nhẹ nhàng.
Cô liếc đồng hồ trong nhà, cố gắng tỏ ra bình thường: “Sắp ngủ, trễ rồi mà! Có chuyện gì sao?”
“Anh thấy… Một cô gái… Còn mặc đồng phục công ty anh… Ngơ ngác nhìn bầu trời, còn mở to mắt nói dối!” Hắn khẽ cười, nhìn cô kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhìn sang bên trái!”
Cô theo lời nói nhìn sang bên trái, Thiên Phúc đứng ở ban công bên kia, vẫy tay với cô, sau đó mở miệng nói tiếp: “Anh nghĩ là em đi ngủ đi, đứng ở đó cảm lạnh bây giờ!”
“Còn anh? Đứng đó làm gì?” Cô liền nói lại.
Hắn mang vẻ mặt mệt mỏi, cô nhìn xa, cũng vẫn nhận ra, giọng nói qua điện thoại vẫn vui vẻ, lúc nào thấy hắn cô cũng cảm thấy hắn mang lại cảm giác bình yên cho cô, tự nhiên một giọt nước mắt rơi xuống.
“Hạ Diệp… Em có nghe anh nói không? Sao ngây người ra vậy?” Thấy cô không nói gì, Thiên Phúc nói lớn lên.
Cô hồi phục, nhanh tay gạt nước mắt: “Anh nói gì?”
“Anh nói là anh vừa về, ra đây thì thấy em, còn em, sao lại ở đây?” Thiên Phúc nghiêm giọng lặp lại, động tác gạt nước mắt kia, hắn thấy.
“Tôi… Gặp chút chuyện… Gia đình…” Cô cắn môi, nói thật lòng mình.
Hắn cười nhẹ: “Nghe nói anh hai sắp lấy vợ? Đúng không?”
“Phải!” Hạ Diệp thở dài.
“Em mệt mỏi vì chuyện này à? Đừng làm quá sức,mấy ngày nay em mệt nhiều rồi… còn chuyện… những chuyện khác đừng để tâm nữa!” Chuyện của Minh Quân, hắn biết rõ Hạ Diệp đau lòng vì Minh Quân.
Cô thở ra một hơi, rồi trả lời: “Biết rồi, cám ơn anh! Tôi đi ngủ trước, chào anh!”
“Chào em! Ngủ ngon!” hắn vẫy tay chào cô.
Cô cũng vẫy tay lại, nói tiếp: “Ngủ ngon!” sau đó cúp máy, đi vào trong nhà.
Cô biết Thiên Phúc ám chỉ chuyện Minh Quân nữa, nghĩ tới, cô liền khóc, cô vẫn mong gặp lại Minh Quân, gặp để làm gì? Cô cũng không biết nữa. cô ném tấm hình của Minh Quân xuống đất rồi lại cầm lên, quăng không nỡ, giữ lại không xong.
Cô ngã xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Bà Mai hỏi cô có thích Thiên Phúc không? Bảy năm qua cô chỉ nhớ thương một người, không thể lập tức thích người khác.
Nói là không thích nhưng lòng cô không kiềm được, cứ nghĩ về hắn. người này cho cô bình yên, nhưng mà cô lại không dám bước tới.
Mâu thuẫn quá! Lòng cô mâu thuẫn quá.
Sáng sớm cô vào thăm Phương Anh, Phương Anh cùng cô trò chuyện một lát rồi cô đi về, lúc đi về, cô thấy Minh Ngọc đi vào.
Hạ Diệp không tự chủ đi theo Minh Ngọc. đứng ngoài nhìn vào phòng bệnh, cô nhìn thấy Minh Quân. Minh Quân đang ôm bà Huệ.
Còn có một cô gái lạ đứng ở đó nữa, Minh Quân buông bà Huệ ra khoát vai cô ấy, bà Huệ xoay người qua hướng khác không quan tâm. Minh Quân đột nhiên nhìn về hướng cửa.
Hạ Diệp quay đầu, chạy thật nhanh xuống cầu thang bộ bên cạnh. Do cô mang giày cao gót, tâm trạng không ổn định, lại chạy cầu thang dốc, cô bị trượt chân, nhanh chóng níu tay vịnh cầu thang để khỏi té làm tay cô bị thương, những đường vết thương xướt thành đường dài trên lòng bàn tay, tứa ra máu.
Cô ôm tay ngồi xuống, thở dốc, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Điện thoại cô reo ầm ĩ, Hạ Diệp run run nghe máy.
Thiên Phúc gọi cô: “Hạ Diệp, em đã ăn sáng chưa? Đi ăn với anh được không? Anh có qua nhà em, nhưng ba mẹ em nói em đi làm rồi, sao đi sớm vậy?”
Hạ Diệp nghe giọng Thiên Phúc, bật khóc nức nở. sự thật là như vậy, đó chính là sự thật, sự thật là người cô yêu đã có người khác.
“Hạ Diệp… có chuyện gì? Em làm sao vậy? em đang ở đâu?” Thiên Phúc nghe cô khóc cũng hoảng lên.
“Ở bệnh viện của Nhã Uyên…” Hạ Diệp nói không xong, thật sự là bây giờ cô rất muốn òa khóc, mặc kệ mọi thứ.
Cô chỉ ngồi ở góc cầu thang mà khóc, thật sự là đau đến sống không bằng chết, Quân rất hạnh phúc, hoàn toàn không hề nghĩ tới cô.
Qua nữa tiếng, Thiên Phúc mới tìm thấy cô. Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt cô, cô khóc như mưa. Bàn tay Thiên Phúc vỗ nhẹ trên lưng cô. Chờ đến khi cô chỉ còn tiếng nấc mới buông cô ra, lau sạch nước mắt của cô.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại khóc?” Thiên Phúc kéo cô đứng lên.
Nhìn thấy tay cô đang chảy máu, hắn ôm cô xuống phòng cấp cứu băng bó lại trước.
Hạ Diệp vô hồn, tùy người dẫn đi. Cho tới lúc cô nhìn thấy lưng áo sơmi của Thiên Phúc dính một vài vệt máu, cô mới biết lúc nãy cô ôm hắn, tay cô đã đặt lên lưng hắn.
“Thiên Phúc…” Hạ Diệp mở miệng gọi hắn, hắn liền quay lại nhìn cô. Cô thấy phía trước áo ướt đẫm nước mắt của cô.
“Em sao rồi? có chuyện gì? Hỏi em lại không nói… sao nhìn anh như vậy?” Thiên Phúc thật sự bị cô làm cho sợ.
“hình như làm hư áo của anh rồi… máu với nước mắt…” Hạ Diệp xấu hổ nói: “Xin lỗi…”
“Cái áo này… không sao, anh về thay áo khác là được, hay là em mua đền anh cái khác đi! Đừng khóc nữa! em không nói với anh có chuyện gì, anh cũng không hỏi nữa! Anh đưa em về nhà, thế này em không làm việc được đâu…” Thiên Phúc kéo tay cô đi.
Hạ Diệp níu lại: “Tôi đi làm được, anh về thay áo đi, đừng lo cho tôi! Anh gọi cho tôi có việc gì sao?”
“Mời em ăn sáng… vậy anh đưa em tới khách sạn!” Hắn lại kéo cô đi.
Cô đứng lại, dùng hết sức kéo hắn: “Tôi có xe mà… áo tôi sẽ mua cái khác, ăn sáng cũng để lúc khác đi, tôi có thể tới khách sạn một mình… đừng lo mà, tôi thật sự không sao!”
“Được rồi! chiều theo ý em vậy!” Thiên Phúc biết là Hạ Diệp đang rất buồn, không nên làm cô khó chịu hay lo lắng thêm.
Hắn chỉ lẳng lặng đi theo Hạ Diệp, đi một đoạn cô dừng lại, cô nhìn thấy Nhã Uyên đang đùa giỡn với người thanh niên hôm trước, hai người đang rất vui vẻ. Nhã Uyên hình như đã vượt qua được nỗi đau thất tình, hình như đã quên được anh Đông Nguyên.
Chẳng lẽ tình cảm mấy năm trời lại tan biến nhanh như vậy? Nhã Uyên và anh Đông Nguyên thật sự là tan vỡ rồi.
Hạ Diệp trở về khách sạn, cô chạy khắp các sảnh tiệc, cô cố gắng làm việc để quên đi cái hình ảnh vừa rồi.
Đang làm việc Thiên Phúc lại gọi cho cô.
Hạ Diệp bắt máy nói ngay: “Tôi không sao mà, anh đừng lo!”
“Anh định hỏi là trưa có thể đi ăn cùng không?” Thiên Phúc nghe giọng cô có ổn định, nhưng cảm giác cô vẫn chưa ổn.
Cô đang do, dự người ta đã giúp cô, từ chối thì không hay, có nên đi hay không? Đột ngột một người phụ nữ nhào lại ôm chặt cô, chiếc điện thoại trong tay rơi xuống…