Một ngày mới tới…
Cuộc sống vẫn luôn cứ hối hả…
Đôi lúc mình bỏ quên nhiều thứ…
Nhưng mà có những thứ cả đời muốn quên cũng không quên được…
Và tình yêu là một trong những thứ… Có người quên dễ… Có người cả đời không quên…
Có lẽ hôm nay là một ngày nắng đẹp, so với những ngày lạnh lẽo trong lòng cô… hôm nay cô phải tiễn một người ra đi, lại một người quyết định du học, đó là Kim Long, bạn cùng bàn của cô suốt ba năm cấp ba, cũng là bạn cũ của bạn trai cô…
“Hạ Diệp, khi tôi đi, bà phải thường xuyên qua thăm mẹ tôi đó!” Kim Long vẻ mặt lo lắng, ba mẹ Long li dị lúc Long sáu tuổi, mẹ Long hiện đã tái giá, còn có một đứa con nhỏ nữa, Long và ba dượng quan hệ không tệ, nhưng với vợ mới và con trai mới của ba thì cực kì không tốt.
Cô cũng cười vỗ vai Kim Long: “Tôi biết mà, ông đừng lo, à, Long, ông đi ra nước ngoài, đừng gây chuyện với người ta, bớt bốc đồng lại đi!” Lúc còn đi học, Long rất hay đánh nhau, chuyên gia gây chuyện, còn cô không biết tại sao lại có thể thân với người như vậy, nhưng mà Long cũng không ít bạn, cô nhìn quanh tìm kiếm, chẳng ai ra tiễn, ba mẹ có thể hiểu, nhưng sao bạn bè chỉ có mình cô: “Mà sao không thấy ai tới tiễn ông? Có mình tôi vậy!”
Long cười đến gian xảo: “Hạ Diệp, tiệc chia tay tối qua tôi yêu cầu không tiễn tôi rồi, tôi sợ khóc!” Long trầm ngâm sau đó ôm cô: “Hạ Diệp, năm năm sau khi tôi về là chúng ta hơn ba mươi rồi, hi vọng là bà sẽ quên Minh Quân!”
Thấy cô sắp phản bác, Kim Long nhanh chóng đẩy cô ra: “A, tới giờ rồi, tôi đi nha, nhớ là đón giùm thằng bạn tôi, Thiên Phúc, đi nha!” sau đó liền quay lưng đi vào của soát vé.
“Nè, Long! Sống cho đàng hoàng đó!” Cô chỉ nhìn từ xa, thấy Long cầm điện thoại gọi cho ai đó, thật kì lạ, sắp lên máy bay rồi kia mà.
Quên sao? Làm cách nào quên đây? Minh Quân của cô, đi đã gần bảy năm rồi, mối tình đầu của cô… Ngày Minh Quân đi… Là ngày mưa… Không nắng như hôm nay.
Cô cầm bó hoa hồng màu trắng, nghe nói là Thiên Phúc thích loại hoa này, sáng sớm đã đi mua còn bắt cô đứng đón, không biết Kim Long muốn làm cái gì đây? Biết bạn mình về lại không ở lại đón, chọn đi du học ngay hôm nay, bắt cô chờ đợi một người không quen biết!
Cô và Kim Long thân nhau lúc cấp ba, còn Thiên Phúc và Kim Long thân nhau lúc cấp hai, cô không biết rõ, chỉ nghe Long nói, Thiên Phúc rất tốt.
Ngồi tại một hàng ghế, cô đặt bó hoa hồng xuống bên cạnh, cầm điện thoại lên xem, hôm nay có gì không? Cô là một trong những quản lý tổ chức sự kiện ở khách sạn JK, nghe nói hôm nay tổng giám đốc mới sẽ về, ông sếp cũ vì tham ô đã bị thôi việc… Nhắc tới chuyện đổi sếp, mọi người như cô đều rất vui, sếp cũ của bọn họ là người bất bình thường, đối với nhân viên nữ thường giở trò quấy rối, lại khét tiếng giỏi bóc lột nhân viên!
Vừa ngồi một lúc, cô nhìn thấy một người đàn ông đang móc túi, máu hiệp nghĩa nổi lên, cô lập tức bước lại, chụp tay kẻ đó bẻ ngược.
Kẻ đó đau đớn hét lên: “Cô làm cái trò gì vậy?
Cô lạnh lùng tăng thêm lực bẻ tay, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên kia: “Cô xem lại đi, có mất gì không?”
Người phụ nữ kia lục lại túi xách, phát hiện bóp tiền đã bị mất, nhẹ nhàng nói, vẻ mặt khá bình tĩnh: “Hắn đã lấy bóp tiền của tôi, bảo vệ đâu? Bảo vệ!”
Lập tức có bảo vệ có mặt, người phụ nữ đó trao đổi với bảo vệ, nhìn về phía cô, cô cuối đầu chào, sau đó ôm bó hoa hồng đi đến của ra, chờ đón tên Thiên Phúc kia.
Đi tới cửa, cô va phải một người, ăn mặc rất giống dân chơi, áo da đen bóng, đeo kính râm, hắn có vẻ rất vội vã.
Cô cũng nhân nhượng: “Xin lỗi!” rồi nhanh chóng đi qua
Tên kia đột nhiên nắm cánh tay cô kéo lại: “Nè, sao đi nhanh vậy? Em đụng người tôi rồi chỉ xin lỗi thôi hả?”
Đáng ghét! Cô thầm mắng, duy trì nụ cười yếu ớt: “Thật xin lỗi, tôi vội quá, anh buông tay đi!”
“Nếu không buông? Người đẹp, tôi và em vừa gặp như đã quen biết. Vì một chữ duyên này em cũng nên cho tôi cái tên chứ? Hoặc nhiều hơn là số điện thoại!” Hắn cười tươi, đưa tay xoay người cô đối diện, nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay cô ra đường, quên nhìn lịch sao? Cô dứt khoác gạt cánh tay hắn ra, bước lui hai bước: “Nè! Đi đi khi tôi còn lịch sự!”. Sau đó cô quay lưng đi.
Hắn chỉ cần vài bước là đuổi kịp, nắm tay cô kéo lại: “Mau nóng vậy? Em ghi nhớ tên tôi đi, sau này còn gặp lại, tên tôi là Ryan!”
Được rồi, tên này, đúng là muốn chết mà! Cô quăng túi xách và bó hoa xuống, nhanh chóng bắt lấy cánh tay hắn, xoay người trong chớp mắt vật hắn ngã xuống đất, sau đó cô phủi tay đứng thẳng dậy, cầm túi xách lên, quên mất cả bó hoa dưới đất, bỏ đi một mạch.
Bước ra ngoài, điện thoại lại run lên, cô thấy số lạ, nhưng vẫn bắt máy, có thể là khách hàng: “A lô? Xin chào!Ai vậy?”
Giọng một người đàn ông trầm ấm vang lên: “Xin chào, cô là Hạ Diệp?”
“Vâng, tôi là Hạ Diệp, xin lỗi ai vậy?”
“Tôi là Thiên Phúc, bạn của Kim Long, nghe nói là cô đến đón tôi?”
“À, hả? À… Phải!” Thôi chết, bó hoa đâu rồi? Cô ngẫm nghĩ lại, liền chạy vào trong, bó hoa đã biến mất, trời ơi! Làm sao đây?
“Xin lỗi cô, là Long cho tôi số cô, người nhà tôi đã đến đón rồi, thật không phải với cô, khi khác tôi mời cô ăn cơm hay cafe để xin lỗi được không?” Từ xa, hắn ôm bó hoa, đứng nhìn cô, đúng như Long nói, áo trắng quần jean, cầm hoa hồng trắng, và rất bạo lực, đau quá! Không biết có gãy cái xương nào không nữa!
Cô mừng rỡ, vậy không cần phải lo rồi: “À! Được chứ! Anh có người đón thì hay quá! Chào anh nha!”
“Chào cô, sẽ còn gặp lại!” Thiên Phúc mỉm cười, tay cầm bản tên của cô, xem ra cô sẽ gặp rắc rối lớn đây, sau đó cúp máy.
Cô vui vẻ đi ra ngoài, vẫy taxi về nhà, ngồi trên xe, điện thoại cô lại rung lên, là chị Kim Tuyến, trưởng phòng của cô? Không lẽ có khách hàng, cô đã xin nghĩ buổi sáng rồi mà: “Chị, sao vậy? Có khách đột xuất đặt tiệc ở khách sạn sao?”
“Em đang ở đâu? Hôm nay tổng giám đốc mới về, quyết định tham quan khách sạn và trung tâm thương mại của chúng ta, toàn bộ nhân viên phải có mặt!” giọng của chị Kim Tuyến nói nhỏ nhẹ như đùa.
“Bây giờ sao? Làm sao mà được? Em không có mặt đồng phục… Điên mất thôi, chị à, giờ từ sân bay về công ty, chắc chắn chỉ kịp, chứ không thể về nhà lấy đồng phục được!” Cô gặp rắc rối rồi, cô liền nói taxi chở cô đến khách sạn.
Chị Kim Tuyến im lặng một lúc, sau đó liền nói một tràng: “Chị nghĩ em tới chỗ Natasa, cô ấy chắc có đồng phục! Mau tới đó đi nhanh lên.”
Cô không nghĩ ông sếp mới này ham công việc như vậy: “Chị à, cô ấy như vậy, làm sao có đồng phục cỡ em… Làm sao mà mặc vừa?”
“Chị không biết đâu, em mau đi, nhanh lên… … …” sau đó chị Kim Tuyến cúp máy.
Cô bực mình, ấn số Natasa, đầu dây bên kia Natasa nghe máy giọng mệt mỏi: “Sao? Có chuyện gì vậy? Có phải muốn gọi Noah mà gọi nhầm cho tôi không?”
“Noah hôm nay nghỉ, đừng có mà giỡn, nữa tiếng nữa tới chỗ cô, gấp đó!” nói xong cô cúp máy, ném điện thoại vào túi xách.
Natasa, Noah đều là thiết kế bên trung tâm thương mại. Noah tên thật là Phương Anh là bạn thân của cô từ hồi cấp ba, theo ngành thiết kế thời trang, lúc đầu Phương Anh và Natasa là đối thủ, cả hai luôn cạnh tranh nhau. ngôn tình tổng tài
Phương Anh cũng giống cô, hai mươi lăm tuổi đầu, mà chưa nghĩ yêu thêm một người, vì mối tình thời cấp ba mà đau khổ, bạn trai cô và Phương Anh đều bỏ đi, Phương Anh đã gặp rất nhiều vấn đề. Hiện tại đã khá hơn rất nhiều, Phương Anh chuyên tâm lo thiết kế hơn nhưng cũng bỏ bê tình cảm hơn.
Nghĩ tới vị tổng giám đốc mới này, cô lại chợt nhớ lại chuyện hai tuần trước, Natasa đã suýt bị ông sếp cũ sàm sỡ, may mà Phương Anh và cô vô tình phát hiện, cứu được Natasa, từ đó các cô mới là bạn, lúc đó các cô cũng nhát gan, không dám tố cáo.
Xe tới rồi, cô nhanh chóng đưa tiền đi lên lầu, chạy đến mở ngay cửa, xông vào phòng Natasa, “Á” lên một tiếng, ngực áo cô nóng hổi, Natasa đang đi ra tránh cô không kịp, đã tạt nguyên ly cafe lên người cô.
Natasa cũng kinh hoảng: “Hạ Diệp? Cô gấp cái gì? Trời ơi, áo trắng? Mau thay ra, tôi đi tẩy cho, nếu không không xài được cái áo đó nữa đâu!” Natasa lập tức gọi lao công lên tẩy lau dọn cafe đổ.
Cô nhìn áo, than thở; “Cái áo của tôi… May là cafe không quá nóng, Natasa, tôi cần đồng phục gấp, cần gấp đó, cô có không?” Cô vào phòng thử thay ra.
Natasa xem hết quần áo ở trong phòng, sau đó lại đánh giá người cô: “Hơi béo, chắc cỡ này vừa, thay đi!”
Cô lập tức thay ngay, đưa cái áo trắng cho Natasa, Natasa cầm áo đi tẩy giặc sau đó phơi lên. Phòng thiết kể có cả dụng cụ tẩy giặc, cả chỗ phơi áo nữa, Natasa quay lại nhìn cô, sau đó gắt: “Chiều qua lấy bộ quần áo của cô về, chắc lúc đó sẽ khô… mau về làm việc đi!”
Cô mỉm cười, thở phào ngồi xuống, cầm ly trà uống thở ra: “May là kịp! cám ơn cô!” Giờ cô mới biết, Natasa nổi tiếng là lạnh lùng khó gần nên không có bạn trai, thật ra cũng rất tử tế. Cô lục bản tên trong túi xách, đâu rồi? Đâu mất rồi?
Natasa lại liếc nhìn: “Mất cái gì rồi?”
Cô ôm đầu: “Chết tôi rồi, mất cái bảng tên rồi!”
Natasa trợn mắt: “Trời ơi, tôi không giúp được đâu? Tính sao?”
“Còn sao nữa?” Cô gọi cho Kim Tuyến nhờ giúp vậy. Điện thoại rung, không ai bắt máy, cô nóng lòng quá, rung ba hồi, chị ấy liền bắt máy.
Giọng điệu gấp gáp: “Sao chưa tới nữa? Nhanh lên!”
“Chị, em làm mất bảng tên rồi, giờ làm sao?” Cô lo sợ nói
Chị Kim tuyến tỏ ra bình tĩnh hơn: “Có phải để quên ở nhà không?”
“Không đâu, em lúc nào cũng để trong túi xách, chị à, bây giờ sao?” Khẳng định là lúc nãy mất ở sân bay đây mà
Giọng chị Kim Tuyến vẫn cứ đều như không có gì: “Tới trước đi, chị có bảng tên dự phòng, nè, chị nói trước, Cẩm Vân có ở đây đó! Nhớ coi chừng!”
Cô thở dài, Cẩm Vân đối thủ của cô, luôn tìm mọi cách chống đối cô, đáng ghét, nếu để cô ta bắt được chuyện này, chắc chắn sẽ làm to, mang rắc rối cho chị Kim Tuyến, nhân viên mất bảng tên sẽ bị kỉ luật. Cô đứng lên, chỉnh lại quần áo, vẫy tay chào Natasa, sau đó cầm túi xách đi qua bên khách sạn.
Đi tới nơi, mọi người chào cô, cô đi vào thẳng phòng chị Kim Tuyến, chị ấy nói vài câu sau đó nhét bảng tên vào tay cô, cô nhanh chóng đeo lên, thở phào. Kim Tuyến đưa lại giấy phép cho cô: “Xem như em chưa nghỉ, thật là bực, nghe nói tổng giám đốc này đẹp trai, là con của chủ tịch hội đồng quản trị đó!”
Cô tươi cười, giơ tay lên theo kiểu quân ngũ, sau đó đi ra, Cẩm Vân đứng khoanh tay nhìn cô.
Giọng Cẩm Vân thật chói tai: “Tôi tưởng cô nghỉ chứ? Sao, nghe có sếp tới nên vào?”
“Phải!” cô nói xong liền đi về bàn làm việc của mình, đúng là bực mình mà, trên bàn có một lễ cưới chờ cô giải quyết.
Ngay lúc đó, phó giám đốc khách sạn chạy vào gọi: “Kim Tuyến, cho nhân viên ra xếp hàng đi! Nhanh lên, nhanh lên, trời ạ!” Sau đó ông ta lại chạy đi thật nhanh.
Cô nhướng mày, không phải chứ? Cần gì nịnh bợ như vậy?
Chị Kim Tuyến nhìn rồi hừ lạnh bảo cô: “Em gọi cho Thu thủy về đi, phòng có mấy quản lý phải ra mắt đủ đó”
Cô nhấc điện thoại bàn gọi Thu Thủy, hình như hôm nay có tiệc thôi nôi lầu dưới, Thu Thủy ho khan bắt điện thoại: “Sao vậy chị Diệp?”
Cô có thể cảm nhận Thu Thủy đang rất bận: “Có tổng giám đốc mới, em mau lên đi!”
Thu Thủy lập tức hét lên: “Á, em quên, mau mau cô mau sắp xếp đi… Chị Diệp em lên ngay, lên liền!” sau đó cúp máy.
Công việc ổn định, cô vào trước, dưới tay cô có hai người trợ giúp, là nhóc Phương và Thu Thủy. còn Cẩm Vân là đối thủ của cô, cực kì ghét cô.
Mọi người xếp hàng, đứng nhìn, chờ xem tổng giám đốc hai mươi tám tuổi này là người như thế nào.
Ngồi trên taxi, cầm bó hoa, Thiên Phúc chỉ cười lắc đầu, em trai hắn, Thiên Lộc ném chai nước vào người hắn: “Máy bay đụng vào đâu à?”
“Đụng vào cái đầu em đó!” Thiên Phúc uống một hơi nửa chai nước, sau đó bỏ áo da ra, khoác lên áo vest.
Thiên Thơ, em gái hắn khẽ nhắc: “Có mommy ở đây đó! Anh hai, sao anh nôn nóng tới khách sạn vậy? Có gì sao?”
Hắn nhìn mẹ, mỉm cười với Thiên Thơ: “Anh muốn nhanh làm quen việc, quen người!” Rồi nắm tay mẹ hắn: “mẹ à, không phải mẹ giận con không về nhà trước chứ? Sao nhìn mẹ buồn vậy, hay là muốn con ở luôn bên đó?”
Mẹ hắn cao giọng: “Có giỏi thì cứ đi, đồ bất hiếu!”
Hắn vuốt lại tóc, cười tươi: “Mẹ à, con thương mẹ nhất mà, con chỉ ghé nhìn một cái, rồi theo mẹ về!” Thấy mẹ không nói gì, hắn cầu cứu hai đứa em song sinh của hắn.
Thiên Lộc hừ một cái: “Là mẹ mới bị móc túi, nhưng có người lấy lại cho mẹ rồi, tới giờ mẹ vẫn còn hơi bất an, anh hai, em thấy đưa mẹ về trước thì tốt hơn!”
Hắn hiểu ra rồi, liền kéo tay mẹ hắn lên, hôn một cái: “Nữ hoàng à, chúng ta về nhà vậy, công ty, khách sạn, thương mại gì đó, nhìn sau đi, vậy có được không? Trả lời đi mà!”
“Được, coi như con giỏi nịnh!” Mẹ hắn được như ý liền mỉm cười.
Gia đình hắn có sáu người: bà nội, ba, mẹ, hắn, em trai, em gái, có thể nói là gia đình hạnh phúc kiểu mẫu. Khi hắn vừa chào đời thì phổi đã không tốt, ba tuổi đã mổ thay phổi, sức khỏe luôn rất kém, sau năm tuổi thì khá hơn, bà nội mới đặt hắn là Thiên Phúc mong hắn luôn có phúc tinh theo phù hộ, sau nay ra nước ngoài học và du lịch hắn mới chọn tên Ryan. Sau đó ba mẹ hắn vẫn muốn có thêm em chơi với hắn, mới đi thụ tinh nhân tạo, sinh ra cặp song sinh kém hắn bốn tuổi là Thiên Lộc và Thiên Thơ.
Thiên Lộc từ nhỏ đã nghịch hơn hắn rất nhiều, đến cả bây giờ, sắp làm bác sĩ rồi, mà đầu tóc cũng vuốt cho dựng lên. Thiên Thơ đáng lẽ tên là Thọ thì mới đủ phúc lộc thọ theo ý bà nội, nhưng vì mẹ hắn phản đối nên em gái hắn mang tên Thơ, hiện là đã tốt nghiệp đại học sư phạm, đang làm giáo viên mầm non, em gái hắn dịu dàng lại nhã nhặn, nghe nói mẹ đã sớm tìm được chàng rể phù hợp cho con bé rồi.
“Anh hai, hoa của ai vậy?” Thiên Thơ nhìn chằm chằm bó hoa, hoa hồng trắng? Chẳng phải chỉ có người trong nhà mới biết anh hai thích hoa này sao, cô reo lên: “Anh có bạn gái?”
Hắn lắc đầu, vừa bị con sư tử nhỏ ngốc nghếch kia vật cho một cái, sao lại nói là bạn gái, nhưng cũng có thể lắm, nghĩ tới hắn liền mỉm cười.
“Anh… Thơ nói trúng sao?” Thiên Lộc cũng đang chờ nghe câu trả lời của hắn, tất nhiên mẹ hắn cực kì quan tâm, cũng đang nhìn hắn.
Hắn nhìn ra ngoài: “Mọi người, tới nhà rồi, xuống thôi!”
Vừa xuống xe hắn đã thấy bà nội đứng ngoài chờ đợi, hắn bước nhanh tới, ôm lấy bà nội: “Con nhớ nội thật nhiều!”
Hắn nháy mắt với bà nội, ba hắn bước lại xoa đầu hắn một cái, dù hắn đã cao hơn ba hắn từ rất lâu, nhưng ông vẫn thích xoa đầu hắn, sau đó ba chỉ nắm tay mẹ hắn nhìn rồi cười.
Bà nội hắn nắm chặt tay hắn, liếc mẹ hắn một cái. Hắn biết bao lâu nay, bà nội và mẹ luôn bất hòa, bốn cha con hắn ở giữa khổ trăm bề, cũng may ở sân bay đã ôm mẹ trước rồi.
“Mau vào nhà, ăn cơm, bay đường dài, chắc là đói lắm! nhanh lên!” Bà nội kéo hắn vào bàn tiệc thỉnh soạn, trước hãy ăn no đã.
Đang ăn, hắn phát hiện Thiên Lộc nháy mắt với Thiên Thơ, linh cảm là có chuyện, hắn vừa tính nói, Thiên Thơ đã nhanh miệng nói trước.
“Bà nội, lúc nãy anh hai có cầm bó hoa đó, anh hai có người yêu rồi đó bà!” Thiên Thơ thánh thiện mà hắn biết giờ thành tiểu quỷ rồi sao?
Bà nôi hắn mở to mắt: “Có thật không? Là ai? Thật ra bà cũng có một người muốn con quen thử đó!”
Mẹ hắn nhăn mặt: “Mẹ à, chuyện này cứ để thằng Phúc tự do lựa chọn đi, giống ba nó ngày trước thì tốt hơn!”
Giống ba? Ba cũng cãi bà nội lấy mẹ mà, hai đứa em của hắn đã châm ngòi chiến tranh giữa các vì sao rồi.
Thiên Lộc thấy mình gây họa bèn nó: “Thơ nó chỉ giỡn thôi, bà ăn cơm đi!”
Hắn bật cười, cách giảng hòa này là cách rất tức cười, sau đó hắn gắp cho bà nội miếng gà: “Bà nội à, phải có duyên mới được mà, con cũng muốn tự lựa chọn như vậy sau này mới hạnh phúc!”
Bà nội hắn liền giận dỗi: “Thì con cứ gặp đi, chính là cháu của bà bạn trong lớp dưỡng sinh của bà, con gái nhà người ta hai mươi bốn tuổi, đẹp người lại đẹp nết, công ăn việc làm ổn định!”
“Dạ! Con sẽ gặp mà, aizzzz, giờ con mệt quá, ngủ một lát nha!” Hắn nên đi thì tốt hơn.
Bà nội hắn cầm đũa ăn, đang ăn lại gọi hắn: “À, tiệc mừng con trở về ngày mốt tại sân thượng khách sạn nhà ta, con dự tính tổ chứa thế nào, bà muốn mọi người đều biết con đã trở về, còn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc nữa!”
Sắp xếp cho tiệc mừng? Phải có quản lý! Hắn nheo mắt cho tay vào túi lấy cái bảng tên ra Hạ Diệp, quản lý ở JK? Tốt thôi, hắn quay đầu giả vờ mệt mỏi mà cố gắng chiều ý bà nội: “Có những ai? Năng lực thế nào?”
Ba hắn gật đầu, con trai ông đúng là giống ông, có người mang mấy cái hồ sơ ra cho hắn coi, hắn liếc thật nhanh như chẳng có ý gì, rút đại một cái, tay nhanh hơn cả tay bà nội hắn đã cầm sẵn hồ sơ ai đó, miệng hắn ngao ngán nói: “Người này đi! Chú Hoàng, chú gọi người đó mai lên phòng con nói chuyện!” trợ lý của ba hắn nhiều năm, đã hiểu rõ thói quen của hai cha con hắn cũng bị hắn làm cho lúng túng bất ngờ.
Hắn cười rồi đi lên lầu.
Vừa tắm xong đi ra, đã thấy em trai hắn nằm trên giường của hắn, nét mặt cực kì gian xảo. Hắn thuận chân đạp em trai xuống đất, xẵng giọng: “Muốn gì đây?”
Thiên Lộc bị bất ngờ, nhăn nhó: “Đau! Anh lừa ai chứ không lừa nổi em đâu, bó hoa đó của ai? Lúc mới ra em thấy anh bóp vai, đau vai sao? Em là bác sĩ, anh đừng lừa em!”
Là lo hắn bị thương sao? Em trai không tệ, nữa năm không gặp có lớn lên, hắn nằm dài trên giường, mệt mỏi đáp: “Không, chỉ là anh va phải người khác thôi, bó hoa đó, thật sự không phải của bạn gái anh, lẽ nào anh có mà qua được mắt em sao?”
Thiên Lộc thở dài: “Lúc nãy em hại anh rồi! Bà nội hẳn là lại nghe lời người ta dụ dỗ bên ngoài rồi!”
Hắn mỉm cười: “Đừng nói bà nội như vậy! Không sao đâu, dù sao thì lần này về anh cũng tính lấy vợ, còn em hết chuyện rồi thì đi ra ngoài, anh muốn ngủ đó!”
Em trai hắn đi ra ngoài, hắn lục túi áo lấy cái bảng tên ra, nét mặt vô cùng hào hứng, mai gặp lại, con sư tử nhỏ!