Sau Ly Hôn, Tôi Muốn Trả Thù

Chương 5: Rời Nước.




" Cô tốt nhất nên nuôi con của tôi cho thật tốt đấy, Cố Hy Nguyệt."

Cố Hy Nguyệt lặng im nghe hắn nói đến hiện tại liền không chịu được nữa, cô xông tới túm lấy cổ áo hắn mà gằn giọng.

" Tôi không cần chu cấp gì từ Mặc gia các người. Thêm nữa ai cho anh cái quyền tự quyết định mọi thứ chứ Mặc Dịch?"

" Ai cho tôi quyền? Cô nói xem? "

Hắn cười lạnh, tay thô bạo hất cô sang một bên, lạnh lùng cất tiếng.

" Quản gia, dọn đồ cho 'Thiếu phu nhân' và tiểu thư đi. Dọn cho sạch, tốt nhất đừng để lại bất cứ một cái gì."

 Lời hắn vừa dứt, một đám người đổ vào phòng, luôn tay luôn chân chuẩn bị đồ đạc.

Tô Tô mới nín được một chút lại bị sự ồn ã doạ òa khóc không ngừng, Cố Hy Nguyệt phải đành đưa nó ra tạm phòng khác, ru nó ngủ.

Nhìn con gái lòng cô không khỏi sót xa.

*Cạch*

Tiếng cửa phòng bật mở, từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông cao ráo. Khuôn mặt thanh tú, nước da trắng ngần,..quả thực nếu anh ta định chuyển giới thì rất có triển vọng làm một đại mỹ nhân.

" Em dâu, con của em. "

Hắn tiến đến, nhẹ nhàng đặt Đường Đường vào tay cô.

Hắn không có vẻ gì vội vã định rời đi, chỉ thấy hắn tiến lại phía góc phòng, lấy một cái ghế kéo đến, nhẹ nhàng ngồi xuống.

" Chúng ta nói chuyện một chút được chứ? "

•••

" Không được. "

" Tôi sẽ không để hai đứa nhỏ phải tách ra. "

Cố Hy Nguyệt kích động đập tay xuống bàn một cái rõ mạnh. Cô vẫn không thể tin, Long Hạo Thiên giành ra cả một khoảng thời gian chỉ để thuyết phục cô chấp nhận yêu cầu của Mặc Dịch, thuê trung cư ở với con.

" Em biết mà Hy Nguyệt, Mặc Dịch trước giờ là một tên cố chấp, dù có ra tòa thì có lẽ sự bất lợi vẫn sẽ dồn về phía em thôi. "

" Thêm nữa, em nói em không lấy gì cả, chỉ cần con thôi...thực vậy thì, em lấy gì nuôi chúng? Chúng nó cũng đã hai tuổi, sớm còn phải đi học."



" Quan hệ của em với nhà họ Cố, em biết như thế nào mà. "

Câu nói của Long Hạo Thiên làm Hy Nguyệt khựng lại, cô đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ đang say giấc, thâm tâm có chút giao động.

Lời anh ta nói cô thực chưa nghĩ tới.

Nhìn lại bản thân, một Cố Hy Nguyệt không danh không lợi, không tiền tài, không...người thân. Đến cả chỗ ở sau này vẫn còn là một việc phải đày tâm lo lắng. Cô lấy gì nuôi hai đứa con.

Cô cúi đầu cười chua chát, nhưng không đến một lúc sau liền lấy lại tinh thần.

Cố Hy Nguyệt đặt Đường Đường vào nôi rồi bế đứa con gái nhỏ lên. Cô cố nặn ra một nụ cười, nhìn Long Hạo Thiên uỷ thác.

" Được rồi, tôi chịu thua. Các người thắng rồi."

" Có điều, nói với Mặc Dịch, hẹn anh ta ngày mai gặp tôi ở cục dân chính. Sau khi hoàn thành thủ tục ly hôn, tôi tạm thời sẽ không phiền anh ta nữa."

" Nhớ kĩ lời tôi nói nhé, chỉ tạm thời thôi!"

Cô lặng lẽ rời đi, bỏ lại sau bao ánh mắt dõi nhìn.

...

Ngày hôm sau.

Cố Hy Nguyệt lặng lẽ bước ra khỏi cánh cửa gỗ sậm của cục dân chính, thần sắc có chút không ổn. Cô men theo cầu thang, tiến ra vỉa hè rồi dần mất hút sau cánh cửa ô tô đậu gần đấy.

" Thế nào, tất cả đều ổn chứ?"

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Cố Đình Phong cô khẽ thở dài, một hai giây sau liền thay đổi thái độ.

Cố Hy Nguyệt mỉm cười đắc ý, cô vui vẻ tường thuật lại ' chiến công' vừa rồi.

...

" Đại công cáo thành, thấy chị đỉnh lắm đúng không hả?"

Cậu nhìn cô chị gái trước mặt rồi quay đi thở dài một tiếng.

" Ghét hắn là một chuyện nhưng..Cố Hy Nguyệt, chị đã hai mươi ba tuổi rồi đấy."



" Không ngờ chị lại nghĩ ra cái trò lấy bã kẹo cao xu dính lên mông quần tên mặt lạnh kia để xả giận."

Sau khi cười khoan khoái một hồi, cô quay ra nhéo cậu một cái.

" Aaa..chị bị điên à Cố Hy Nguyệt?"

Cô nhún vai bày ra bộ vô tội đáp:

" Về nhà thôi, hôm nay chị định đưa Tô Tô đi mua chút đồ. Mau lên không muộn mất."

Xe cứ thế lăn bánh, tiến về gia trang.

Cố Hy Nguyệt đã thành công ly hôn người cũ, có điều chặng đường cô phải đi còn dài và xa lắm. Chỉ mong cho tương lai có thể một lần nữa là chính mình.

Không còn là một Cố Hy Nguyệt hiến dâng tất cả vì tình yêu...si tình đến mù đường quên lối.

Hơn nữa cô còn phải thật thành công, thành công để trả thù.

Mặc Dịch, anh cứ đợi đấy, sẽ có ngày Cố Hy Nguyệt tôi sẽ cho anh biết thế nào là mất tất cả.

•••

* Hắt xì..*

" Lại bị cúm à? "

Long Hạo thiên thân tình đưa cho Mặc Dịch một cái khăn giấy, mặt vẫn là phải nén cười đến không chịu được.

Thấy bộ dạng như muốn khích tướng của Long Hạo Thiên, Mặc Dịch mí mắt giật giật gắt.

" Buồn cười lắm hả? "

" Nữ nhân chết tiệt đó, cô ta dám...?"

" Vừa ly hôn đã lật mặt rồi, thật khiến người ta bất ngờ đấy."

Chưa tới một phút sau, một nam nhân từ ngoài tiến vào. Người y bận toàn đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, vô cùng trang nghiêm, cúi người 90 độ.

" Mặc tổng! Cố lão gia Cố thị, ốm rồi. "

Chỉ thấy hắn nở một nụ cười tà, xoay ghế, đưa ánh mắt nhìn về phía thành phố tấp nập mà ảm đạm..