Sau Ly Hôn, Tôi Muốn Trả Thù

Chương 35: Hồi ức cuối cùng.




" Mày tại sao lại xuất hiện vậy? Màu cướp đi tất cả của tao, từ địa vị, tiền tài lãn người yêu. Mày có biết không..anh ta..anh ta.." - Vừa nói vừa chỉ tay về phía Mộ Sở Dương.

" Tao thích anh ấy bảy năm, bảy năm qua tao bên anh ấy, giúp đỡ anh ấy nhiều đến vậy cũng không được để tâm. Nhưng mày, tại sao mày không làm gì vẫn có tất cả? TẠI SAO?"

Hy Nguyệt cố nén một tiếng thở dài, cô hơi nhíu mày rồi lại cười phá lên trong sự nghi hoặc và khó hiểu của những người chứng kiến, thế rồi, cô đáp.

" Thật ra, trước đến giờ tôi chưa từng cướp đi bất cứ thứ gì của cô cả."

[...]

Mộ Sở Dương lắc đầu, thôi không nghĩ nữa, thế rồi anh bước nhanh vào nhà, sắp đến giờ cơm rồi.

Về phía Mặc Dịch, hắn bây giờ vẫn chầm chậm đẩy chiếc xe lăn, không khí yên ắng, gượng gạo đến khó mở lời. Khi hắn quyết định muốn nói gì đó thì giọng cô đã vang lên.

" Cảm ơn."

Tên tổng tài kia chợt dừng lại, hắn ngơ ngác đứng hình mất vài giây.

" Cảm ơn vì đã chuyền máu cho tôi, cả hôm ấy nữa..."

" Hy Nguyệt à, thật ra anh.."

" Làm ơn..làm ơn đừng nhắc lại chuyện cũ..nhé. Tôi có lẽ sẽ không trụ được bao lâu nữa rồi, anh đồng ý với tôi một chuyện được không?"

" Chỉ cần em muốn, một trăm chuyện anh cũng làm cho em."



Khi ấy cô chợt mỉm cười, ánh nắng ban trưa đang dần gay gắt, chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ. Một cảm giác nhẹ nhõm lạ thường..dường như sắp có thể trút ra hết bầu tâm sự.

Cô vẫn ngồi đấy, im lặng phóng ánh mắt về phía đại dương xa xa, trầm luân vài dòng suy nghĩ..

Cô nhớ lại buổi tối hơn hai tháng trước, cái ngày mà cả hai người đàn ông kia sẵn sàng đứng ra chết thay cô. khung cảnh căng thẳng nhưng cứ nhen nhóm cái gì đó gọi là hạnh phúc nhưng lo sợ.

Đúng là trước đây thật sự muốn trả thù chết Mặc Dịch, khi Lôi Hân Hân hướng súng về phía anh ta, đáng lí cô nên vui mừng. Thế mà vẫn lại không nỡ, không phải cô còn thương anh ta, chỉ là không muốn con cô sắp mất mẹ...lại mất cả cha. Thế rồi cố chút sức tàn, xông đến, đỡ trọn viên đạn.

Khi ấy, cứ ngỡ bản thân đi đời rồi, chỉ không ngờ vẫn là tỉnh lại được.

Cô biết mọi người đã biết bệnh tình của cô, căn bệnh nan y mà cô cố giấu nửa năm nay đã bị phanh phui. Nhìn cha mẹ nuôi, mẹ ruột, những anh chị em hay những người thân quen quan tâm mình, chợt lại chỉ muốn sống thêm chục năm nữa.

Thế rồi lại nhìn anh - người chồng chung chăn chung gối bao năm, nay lại vì cô mà tiều tụy đi nhiều. Anh vẫn cố giữ lấy nụ cười trên môi, mặc dù cô biết hằng đêm, khi chắc chắn mọi người đã ngủ. Người đàn ông ấy mới dám trút bỏ cái mặt nạ kiên cường, nắm lấy đôi tay yếu ớt của cô mà khóc nấc lên trong màn đêm sầu muộn.

Cô biết tất cả, biết những ai đã quan tâm mình, biết họ vì mình mà đau buồn như thế nào. Nhưng sự thật, cô chỉ là một con người bình thường chẳng thể đấu lại số phận, chỉ biết cố gắng vui vẻ cho họ yên lòng.

Nói đến hai đứa nhỏ, hai đứa dù mới tám tuổi nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, đôi khi phải nói, hiểu chuyện đến đau lòng.

Có câu nói này của Mặc Dương Vũ - con trai cô, câu nói khiến cô thấy hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy có lỗi với con vô cùng.

" Mẹ ơi, cố lên nhé. Ước gì con có thể chịu những đau đớn này thay mẹ thì hay biết mấy. Con biết, có lẽ sắp tới mẹ sẽ đi rất xa, nhưng mẹ yên tâm. Con sẽ sống thật tốt, cũng sẽ chăm sóc cho An An, khiến con bé thành người hạnh phúc nhất. Tụi con sẽ sống thật hạnh phúc, bình an, sống thay cả phần của mẹ, nên là mẹ cứ yên lòng, mẹ nhé."

Phải chi khi xưa, cô quyết tâm đưa cả hai đứa nhỏ đi thì có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn.

[...]