Sau Ly Hôn, Tôi Muốn Trả Thù

Chương 28: Thiếu phu nhân về rồi.




Sau khi cúp máy, Hy Nguyệt chậm rãi theo Mặc Dịch vào nhà. Vừa đi vừa suy nghĩ mông lung mà không biết tên đàn ông gọi mình nãy giờ. Cô hơi nhướn mày, hỏi.

" Có..có chuyện gì à?"

Hắn cau mày nhìn cô, đáp.

" Em nghĩ gì mà chăm chú vậy? Có chuyện gì à."

Cố Hy Nguyệt khẽ lắc đầu, nói rồi tiến vào phòng ăn ngay.

" Có chuyện gì cũng không lên quan đến anh."

Mặc Dịch đưa mắt, đăm chiêu nhìn Hy Nguyệt. Cô ấy khác quá. Sáu năm qua, từ lời ăn , tiếng nói,...đều thay đổi rất nhiều.

Nghĩ rồi hắn chỉ biết thở dài lấy một hơi, bất lực lê chân tiến vào phòng ăn.

Bữa ăn gia đình diễn ra một cách ảm đạm và nhanh chóng. Sẽ không có chuyện gì sảy ra nếu như Tô Dịch Nhi không tìm đến và...

Ngay từ ngoài cửa, giọng nói thánh thót đã chuyền tận vào trong, nghe thánh thót mà chua ngoa vô cùng.

" Ngon nhỉ? Bữa ăn một nhà bốn người đầm ấm, hạnh phúc, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ."

Tô Dịch Nhi bước vào, tay dắt theo một bé gái mới độ chừng bốn, năm tuổi. Cô bé tóc tết đuôi xam gọn gàng, Mặc một bộ váy xòe xinh xắn, Để ý một chút, khuôn mặt với hai mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi chúm chí, so với Mặc Dịch, cũng giống đến bảy tám phần.

Đứa bé chạy lon ton đến bên Mặc Dịch, giọng nói hồn nhiên, trong vắt cất tiếng gọi ba.

" Baba, bế con...bế con."

Mặc Dịch thoáng bất ngờ nhưng cũng nhẹ nhà bế cô bé con lên, ôm vào lòng. Nhìn cảnh này, Hi Nguyệt bất chợt thấy cay đắng, nhớ lại sáu năm trước, với An An nhà cô, con nhóc mới hai tuổi đã bị hắn tung như tung hứng. Hắn coi con bé làm vật đe dọa, vật trao đổi.



Trước giờ, cô cũng chưa từng nghĩ hắn sẽ làm tròn bổn phận của một người cha tốt Vậy mà...Nghĩ rồi lại khẽ đưa mắt nhìn con gái nhỏ đứng nép sau lưng anh trai nãy giờ mà cười khổ.

" Ngọc hân, con lại phiền baba rồi, con xuống đi, bảo anh Vũ đưa lên phòng, mẹ muốn nói chuyện riêng với ba, đón Hân Hân sau nhé, được không con?"

Tô Dịch Nhi dịu dàng cất tiếng, giọng điệu khinh khỉnh khi xưa đã vơi đi ít nhiều, hiện tại, cô ta thận trọng, khôn khéo hơn.

Cô bé cong nghe mẹ nói thì lại từ tay ba mà trượt xuống, nó tiến lại phía con trai cô mà bi bô nói.

" Anh Vũ,..chơi, đi chơi với Hân Hân."

Nhìn cảnh này, Hy Nguyệt thoáng để ý thấy tay An An níu chặt tay Mặc Dương Vũ, đôi mắt nó nhìn chằm chằm bé con kia một cách hằn học.

Cậu nhóc Mặc Dương Vũ lúc này có vẻ hơi lúng túng, một bên là em gái, bên kia cũng vậy, chỉ khác một đứa máu mủ ruột già, một đứa cùng cha khác mẹ, nó đâm ra không biết phải làm sao. đưa ánh mắt cầu cứu hướng về cô.

" Khụ, hai người từ từ nói chuyện, tôi đưa con gái về trước.."

Lời nói chưa hết câu đã bị Tô Dịch Nhi chặn họng, cô ta gắt.

" Tôi muốn nói chuyện, nói chuyện đàng hoàng nhất có thể. Cố không được phép rời khỏi đây!"

[...]

" Có chuyện gì thì nói nhanh, cô tự mò đến đây mà không có sự cho phép của tôi, gan to hơn nhiều rồi đấy. "

Mặc Dịch mắt gườm gườm nhìn Tô Dịch Nhi, không có chút thiện cảm. Thế rồi hắn lại đưa mắt nhìn sang phía Cố Hy Nguyệt, hạ giọng.

" Đêm rồi, hay em với con ở lại đây nhé, phòng của em anh vẫn cho người dọn thường xuyên. Ở lại nhé. "



" KHÔNG ĐƯỢC! " - Tô Dịch Nhi đập bàn cái rầm, khuôn mặt cau lại đầy vẻ khó chịu, gằn giọng tiếp.

" Em sắp làm vợ ành rồi Mặc Dịch, đây sớm cũng là nhà của em. Sao anh có thể cho vợ cũ về ở chứ HẢ! "

Mặc cho Tô Dịch Nhi nói, Mặc Dịch chỉ khẽ cau mày nhưng cũng không bận tâm. Hắn vẫn chăm chú nhìn về phía Cố Hy Nguyệt như chờ đợi câu trả lời.

Hy Nguyệt im lặng một lúc, xong đáp.

" Tôi không ở lại đâu, vợ sắp cưới của anh nói không sai. Tôi với anh đã ly hôn lâu rồi, ai cũng có cuộc sống mới, đừng làm những việc vô ích. "

Cô đứng dậy, toan rời đi thì khựng lại nói tiếp.

" À thì, tôi đưa Vũ theo nhé. Lâu rồi không gặp, mẹ con khó tránh lưu luyến. Cảm ơn!"

Nói rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Mặc Dịch định đuổi theo thì liền bị Tô Dịch Nhi cản lại.

Cánh cửa khép lại, Hy Nguyệt vẫn nghe rõ, từ bên trong phát ra tiếng cãi vã to lắm. Không nhầm, còn có tiếng đập phá đồ vật, tiếng bạt tai vang vọng khắp. Cô thở dài, khẽ nở nụ cười nhạt tiến đến phía cầu thang, nói vọng lên.

" Vũ, An ơi, về thôi con."

Hai đứa trẻ nghe cô gọi thì chạy ù xuống, theo sau nó, cô nhóc kia lon ton chạy theo sau, mặt nó méo xệch như sắp khóc.

" Vũ...Vũ cơ. "

Cô đưa tay đỡ để phòng khi đứa nhỏ ngã, thế rồi ngó qua cửa, nhìn ra ngoài cổng. Tiếng cửa lịch kịch mở, mấy người làm theo nhau vào nhà, mặt ai cũng hiện rõ chữ mệt mỏi.

Nhìn thấy cô, ai cũng lộ rõ sự ngạc nhiên mấy người còn mừng rỡ, điển hình như bác quản gia. Giọng ông run run xúc động.

" Thiếu...thiếu phu nhân về rồi."