Sau Ly Hôn, Tôi Muốn Trả Thù

Chương 13: Tự trách.




Một nhóc tì từ trong nhà tất tả chạy ra, mắt nó ngấn nước lẫn cái sắc kinh hoàng, tay nắm chặt cái gậy đồ chơi dài dài bằng bông.

Nó nhích chân từng bước dụt dè tiến lại, môi run run tiếp tục nói.

" Mau thả mẹ cháu ra, không được bắt nạt mẹ của Duyệt Duyệt!"

Cố Chí Hào nhìn cô nhóc, mắt đầy những khó hiểu, ông quay ra nhìn Tần Dung.

" Nó là..?"

•••

" Em không lừa anh chứ? Nó thật sự là...của anh?"

Cố Chí Hào đưa đôi mắt mông lung nhìn về phía Tần Dung, chốc lại đánh mặt về phía Tần Duyệt. Trên khuôn mặt, sự bàng hoàng hiện rõ không lẫn đi đâu được.

Chỉ đợi Tần Dung gật đầu một cái, không kìm lòng được ông lao đến bế sốc đứa con gái lên, bế nó quay mòng mòng, vừa quay vừa reo lên đầy vui sướng như vớ được vàng.

" Một nhóc con đáng yêu, xinh đẹp, một đứa con gái bé bỏng Dung à.."

" Anh được làm cha rồi..được làm cha rồi."

Mẹ tôi nhìn cái cảnh này mà ngẩn người, khi ấy có lẽ cảm xúc của bà khá hỗn tạp, đến nỗi không biết làm gì, cũng chẳng biết trả lời ra sao.

Còn nhóc con được bồng bế kia cũng không hiểu gì, nó vùng vẫy kịch liệt lắm, nó đưa tay đấm rồi đá hòng thoát ra. Nhưng trời ơi ngặt một nỗi, một đứa nhóc khi ấy mới bốn tuổi, bảo sao nó không tài nào lay chuyển được một người đàn ông khỏe mạnh, tuổi đã gần ba mươi kia cơ chứ.

Cuối cùng nó bất lực buông xuôi thôi không quậy nữa, nó khóc!

Thấy con gái khóc Cố Chí Hào đâm ra hoảng, ông vội thả nó xuống xem xét khắp người nó, ông mấm môi giọng run run.



" Con làm sao vậy? Đau ở đâu sao? Nói cho ta biết đi?"

Con bé vẫn nức nở mặc cho sự lo lắng hỏi han của "cha" cũng không đáp. Tần Dung nhìn mà bất lực, ta đưa lên day day thái dương, cất giọng đầy mệt mỏi.

" Tần Duyệt con nín ngay cho mẹ. Còn khóc nữa mẹ sẽ cắt giảm đồ ăn và tiền tiêu vặt tháng này của con đấy."

Nghe bà quát nó nít bặt, trông cái mặt cố nín khóc của nó lúc này quá đỗi mắc cười đi. Má phồng lên đỏ ửng, mắt ngấn nước, đã thế con thêm kèm quả nước mũi dòng dòng, mặt tèm nhem nước mắt.

Tần Dung nhìn nhóc tì nhà bà rồi lại quay ra nhìn người đàn ông đang quỳ một gối tha thiết nhìn con không chớp mắt. Thiết nghĩ, người mắc bệnh sạch sẽ như Cố Chí Hào nhìn nhóc con nhem nhuốc này sẽ tỏ ra chán ghét, nhưng không.

Ông không hề tỏ thái độ khó chịu gì ra mặt, ngược lại con đưa đôi mắt tràn đầy tình thương. Ông còn không ngại lấy luôn tay áo trắng phau lau nước mũi nước mắt cho nó, dịu dàng hỏi:

" Con sao lại khóc thế? Là cha không tốt làm con sợ rồi sao? Ta..xin lỗi, con là Duyệt Duyệt nhỉ? Duyệt Duyệt đừng giận cha nhé."

Câu nói này làm Tần Dung suýt ngã ngửa, người đàn ông này lại có thể dịu dàng xin lỗi con gái bà ư?

Nửa bất ngờ nửa khó hiểu đến ngơ người Tần Dung từ từ ngồi xuống, giọng bà hơi nhỏ nhưng rất rõ ràng.

" Mặc nó là con của anh, nhưng không có nghĩa tôi cho nó nhận anh đâu. "

" Năm đấy anh ra đi, đáng lí nên một đi không trở lại thì hơn. Gần năm năm rồi, mẹ con tôi cũng chẳng có lý gì lưu luyến anh nữa. "

Nghe bà nói, Cố Chí Hào hơi khựng lại, ông hơi hạ giọng.

" Có thể..cho anh một cơ hội chăm sóc cho mẹ con em không?"

...----------------...

" Hahaa.haa..Mày kể tiểu thuyết ngôn tình cho ai nghe thế hả Cố Hy Nguyệt? Nghe chẳng khác nào một giai thoại, thật thú vị biết bao nhiêu. "

Cố Đình Đình cười lên ha hả, cô ta quả thực là không tin.



Cố Hy Nguyệt nhìn xong cũng không tức giận gì, chỉ khẽ nở một nụ cười bí hiểm.

" Tiểu thuyết ngôn tình? Đầu óc bà chị có vẻ phong phú đấy, không kém gì óc của động vật có vú đâu. Quên nữa, theo lí mà nói thì, cô cũng nên gọi tôi một tiếng " Chị họ " đấy nhỉ tiểu thư Đình Đình?"

" MÀY!"

Cô ta bị trọc giận đã định nhảy bồ lên nhưng đã nhanh bị mẹ cô ta giữ lại.

Lâm Hà lừ mắt ra hiệu Cố Đình Đình im lặng, thế rồi lại ngước lên phía Cố lão gia. Thần sắc ông lúc này không có vẻ gì là vui chí nữa, quanh ông cứ như toát ra một luồng sát khí đáng sợ. Ông hơi nhướn mày về phía Hi Nguyệt, giọng mang vài phần êm dịu.

" Con tiếp tục đi."

Cố Hy Nguyệt gật đầu, tiếp.

...----------------...

Nguyên nhân tôi không kể rõ nhưng họ đã làm hòa.

Tôi đã từng có những giây phút hạnh phúc nhất khi được tình thương từ cả cha lẫn mẹ, nhưng hạnh phúc ấy chỉ kéo dài một năm..

Tôi còn nhớ rất rõ chiều ngày hôm ấy, đó là một ngày nắng đẹp đầu thu. Cha mẹ tất bật chuẩn bị đồ vì cha...muốn đưa hai mẹ con về Cố gia, sau là để tiện cho việc cử hành hôn lễ của hai người họ.

Đến bây giờ tôi vẫn rất hối hận.

Giá như ngày hôm ấy tôi nghe lời mẹ.

Giá như ngày hôm ấy tôi không ham vui bỏ đi chơi.

Giá như tôi chạy nhanh hơn để tìm người cứu giúp thì cha đã không...chết.