Sau Ly Hôn, Tôi Muốn Trả Thù

Chương 11: Xung đột.




Mặc Dịch nhìn người con gái hắn yêu nhất, nở nụ cười dịu dàng.

" Em thấy trong người thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?"

Tô Dịch Nhi lắc đầu cười.

" Anh không phải lo cho em đâu, em khỏe mà, chỉ cần A Dịch luôn bên cạnh em như này là em thấy yên tâm rồi.

Nói rồi ngả vào lòng Mặc Dịch, hắn mặc cho cô ta dựa, ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng muôn vàn khó hiểu lẫn khó chịu.

Hắn bây giờ đã tự do, thoát khỏi cuộc hôn nhân với người phụ nữ ác độc hại em gái và người con gái hắn yêu. Vậy mà...

Mặc Dịch thật sự không hiểu. Bây giờ đã có thể bên người hắn yêu danh chính ngôn thuận, nhưng hắn lại không mấy hạnh phúc. Bản thân luôn thấy thiếu thiếu một thứ gì đó...rất quan trọng.

•••

Lại nói đến Cố Hy Nguyệt, cô hiện tại đang ngồi trong phòng mình ở tầng hai, tay lăm lăm chiếc muỗm bón cháo cho con.

Đứa nhỏ khá ngoan, cũng không hề kén ăn nên Cố Hy Nguyệt cũng không khó khăn trong việc này lắm.

Tiểu Thanh ẵm Tô Tô trông cũng có vẻ bất ngờ, đứa trẻ này quả thực rất ngoan. Cô nhìn Cố Hy Nguyệt, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

" Tiểu thư chăm con khéo quá, thật ngưỡng mộ."

Cố Hy Nguyệt nghe xong lắc đầu cười, một lúc sau mới thở phào.

" Xong rồi."

Nhìn đứa trẻ mới ăn xong đã lim dim, Hy Nguyệt khẽ nhéo má nó một cái.

" Nhóc quỷ này, mới ăn xong mà đã muốn ngủ rồi à?"



Đứa bé như hiểu được tiếng mẹ nó, hất mặt quay đi, còn không quên tặng thêm cái bĩu môi.

Nhìn con gái, Cố Hy Nguyệt không thể không bật cười.

Một lúc sau, dỗ cho con gái ngủ xong cô mới rời khỏi phòng, xuống nhà dưới.

Vừa đến đầu cầu thang đã nghe thấy mấy tiếng cãi vã. Lâu lâu trong nhà này mới có drama nội bộ gia đình lục đục, Cố Hy Nguyệt cô sao có thể không hóng cho được.

Nghĩ rồi chậm rãi đi xuống, nép mình sau góc khuất cầu thang, môi đưa lên đầy thích thú.

Giọng nói đầy tức giận của Cố Đình Phong cứ thế truyền tới, lời lẽ hàm chứa đầy bức xúc.

" Lần nào cũng thế mẹ không thấy chán à?"

" Cố Hy Nguyệt ở đây cũng đã hơn chục năm, sao mẹ không bỏ được ác kiến riêng đi cho gia đình êm ấm nhỉ?"

Nghe con trai nói, Lâm Hà cũng không kém cạnh, bà gắt to như thể muốn cho tất thảy mọi người biết là bà đang nói về chủ đề gì vậy.

" Con bây giờ lớn thì giỏi rồi nhỉ Phong?"

" Chỉ vì một con cóc ghẻ không chung máu thịt, hôm nay con lại dám lớn tiếng với mẹ ư? Mẹ là mẹ ruột của con đấy, con có biết không hả?"

Nghe đến đây, mắt cậu như nổ đom đóm, lớn tiếng đáp lại.

" Chị ấy không phải cóc ghẻ hay gì hết, chị ấy là chị của con!"

Sau câu nói ấy mọi người chợt im lặng. Cả lũ người hầu nào già nào trẻ, chen trúc qua gian phòng bếp hóng chuyện cũng im lặng đến nín thở. Họ không dám phát ra dù chỉ một tiếng động khe khẽ trong cái tình cảnh đầy căng thẳng này.

Nhiều người còn bị bất ngờ với cái cảnh mà họ tận mắt chứng kiến. Trước giờ từ khi vào làm đến nay, ngoài chiêm ngưỡng cái vẻ anh tuấn lễ độ nhưng đôi phần bốc đồng của cậu chủ. Cảnh hai mẹ con nhà này cãi nhau cũng sảy ra không ít.



Không hẳn phải dùng từ không ít, phải gọi là nhiều mới đúng. Nhiều đến độ họ còn đoán ra được cái kết cậu chủ bực tức rời nhà đi luôn mấy ngày cơ.

Có lẽ vẫn có nhiều người đọc đến đây kiểu, ủa có khác gì đâu?

( T/g: Vầng, đúng là chưa thấy khác..vì đã điễn tả được đâu? Thôi lại luyên thuyên rồi, tiếp này..)

Điều làm mọi người bất ngờ ở chỗ, cậu chủ ấy hôm nay đã là lần thứ hai bốc đồng lớn tiếng với phu nhân chỉ vì vị tiểu thư phế vật kia...

Lâm Hà nhìn con trai, mặt không khỏi thêm giận tím người. Bà cau có, đáp trả bằng một giọng mỉa mai.

" Chị gái? Thật nực cười làm sao tiểu thiếu gia của ta à, con làm mẹ buồn cười đấy!"

" Máu mủ ở đâu? Ai đẻ con ra và ai đẻ nó ra? Chị ư? Nực cười."

" Thêm nữa, mẹ như thế nào mà nói là có ác kiến? Con xem ta có bạc đãi nó không? Ta có làm gì nó à? Mẹ thân tình mời nó dùng trà, nó đáp trả bằng cái thái độ vô phép tắc, mẹ không quản được ư?"

Nói liên tục một hồi, bà tiến lại chỗ con trai, tay dịu dàng đưa lên xoa xoa lấy đầu cậu, giọng chợt ngọt ngào một cách kì lạ.

" Nghe mẹ nói này con trai à, thay vì quan tâm đến một con nhóc không thân thích kia, con hãy quan tâm đến chị gái con kìa."

" Con bên ngoài làm gì trước giờ mẹ không quản, nhưng nay con cũng hai mươi ba tuổi rồi, nên về công ty phụ giúp ba con dần đi."

Cái giọng điệu này của Lâm Hà làm Cố Hy Nguyệt một bên đứng nghe mà không khỏi sởn gai ốc, ói mửa mấy lần. Bà ta cũng...nhiều mặt thật đấy.

Chợt Cô cảnh giác quay ra, có người đến.

Sau vội vã nép về một bên khác, từ từ dò sét.

Một giọng nói trầm ổn khe khẽ vang lên.

" Nghe lén là không tốt đâu con gái à?!"