Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 65: 65: Đóng Dấu






Lâm Nhan lập tức không phản bác được, đã từng gặp người không biết xấu hổ rồi mà chưa thấy người nào không biết xấu hổ đến mức bố đời thế này!

Cô phát hiện trình độ khua môi múa mép của tên đàn ông thối này càng ngày càng lợi hại, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh, dứt khoát nghe anh nói thôi.

"Sao em không nói chuyện?" Lâm Nhan đột nhiên lại yên lặng, ngoan ngoãn như vậy khiến Tạ Phong Trần cảm thấy không quen, dù sao cô vẫn là người chuyện gì cũng thích làm ngược lại với anh đến cùng.



Cô bĩu môi, "Nói không lại anh, vậy tôi còn nói làm gì."

Tạ Phong Trần nhếch môi, cười, "Quỷ hẹp hòi, thế nên em tức giận à?"

Tay trái Lâm Nhan bị nắm, đành duỗi tay phải ra véo cánh tay anh, bất mãn nói, "Tôi cứ hẹp hòi đó, thì làm sao?"

"Chúng ta hôn môi có được không?" Anh dừng bước, ánh trăng dịu dàng như nước chiếu trên người cô, anh có thể cảm nhận được đêm nay cô không giống với ngày thường, tựa như cả người thu lại những góc cạnh sắc nhọn, kể cả có tức giận hay mắng mỏ cũng trở nên mềm mại.



Lâm Nhan sửng sốt, mắt người đàn ông lộ vẻ sâu xa, sáng quắc nhìn chằm chằm cô, chung quanh đột nhiên yên tĩnh, dường như cô chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim nhảy nhót không ngừng.



Nhất thời cô chưa biết phản ứng thế nào, trong lòng khẩn trương thấp thỏm không yên, không phải hai người chưa hôn bao giờ nhưng lúc này không giống trước đó.



Cánh môi đột nhiên bị một đôi môi vừa có độ ấm lại vừa mát mẻ dán lên, nhẹ nhàng chạm vào rồi lại nhanh chóng rời đi, thoáng gần rồi lại xa, lướt qua chạm nhẹ một cái.



Lâm Nhan há hốc miệng, giương mắt đờ đẫn nhìn tên đàn ông thối.



Ngây thơ như vậy?

Quả thực tựa như thiếu niên ngây thơ tuổi dậy thì, hoàn toàn không giống với phong cách của tên đàn chết tiệt này nha!

"Được rồi, anh biết trong lòng em đồng ý." Đôi mắt cô cực kỳ sáng, trong suốt, nhìn qua vẻ mặt hết sức vô tội, anh không nhịn được duỗi tay ra che ánh mắt cô lại, như thế có lẽ cô sẽ không thể thấy được sự căng thẳng và thấp thỏm của anh.

Thế nhưng, cứ ngắm môi cô như thế, anh lại không chịu được mà lại muốn, muốn hôn...!sâu thêm nữa.



Người phụ nữ này quả đúng là cô nàng yêu tinh, anh sợ cô tức giận, cũng không dám suồng sã quá đà, chỉ nhẹ nhàng hôn để an ủi chính mình một chút.



Đây là lần đầu trong cuộc đời anh chỉ vì một nụ hôn lướt qua, chạm nhẹ mà căng thẳng đến luống cuống chân tay.





"Cho nên, anh cố ý hỏi tôi chỉ là vẽ vời làm màu thôi?" Cô tức giận, cảm thấy tên đàn ông chết tiệt này cố ý khiêu khích cô.



Tạ Phong Trần không chịu nổi mà giữ chặt tay Lâm Nhan, có chút bối rối, "Anh...!A..."

Bờ môi bị lấp kín, chắc là cô vừa cọ răng, chiếc lưỡi mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh xẹt qua cánh môi anh, trong lòng anh lập tức nóng lên, chỉ đưa tay trái ra nắm chặt gáy cô, không ngừng làm cho nụ hôn càng sâu thêm, liều chết mà dây dưa.



Nụ hôn vừa kết thúc, hơi thở hai người vẫn còn đan vào nhau, th ở dốc.



"Chạm thoáng qua thì sao được gọi là hôn môi, muốn hôn thì cứ táp vào hôn cho đàng hoàng chứ!" Lâm Nhan chợt cười khẽ, trong mắt lóe lên từng tia sáng lấp lánh.



Cô cười đến tùy hứng mà quyến rũ, đẹp khiến cho người ta không rời mắt được.



Tạ Phong Trần chỉ cảm thấy trong lòng như thể có vô số con kiến đang cắn, vừa châm chích vừa ngứa, hận không thể cúi đầu hôn cô mạnh bạo một lần nữa.



"Cô nàng hồ ly này, đã biết rõ lại còn dụ dỗ anh."

Anh khẽ lẩm bẩm, tiếng nói khàn khàn tựa như có pha lẫn tình cảm kìm nén nào đó.



Tâm trạng Lâm Nhan hoảng hốt, cảm giác được bàn tay lớn giữ gáy cô không biết tự lúc nào khẽ di chuyển lên trên cổ, còn cầm vành tai cô đùa giỡn, có chút nhột, cô nhíu mày, không chút khách khí, ghét bỏ phản bác lại, "Anh mới là hồ ly tinh ấy! Ngày nào cũng biết rõ còn dám trêu chọc người ta."

"Em đúng là không tha cho người khác chút xíu nào, không cách nào tóm được em." Tạ Phong Trần bất đắc dĩ thở dài, ngón tay giật giật, bàn tay lớn lại trượt xuống bên hông cô, nhẹ nhàng nắm, ôm chặt cô trong ngực, than thở một tiếng, khẽ hỏi, gấp gáp muốn nhận được một câu trả lời khẳng định, "Bây giờ chúng ta như thế này có được xem là ở bên nhau không?"

"Không biết." Lâm Nhan uể oải tựa vào lồ ng ngực cứng rắn, rộng lớn của anh, cả người bỗng cực kỳ thoải mái.



Tự dưng anh lại hỏi, cô hơi quýnh lên, lúc này mới ý thức được vừa rồi cô xúc động thế nào.



Vốn là không muốn dính dáng gì tới anh, nhưng không biết vì sao, tên đàn ông thối cứ liên tục trêu chọc cô, cô lại không kiềm chế nổi.

"Sao em có thể không biết, tay anh cũng bị em nắm rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, bây giờ còn đang tựa trong ngực anh, còn định trở mặt quỵt nợ à?" Tạ Phong Trần nhíu mày, cực kỳ không hài lòng, giọng nói trong gió đêm mát rượi còn có vài phần uất ức.



Lâm Nhan xấu hổ, rõ ràng là anh được hời từ cô, sao mà giọng điệu lên án khiến cô giống mấy cô gái cặn bã vậy.





"Còn giả bộ ngây thơ với tôi, tôi cũng không tin anh chưa từng thân mật với những phụ nữ khác." Lâm Nhan trợn trắng mắt.



"Haiz ~ người phụ nữ này đúng là máu lạnh vô tình, trở mặt quỵt nợ đã không nói thì thôi, còn muốn nghĩ xấu cho anh." Sắc mặt Tạ Phong Trần lạnh lùng, lại càng khó chịu hơn.



"Không phải anh chỉ có một mình tôi..." Lâm Nhan thật sự không dám tin, mẫu đàn ông ưu tú như Tạ Phong Trần, coi như không gần gũi với phái nữ, giữ mình trong sạch, cũng không thể cấm dục nhiều năm như hòa thượng vậy nha, đi xã giao hay gặp dịp thì chơi, không nhiều thì ít, hẳn là gặp gỡ không ít phụ nữ chứ.



Vậy mà trước cô lại chưa từng thân mật với một người nào, khó tưởng tượng quá đi.



Tâm trạng cô phức tạp, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi kinh khủng.



"Em đoán đúng rồi, anh chỉ có một người phụ nữ là em, chỉ từng thân mật với mỗi mình em.



Bố mẹ, ông bà anh đều có tình cảm với nhau, yêu nhau rồi tự do kết hôn đó, gia tộc cũng chẳng sùng bái thứ gọi là quan hệ thông gia thương nghiệp.



Lúc trước ở tiệc rượu gặp phải em, đã làm rối loạn toàn bộ quỹ đạo cuộc đời của anh, đây cũng là lý do vì sao hai năm trước anh vẫn luôn bài xích đoạn hôn nhân này." Tạ Phong Trần bất đắc dĩ thở dài, lần đầu tiên đề cập đến đoạn hôn nhân ngắn ngủi không bệnh mà chết kia, coi như là lời giải thích, cũng là lời tỏ tình.



Lâm Nhan im lặng, có chút kinh ngạc với việc anh nói ra nguyên nhân coi thường đoạn hôn nhân hai năm qua nhẹ nhàng như vậy, cô không thể phản bác, cũng chẳng có lý do để tức giận, dẫu sao, Tạ Phong Trần quả thực là bất hạnh bị nguyên chủ làm liên lụy, chỉ có thể coi như anh xui xẻo.


"Vậy sau này cũng chỉ có một mình tôi thôi sao?" Cô hỏi.



"Tất nhiên.



Tạ phu nhân không phải là em thì cũng không thể là ai khác."

"Anh thích tôi ở điểm nào?" Lâm Nhan hỏi, trong lòng hiếu kỳ.

"Lúc em say rượu khiến anh vừa yêu vừa hận, gan lớn, tính tình ngang tàng nhưng lại rất đáng yêu, trước kia chỉ nghe về em trong miệng người khác, ừm, từng có thành kiến với em.



Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, anh sẽ không kìm lòng được mà dồn hết sự chú ý lên em, thấy em đi cùng với người đàn ông khác sẽ tức giận, không thấy em sẽ nhớ da diết, thấy em bị người khác bắt nạt lại muốn che chở cho em, nhìn em đau đớn cũng đau lòng.



Anh không muốn ánh mắt của em sẽ dừng trên một người nào khác, cho dù người đó là phụ nữ, bởi anh sẽ ghen, nhưng lại không thể nói được điều gì.



Có lẽ là anh bị trúng độc của em rồi.



Anh không biết mình thích em ở điểm nào nhưng rất muốn nhìn thấy em mỗi ngày, hi vọng cuộc sống sau này của anh mỗi ngày đều có em bên cạnh, dù chỉ là mười ngón tay đan chặt như bây giờ, anh cũng thấy thỏa mãn trong lòng rồi, rất hạnh phúc." Vẻ mặt Tạ Phong Trần nghiêm túc, thủ thỉ nói, cũng là lần đầu tiên nói một đoạn lời nói dài như vậy.



Tim Lâm Nhan đập rất nhanh, lời nói vừa rồi dường như không có tý logic nào, nhưng dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến cho trái tim cô rung động.



Mỗi câu nói đều giống như lời tỏ tình nồng nàn nhất khiến trái tim cô tràn ngập ngọt ngào, thích một người có lẽ thật sự không cần lý do đặc biệt gì cả!

Giống như cô, ngày ngày ghét bỏ anh, nói không thích anh, muốn rời xa anh, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được mà mềm lòng chìm đắm vào trong đó.



"Nói nhiều như vậy cũng không rõ rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào, vậy sau này anh sẽ mãi luôn đứng bên cạnh tôi, ủng hộ tôi vô điều kiện chứ?" Lâm Nhan cũng không quên hết tất cả, vẫn còn một chút lý trí và tỉnh táo.




"Tất nhiên."

"Lâm Sanh là ân nhân cứu mạng của anh, nếu như một ngày tôi và cô ta đối địch nhau, anh sẽ chọn cô ta hay là chọn tôi?" Lâm Nhan nghĩ đến trong nguyên tác, Tạ Phong Trần vui vẻ chẳng khác nào chó con xun xoe quanh Lâm Sanh, trong lòng không hề yên tâm.



Nếu cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi sắp đặt của cốt truyện, chuyện đối địch với Lâm Sanh kia, cô cũng không chắc chắn được.



"Chẳng phải lần trước anh đã chọn em rồi ư? Quan hệ thân mật hay xa cách anh phân biệt rất rõ ràng, em mới người quan trọng nhất của anh." Ánh mắt anh nặng nề, gằn từng chữ một.

Lâm Nhan lập tức cảm thấy góc nào đó trong lòng sụp đổ, vỡ vụn rồi, lời nói như vậy, có lẽ không người phụ nữ nào mà không rung động cả!

"Tôi cũng không phải thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Lâm, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà bọn họ rồi, e rằng tương lai tất cả mọi người cũng sẽ biết, anh không sợ bị người ta chê cười vì chuyện này sao?" Lâm Nhan muốn một lần duy nhất hỏi cho rõ ràng, nếu như anh để ý thân phận hay gia cảnh của cô, vậy thì thừa lúc còn sớm mà bái bai luôn đi cho rồi.



"Địa vị của Tạ phu nhân cao hơn nhiều so với đại tiểu thư nhà họ Lâm, có anh sẵn sàng ủng hộ, không ai dám cười nhạo em đâu." Tạ Phong Trần nhẹ nhàng thở ra một hơi, vấn đề này anh hoàn toàn không để ý.



"Tạ Phong Trần." Trong lòng cô ấm áp, mềm mại muốn chết, tất cả những lo lắng, những chuyện cô để ý, hoàn toàn không đáng nhắc tới trước mặt anh, vậy cô còn do dự cái gì nữa đây.



Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, nếu như cô có thể tính toán được tất cả, cũng sẽ không ù ù cạc cạc mà xuyên sách tới đây.



Hay là cô tới nơi đây, có lẽ chính là vì gặp anh chăng!



"Ừm, còn vấn đề gì ư?" Tạ Phong Trần hồi hộp.



"Anh nhắm mắt lại." Lâm Nhan dịu dàng cười, nói.

"Để làm gì?"

"Nhắm mắt lại đi!" Cô giục anh.



Người đàn ông nghe lời chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng bồn chồn không yên đợi chờ xem kế tiếp cô làm hành động kinh ngạc đến thế nào.



Lâm Nhan thấy anh nghe lời như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, hơi kiễng mũi chân lên hôn lên bờ môi mềm mại của anh, lại duỗi tay sờ đầu anh, giống như vuốt lông chú chó nhỏ vậy, "Được rồi! Hiện tại anh đã bị em đóng dấu rồi, sau này anh sẽ là người của em."

"Lâm Nhan, em xong rồi." Tạ Phong Trần lập tức cảm thấy mở cờ trong bụng, nhìn Lâm Nhan, hận không thể ăn sạch cô.



"Ừm, A...!A...!A..."

Người đàn ông đột nhiên hôn như mưa gió điên cuồng, như thể muốn hút cả linh hồn của Lâm Nhan đi vậy, không biết đã qua bao lâu, cô mới có thể há miệng kêu lên.



"Hôn một cái thôi mà cũng làm như sắp giết người vậy, miệng cũng sưng vù lên rồi làm sao gặp ai được!" Miệng cô tê tê đau nhức, cô không tưởng tượng nổi nó ghê gớm đến mức nào.

"Vậy thì không gặp ai nữa, anh đưa em về nhà." Người đàn ông tựa như cười như không, cực kỳ hài lòng.



Vừa tới cạnh xe, anh trực tiếp kéo cửa ghế phụ lái, ra hiệu cho Lâm Nhan lên xe.



Lâm Nhan không chút chần chừ mà liếc mắt, có chút không đỡ nổi sự nhiệt tình như lửa của anh, đẩy anh ra, "Giờ không còn sớm nữa, anh nhanh chóng về nghỉ ngơi đi."

"Ừm, không vội, có thứ muốn đưa cho em." Tạ Phong Trần không thả tay đang nắm cô ra, xoay người lấy một chiếc hộp từ trong xe, đưa cho Lâm Nhan.

"Thứ gì đây?"

"Hai ngày trước nhìn thấy ở hội đấu giá, cảm thấy phù hợp với em nên tiện mang đến cho em chơi, cầm về rồi ngắm tiếp." Tạ Phong Trần tiện tay nhét cho cô, nói không chút để ý.



Lâm Nhan bị kéo lại quắn quéo một lúc lâu, vất vả lắm mới quăng tên đàn ông thối đó đi để trở về phòng.



Vài ngày sau, cô vẫn quay gameshow như bình thường, biểu hiện liên tục sáng chói, mỗi đêm Tạ Phong Trần cũng tìm tới dính chặt lấy cô, hai người lén lút nhân thời gian rảnh của chương trình hẹn nhau ra ngoài, vừa mạo hiểm lại k1ch thích, mỗi lần chia tay với tên chó má này đều rất khó buông, khó tạm biệt được, không nghĩ rằng lại bị người khác cố ý theo dõi.