127. Chương 127.
Sau khi video của buổi 11-11 được lan truyền trên mạng. Bình luận của cộng đồng mạng như nước chảy:
[Khiêng đi ha ha ha ha ha!! Không biết các nữ sinh có mặt ở hội trường có biểu tình gì?? [Sống sờ sờ cười chết)]
[Người ở hội trường phỏng chừng điên rồi!!!! Ha ha ha ha ha!]
[a a a a a a a vì sao tôi lại không có mặt ở hiện trường a a a!!! Chỉ xem video mà cảm thấy kích động như này rồi.]
[Ừ, quả nhiên chỉ có tôi là chú ý tới giá trị nhan sắc của bọn họ, chúng ta thật sự đang ở cũng một thế giới sao???]
[Đại học nhà người ta chưa từng làm tôi thất vọng.]
[Học trưởng nhà người ta cũng chưa từng làm tôi thất vọng.]
[Trời a, nam sinh tóc ngắn soái như vậy sao tới tận bây giờ chưa từng có tiếng tăm gì vây??? Tìm kiếm sao đâu! Khai quất cậu ta đi! Để cậu ấy debut đi!!!]
[+1!!! Với giá trị nhan sắc như này, tôi nguyện ý tổ chức một fanpage cổ vũ cậu ấy debut!!!]
Trong những bình luận hỗn loạn, có người nói về Vưu Lương Hành tất nhiên cũng có người nghị luận về vị còn lại.
[Oa oa oa oa oa nam sinh tóc dài thật bá đạo!! Hơn nữa..... cũng quá cao đi!! Có phải hơn 2m hay không a?? Như ở một thế giới khác.]
[Đây là tổ hợp quỷ dị gì vậy.... Người cao như vậy mà mặt còn như vậy, như vậy, như vậy...... Hoa dung nguyệt mạo?]
[.... Bỗng nhiên không biết nói gì, kỳ thật tôi thấy kỳ quái, dùng từ soái thấy kỳ kỳ, nhìn thế nào cũng thấy hẳn là phải dùng từ mỹ nhân đi!!]
[Thật là ghen ghét!! Nghe thấy không!! Là ghen ghét đó!!!]
[A a a a hai người thật là hạnh phúc! Hai nam sinh với giá trị nhan sắc cao như vậy đồng thời rời khỏi kho tài nguyên, đúng là đâm vào tim mà (hộc máu như suối phun).]
[Emmmm không có ai cảm thấy nam sinh tóc dàu thật sự quen mắt hay sao? Đây.... Đây không phải là....... KK sao?]
[??? Ngọa tào!!! Một từ bừng tỉnh người trong mộng!!! Tôi đã bảo mà, tại sao lại giống như vậy, người này chính là KK đúng không!!]
Sau đó cộng đồng mạng đột nhiên bừng tỉnh, bắt đầu tìm hiểu KK là ai, ai là KK.
Phần tiếp theo Bạch Dao một mực không thể nhìn được nữa, từ khi phát hiện người này là KK, cả người cô đều choáng váng.
Khang Thánh Triết?
Cái người mà khi tĩnh là đại hán cao 2 mét, một khi động đậy giống như đại bàng giương cánh, Khang Thánh Triết kia sao?
Tại sao gã này lại cùng A Lương...... hai người bọn họ học cùng trường sao, ở bên nhau sao???
Bạch Dao mờ mịt cùng kinh hoàng, lúc này cô nhớ tới đã từng thêm Khang Thánh Triết là bạn tốt trong Wechat, tâm tư vừa động, cô vội ấn vào xem bạn bè của Vưu Lương Hành, như trong dự kiến có thể thấy được phía dưới những bài đăng không được nhiều lắm của hắn đều xuất hiện một like của Khang Thánh Triết.
Quả nhiên chính là hai người bọn họ.
Không sai.
.... Như vậy, tại sao trước kia cô lại không phát hiện ra chứ!
Hối hận đã muộn rồi, Bạch Dao cực kỳ đau lòng, ngay lập tức quyết định phải tới thành phố A trực tiếp hỏi thẳng Vưu Lương Hành đây là như thế nào.
Nhưng.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cô gặp phải trường hợp như này, như này có thể gây thương tổn cao hơn so với chất vấn nhiều, quả thực là bạo kích, chạm vào một chút là tử vong tại chỗ!!!
Hồi ức kết thúc, trong lòng Bạch Dao oán niệm hung hăng trừng mắt nhìn Khang Thánh Triết.
Ở vào trường hợp này rồi, Khang Thánh Triết dù có mờ mịt cũng phải động não, hắn chạm chạm vào Vưu Lương Hành, Vưu Lương Hành không mở miệng không được nói:
"Đây là chị của tôi."
Cái đáp án này, ở ngoài tình lý và sự hiểu biết, Khang Thánh Triết cực kỳ kinh ngạc, nhưng cản bản không rảnh truy cứu nguyên do, hắn vội vàng sửa lại thái độ tùy tiện lúc trước của hắn với Bạch Dao, mà đứng thẳng thân mình, đứng đắn nói:
"Đã lâu không gặp, Bạch Dao."
Bạch Dao chỉ cần nhìn thấy Khang Thánh Triết là giận sôi máu, nghe lâu như vậy, trong đầu cô đều sự phẫn hận vì đệ đệ thiên sứ của cô bị gã đại bàng này cắp đi mất, liếc mắt nhìn người đứng trước mắt này, nửa người trên không mặc áo, nửa người dưới thì quần đùi lỏng lẻo, mặt mày kia, thái độ kia đều là sự lười nhác của kẻ vừa mới bò từ trên giường xuống.
Bạch Dao cả giận: "Tên Bạch Dao tôi đây là để ngươi gọi à?"
Khang Thánh Triết khựng lại, sau đó còn lộ ra vẻ thẹn thùng, tươi cười sửa lời:
"Chị ạ."
Bạch Dao: "....."
Bạch Dao bị câu của hắn làm thiếu chút nữa phun máu, không nói hai lời đã khom lưng:
"Gọi ai là chị hả! Ngươi nghĩ hay quá ha! Giày của ta đâu! Giày cao gót của ta đâu!!"
Một trận gà bay chó sủa, Vưu Lương Hành phải vội vàng ôm lấy eo Bạch Dao ngăn cản tư thế táo bạo muốn giết người của cô, nếu là ngày thường, lôi lôi kéo kéo như vậy phải phí một chút sức lực nhưng vì tâm tình không vui nên trong lúc tới đây Bạch Dao đã uống lên 4 chai rượu trái cây, mơ mơ màng màng thoát lực xoa xoa huyệt thái dương ngã xuống sô pha.
Thân thể không thể động được nhưng ngoài miệng vẫn còn buông lời hung ác.
"Ngươi chờ đấy cho ta."
Khang Thánh Triết ngoan ngoan nhìn thoáng về hướng Vưu Lương Hành. Vưu Lương Hành thở dài, ngồi xổm xuổng hỏi Bạch Dao:
"Đau đầu sao?"
Bạch Dao hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện nhưng cô không thể nhịn được thói quen muốn em trai dỗ dành:
"Chị khó chịu."
Vưu Lương Hành nói: "Em nấu cho chị bát canh, xua xua mùi rượu nhé, chị ngồi nghỉ trước đi."
Bạch Dao nói: "Chi không muốn quá nóng."
Vưu Lương Hành nói: "Em biết."
Vưu Lương Hành cũng không quá yên tâm, đi tới phòng bếp mà liên tiếp quay đầu lại nhìn, Bạch Dao luôn chờ hắn đi vào phòng mới nhảy dựng lên giữ chặt lấy Khang Thánh Triết, trước tiến đạp cho hắn hắn vài cái.
Khang Thánh Triết không nhúc nhích mặc Bạch Dao đá, sau đó Bạch Dao trừng mắt nhìn hắn, rồi ngã thân mình xuống sô pha, co quắt thành một đống ngủ mất.
Đoạn đường đi tới thành phố A rất mệt, còn bụng rỗng uống rượu, tỉnh lại tất nhiên là đau đầu, Khang Thánh Triết đắp chăn đàng hoàng cho cô, rồi vôi vàng đi vào phòng ngủ mặc quần áo, sau đó mới tới phòng bếp tìm Vưu Lương Hành.
Tình huống bất thình lình như này, thực ra Khang Thánh Triết cũng không có gì muốn hỏi, ngẫm lại, trước kia Lương Lương cũng đã nói qua có quen biết Bạch Dao, trong nhà còn có một chị gái, nhưng là do hắn không tin tưởng, càng không nghĩ tới, thật muốn nói gì thì chỉ có thể cảm thán thế giới này thật nhỏ, có nhiều sự trùng hợp như vậy, mọi người đều quen biết lẫn nhau.
Vưu Lương Hành nói: "Cậu có đói bụng không."
Khang Thánh Triết nói: "Đói."
"Tôi vốn muốn làm vài món đồ ăn, bất quá, hiện tại....."
Khang Thánh Triết nói: "Không có việc gì."
Hai người chỉ đơn giản nấu một bát mì cùng ăn, trong lúc ăn Vưu Lương Hành không nói nhiều lắm, cho tới khi thu dọn bát đúa mới mở lời:
"Từ nhỏ tôi đã không có biện pháp nào với chị ấy."
Câu nói đột nhiên như vậy làm Khang Thánh Triết lẳng lặng nhìn hắn, Vưu Lương Hành nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục nói:
"Nhưng mà, chị ấy hẳn là người yêu tôi nhất trên thế giới này."
Khang Thánh Triết: "yêu nhất sao."
Vưu Lương Hành đang nói chuyện đứng đắn, bỗng bị lời chua lòm của Khang Thánh Triết đánh gãy, hắn quên luôn mình đang định nói gì tiếp theo.
Khang Thánh Triết không cần hắn nói, trong lòng hắn cũng rõ ràng.
"Không có việc gì, ở bên anh như này, tôi không sợ gì hết."
Câu nói này tựa như lời của cô vợ nhỏ trong phim truyền hình vậy, nhưng Vưu Lương Hành vừa bị Bạch Dao bắt được trong lúc xấu hổ, cho nên có chút cảm động, hắn không lên tiếng, Khang Thánh Triết cúi người tiền gần đến môi hắn.
"Moah moah?"
Vưu Lương Hành nhìn hắn một lát, rồi bẹp một cái hôn lên môi hắn.
Hai người nhìn nhau cười, không khí vừa ấm áp vừa ái muội, Khang Thánh Triết giữ chặt lấy tay Vưu Lương Hành, bẻ ra ngón tay rồi thành công đan 10 ngón tay của bọn họ lại với nhau.
"Kỳ thật hiện tại tôi cảm thấy khá tốt, ở bên anh như này tựa như đang nằm mơ vậy, chỉ cần ôm được Lương Lương về, đánh bao nhiêu dã quái cũng không có vấn đề gì."
Dã quái......
Nghĩ tới việc Bạch Dao bị so sánh với dã quái, Vưu Lương Hành cảm thấy có chút buồn cười.
Hai người trầm mặc, Khang Thánh Triết lần thứ 2 cúi xuống, mắt thấy đôi môi chuẩn bị dán sát với nhau, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng hừ lạnh:
"Làm gì đó, định nhân lúc ta nghỉ ngơi ở chỗ rừng rú này lục soát để tăng cấp lấy kinh nghiệm sao?"
Vưu Lương Hành: "....."
Khang Thánh Triết: "....."
Khang Thánh Triết quay đầu lại, mỉm cười: "Chị tỉnh rồi."
Bạch Dao: "Ha Ha."
Thực sự trùng hợp như vậy, nói xấu bị nghe được, chỉ vui đùa một chút cũng bị nghe được.
Không biết Bạch Dao có phải đang tu luyện công pháp gì không mà đi giày cao gót đi lại không phát ra tiếng như vậy, khó trách Lương Lương thấy Bạch Dao lại hoảng hốt sợ hãi.
Hiện tại Bạch Dao nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, sau khi uống xong một bát canh giải rượu lớn, mới bình tĩnh lại nói:
"Bắt đầu từ khi nào?"
Chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra, tâm tư Khanh Thánh Triết ổn định, không sợ hãi trả lời:
"Thật lâu rồi, mấy tháng trước lận."
Bạch Dao nói: "Ta hỏi ngươi à?"
Khang Thánh Triết ngoan ngoãn ngậm miệng, Vưu Lương Hành nói:
"Từ lúc nghỉ hè."
Bắt đầu từ khi nghỉ hè, nhưng lúc ấy không phải Khang Thánh Triết chưa lên đại học hay sao, bọn họ quen biết nhau như thế nào, Bạch Dao cảm thấy không ổn, bỗng nhiên nghĩ tới trước kia từng lôi kéo Khang Thánh Triết và Vưu Lương Hành cùng chơi game.
...... Không phải quen biết từ lúc ấy đó chứ, nói như vậy, chẳng lẽ là cô tác hợp sao?
Nhất thời mặt Bạch Dao tựa như màu đất, Vưu Lương Hành nhìn biểu tình của cô biết cô đang nghĩ gì, liền giải thích:
"Không phải, còn sớm hơn lúc ấy một chút."
Như vậy thì càng không đúng rồi, vậy chẳng phải lúc chơi game kia bọn họ đã quen biết nhau nhưng không nói cho cô biết hay sao, Bạch Dao hậu tri hậu giác nhận ra, tức giận muốn vỗ bàn, nhìn thấy bộ dang ngoan ngoãn câm miệng của Khang Thánh Triết kia cô càng tức giận:
"Tại sao ngươi lại không nói lời nào!"
Khang Thánh Triết: "Không phải chị không cho nói chuyện sao?"
Bạch Dao: "Ta không cho ngươi nói thì ngươi không mở miệng nói sao?"
Khang Thánh Triết nói: "Hiện tại chị là chị của em mà."
Bạch Dao: ".... Giày cao gót của ta đâu! Hôm nay không thể không đánh chế ngươi!"
Một trận náo loạn mãi về sau mới ngừng nghỉ xuống, Bạch Dao mệt tới thở dốc, thể xác và tình thần cô đều mệt mỏi nói:
"Nói thẳng đi, nhận thức nhau như thế nào, rốt cuộc trong tình huống nào."
Tuy là đang trong trường hợp một lời không hợp liền phải chia rẽ như phong kiến kia, nhưng Vưu Lương Hành vẫn bình tĩnh kiên nhẫn như cũ, hắn đơn giản nói:
"Quen qua game, sau đó gặp mặt ở Bắc Kinh...."
Tình huống cụ thể đã nói xong, Bạch Dao nghe xong không có tiếng vang, hồi lâu sau cô mới hỏi:
"Hai người biết mình đang làm gì không?"
Vưu Lương Hành trả lời: "Biết."
Bạch Dao hỏi Khang Thánh Triết: "Còn ngươi biết không?"
Khang Thánh Triết nói: "Biết."
Bạch Dao không nhìn Vưu Lương Hành mà chỉ hỏi Khang Thánh Triết:
"Ngươi nghĩ kỹ chưa, mặc kệ gặp phải gì cũng không hối hận sao?"
Khang Thánh Triết ngẩng đầu nói: "Không hối hận."
Bạch Dao trầm mặc xuống, thoáng chốc sau, bỗng nhiên cô thay đổi biểu tình cực kỳ lạnh nhạt hỏi:
"Nói đi, cho ngươi bao nhiêu tiên thì ngươi có thể rời khỏi A Lương?"
Khang Thánh Triết ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
"Chị à, em và Lương Lương là thiệt tình yêu nhau, tình yêu là vô giá."
Bạch Dao hỏi Vưu Lương Hành:
"Còn em thì thế nào?"
Vưu Lương Hành căng da đầu nói: "..... Có chuyện gì để em chịu."
Bộ dạng này, cùng sự quật cường này, có thể thấy được hai người bọn họ cực kỳ phối hợp, Bạch Dao chép chép miệng, nói:
"Vậy được rồi...... Nếu hai người đã nói như vậy, ta đây cũng không có biện pháp, tương lai còn dài.... bất quá...."
Cô tạm dừng một chút, Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết đều cả kinh, vui vẻ, vui vẻ chính là thoạt nhìn Bạch Dao tạm thời không dây dưa nữa, cả kinh chính là mặt sau tựa như có gì đó không tốt sắp tới.
"Bất quá cái gì?"
Bạch Dao hơi hơi mỉm cười, trong lời nói đã không còn tựa như diễn viên nhập vai nữa mà đứng đắn nói:
"Hia người nếu lấy ta đây là dã quái, vậy ta cũng không cần khách khí nữa, vừa lúc đánh xong dã quái thì thuận tiện cũng nên thu phục cả chúa tể đi đúng không?"
Thần sắc Vưu Lương Hành đột nhiên biến đổi, giây tiếp theo hắn nghe Bạch Dao nhàn nhạt nói:
"Cùng chi về Bắc Kinh gặp cha mẹ."
Vưu Lương Hành: "...... Bao giờ?"
Bạch Dao nói: "Hiện tại."
Giọng nói vừa rơi xuống, Bạch Dao nhìn về phía Khang Thánh Triết, lộ ra một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp: "Ngươi cũng đi theo đi."
Khang Thánh Triết: "...... Được a."
Người vừa tuyên bố chính mình không sợ gì hết, vừa nói lời kia ra xong hai đùi bỗng nhiên run bần bật.