Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng - Chương 125




125. Chương 125.



Khang Thánh Triết có chút hoảng hốt.



Chạy được vài bước, người càng ít dần, trên vai càng lúc càng nặng trĩu, Khang Thánh Triết túa mồ hôi lạnh, buông Vưu Lương Hành xuống, trong bóng đêm, không thấy rõ biểu tình của người kia.



Chuông cảnh báo trong người Khang Thánh Triết kêu vang, không biết nên nói cái gì, phí rất nhiều sức lực mới hộc được ra một từ "tôi", Vưu Lương Hành xoay người, không quay đầu đi mất.



Bóng dáng thanh lạnh lại dọa người, trong lòng Khang Thánh Triết chột dạ, nhanh chóng đuổi kịp, cùng lên xe về chung cư, nhìn thần thái Vưu Lương Hành lãnh ngạnh không lời một lời, cực kỳ nghiêm túc trước nay chưa từng có.



Trong lòng Khang Thánh Triết thấp thỏm, cả đường về không dám phát ra một cậu.



Nói thật, hắn sắp hỏng mất.



Vưu Lương Hành mở cửa vào phòng, tay vung lên muốn đóng cửa, Khang Thánh Triết theo sau nhanh tay lẹ mắt duỗi chân ra, mắt cá chân vừa vặn chặn lại cánh cửa, cảm giác đau đớn đánh úp lại, Khang Thánh Triết hô lớn:



"Lương Lương, tôi sai rồi."



Tiếng kêu rên đánh vỡ yên lặng, tiếng hô vang vọng quanh quẩn rõ ràng ở hành lang, Vưu Lương Hành nhíu mày, rốt cuộc cũng nhường đường cho người kia vì sắc mặt dần dần khó coi của hắn, Khang Thánh Triết thuận thế lăn vào, trực tiếp ngồi vật ra đất ôm chân kêu:



"Đau quá, đau quá, đau quá!"



Vưu Lương Hành không để ý đến người kia, người nọ vẫn không ngừng kêu, trước khi Vưu Lương Hành cất bước đi xa, kẻ kia ôm chặt lấy chân hắn, hô lên:



"Lương Lương! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, thật sự tôi sai rồi!"



Khang Thánh Triết không nói lời khác, chỉ lặp đi lặp lại nói hắn sai rồi, thanh âm lúc đầu vừa vội vàng vừa gấp gáp, sau đó càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng đáng thương.



"Tôi thật sự đã sai rồi, Lương Lương, anh đừng nóng giận nữa....."



Vưu Lương Hành thở dài một hơi, cuối cùng ngồi xổm xuống bên người kia, Khang Thánh Triết có thể thấy rõ được thần sắc của hắn, không có phẫn nộ, cũng không có mất kiên nhẫn, nhìn sâu vào đáy mắt hắn, là một cỗ bất đắc dĩ nồng đậm cùng mất mát.



Biểu tình như vậy càng làm cho người sợ hãi, Khang Thánh Triết thất thần, thanh âm cao lên.



"Lương Lương...."



Vưu Lương Hành hỏi hắn:



"Cậu sai ở đâu?"



Khang Thánh Triết sửng sốt, trong tình cảnh này, sức nặng của lời nói làm hắn không biết trả lời như thế nào, hắn rũ mắt xuống, thanh âm cũng trở nên mất mát nói:



"Tôi sai ở...... Không nên nhất thời hứng khởi khiêng anh đi."



Vưu Lương Hành nói: "Còn nữa không?"



Khang Thánh Triết nói: "Không nên đi lên sân khấu tặng hoa."



Vưu Lương Hành nói: "Còn nữa không?"



Khang Thánh Triết nói: "Không nên ồn ào trên sân khấu."



Vưu Lương Hành cười lạnh:



"Cậu nghĩ như vậy sao?"



Khang Thánh Triết trầm mặc, trong chốc lát mới nói:



"Chẳng lẽ không phải như vậy sao?"



Vưu Lương Hành hừ cười một tiếng không rõ ý vị, một lát sau, thanh âm hắn mới bình đạm, không rõ hỉ nộ nói:



"Cậu có nghĩ tới, hôm nay cậu khiêng tôi ra ngoài, ngày mai toàn trường sẽ nhìn cậu như thế nào không, Khanh Thánh Triết, nếu tiếng "gay" này được chứng thực thì cậu còn có đường lui hay không?"



Nói tới đây, còn có gì không rõ, Khang Thánh Triết chớp chớp mắt đáp:



"Tôi muốn làm gì thì làm cái đó, trước tới giờ không để ý người khác thấy tôi như thế nào, tôi không cần đường lui, Lương Lương..... anh cần sao?"



Vưu Lương Hành nhìn hắn, không nói chuyện, Khang Thánh Triết không chờ hắn trả lời, tiếp tục nói:



"Vừa rồi lúc lên sân khấu tôi cũng không nghĩ nhiều, đầu óc nóng lên là lên thôi, nhưng nếu tôi vô ý thức mà như vậy thì chứng tỏ tôi muốn lên đó, nếu quay ngược thời gian tôi cũng muốn làm lại một lần nữa."



"Lương Lương..... Tôi thích anh! Thích nhiều hơn rất nhiều so với Lương Sở Hàm hay toàn bộ những người lên tặng hoa cho anh hôm nay."



Vưu Lương Hành ngắt lời nói:



"Cậu nói đủ chưa?"



Không biết Khang Thánh Triết lấy đâu ra dũng khí la lớn lên:



"Chưa đủ! Tôi còn nói chưa đủ, tôi thích anh, tôi muốn ở bên anh!"



Ngoài miệng thì nói bá đạo như vậy nhưng trên mặt lại là biểu tình sợ sệt, Khang Thánh Triết cúi đầu, hận không thể nhét đầu xuống đất.



"Nói trắng ra là cậu vẫn cảm thấy mình không sai đúng không?"



Khang Thánh Triết cắn răng nói:



"Đúng!"



Hắn không nhìn thấy biểu tình của Vưu Lương Hành, hắn chỉ nghe tiếng cười nhạo của người kia. Giây tiếp theo, Vưu Lương Hành quát:



"Nâng mặt lên cho tôi!"



Một tiếng quát lớn làm bả vai Khang Thánh Triết run lên, lúc này nâng mặt lên chắc chắn 200% là muốn ăn đấm, nhưng người khổng lồ vẫn run rẩy ngẩng cao đầu giơ mặt lên.



"Dù sao tôi cũng không bị đánh...."



Nói được một nửa bỗng nhiên ngừng lại, tiếng nói ấp úng trong miệng nhất thời không nói ra lời, bởi vì thứ ở trước mặt hắn không phải nắm đấm như hắn tưởng mà là một bông hoa hồng đỏ tươi kiều mỹ.



Là đóa hoa hồng của Vưu Lương Hành.



Vưu Lương Hành nói: "Sao nào, không cần sao?"



Khang Thánh Triết vội nói: "Tôi muốn muốn muốn!"



Trong lòng muốn nhận đến không được nhưng tay lại không thể nâng lên được vì vui sướng quá độ, Vưu Lương Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể gập bớt cành hoa lại, đóa hoa hồng chỉ còn lại một nửa, sau đó hắn giơ tay cắm lên tóc mai của Khang Thánh Triết.



Mỹ nhân cài hoa, Khang Thánh Triết tuy rằng là đàn ông nhưng cũng vừa vặn là mỹ nhân.



Vưu Lương Hành đánh giá một lát, nói:



"Quả nhiên tôi thích gương mặt của cậu mà."



Khang Thánh Triết nhịn không được hít hít mũi.



Vưu Lương Hành trừng hắn nói: "Hít cái gì? Nghẹn lại."



Khang Thánh Triết nỗ lực hít mũi, mở miệng mang giọng mũi hỏi:



"Lương Lương, anh không tức giận đúng không?"



Vưu Lương Hành nói: "Tôi vốn không tức giận."



Khang Thánh Triết lại cẩn thận nói:



"Cành hoa này...."



Vưu Lương Hành: "Tặng cho cậu."



Dựa theo quy tắc của buổi tiệc, ý nghĩa của việc trao đổi hoa là gì Khang Thánh Triết cực rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Vưu Lương Hành, hỏi:



"Lương Lương, anh xác định chưa? Đóa hoa này cho tôi, là không thể đổi ý đâu."



Vưu Lương Hành nói: "Đời này, từ trước tới nay tôi chưa từng đổi ý."




Vưu Lương Hành nói thật, chẳng sợ Khang Thánh Triết không vọt lên sân khấu náo loạn thì cành hoa này hắn cũng muốn để lại cho Khang Thánh Triết, nhưng không nghĩ rằng người này vừa ra tay là không giống như bình thường, vậy mà có thể ở trước mặt toàn trường khiêng hắn đi như này.



Bất quá, hiện tại nói việc này cũng không có ý nghĩa gì, Vưu Lương Hành hỏi:



"Khang Thánh Triết, cậu có hiểu biết về tôi không?"



Khang Thánh Triết do dự nói:



"Hẳn là... hiểu biết.... đi?"



Vưu Lương Hành dừng một chút, trong lòng tự nhủ hai lần không cần nổi giận, lúc này mới nói:



"Con người của tôi rất chấp nhất, chấp nhất hơn bất cứ người nào mà cậu đã gặp qua, vô luận làm việc gì, một khi bắt đầu dù không tốt tôi cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, nếu hôm nay cậu nhận lấy cành hoa này, tôi sẽ không buông tay với cậu."



Khang Thánh Triết nói:



"Vĩnh viễn sẽ không buông tay?"



Vưu Lương Hành khẳng định: "Không buông tay."



Bỗng nhiên Khang Thánh Triết nở nụ cười xán lạn, trả lời:



"Vậy chẳng phải là đúng ý với tôi đây hay sao?"



Vưu Lương Hành nhìn hắn, cũng nở nụ cười, Khang Thánh Triết ghé sát mặt vào hắn nói:



"Đừng nói chuyện nữa, hôn môi được không."



Vưu Lương Hành không trốn tránh, cánh môi xinh đẹp của "mỹ nhân" dần dần tới gần, hắn thậm chí không nhắm mắt lại, hai tay hắn cắm vào mái tóc của Khang Thánh Triết, trước khi môi dán môi, hắn cảnh cáo lần cuối cùng:



"Cậu nghĩ kỹ rồi đúng không, tôi nói là giữ lời."



Khang Thánh Triết hổn hển, trầm thấp nói:



"Lương Lương, tôi nói những lời này cho anh biết, cả đời này tôi sẽ không buông tay, dù chết cũng không buông."



Một nụ hôn sâu vừa dài vừa triền miên, sau khi kết thúc, hai người có thể thấy nhau trong đáy mắt.



Chỉ là một tầng giấy mỏng, bị đâm thủng, quan hệ giữa bọn họ liền thay đổi.



Tim Vưu Lương Hành trở nên nóng bỏng cảm xúc mà trước nay chưa từng có, không muốn cười nhưng lại không ức chế được khóe môi giơ lên, Khang Thánh Triết cười hì hì nói:



"Hôm nay là ngày lành nha, Khang Thánh Triết có được Lương Lương nha."




Vưu Lương Hành lại cười ra tiếng.



Ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày, hai chân có chút tê mỏi, Vưu Lương Hành chuẩn bị đứng lên, nhưng người kia không cho hắn cơ hội, bỗng nhiên nhào lên phía trước đè Vưu Lương Hành xuống mặt đất. Hai thân thể giao điệp, nhiệt lượng tăng lên, Vưu Lương Hành quýnh lên, bật thốt nói:



"Khang Thánh Triết, đây là ở cửa."



Khang Thánh Triết nói: "Ở cửa thì làm sao a?"



Vưu Lương Hành nhăn mày, lập tức Khang Thánh Triết đè hôn môi hắn, rồi nói:



"Chúng ta lên giường đi."



...... Lên giường.



Hai chữ này làm người ta không hiểu sai cũng khó, nháy mắt Vưu Lương Hành lãnh hội đủ loại thâm ý trong đó, nhất thời có chút vô thố, trước đây hắn cũng từng thân cận với Khang Thánh Triết nhưng chỉ dừng lại ở việc hôn môi, nhưng nhìn tính huống trước mắt này rõ ràng không phải qua quýt là xong việc.



Khang Thánh Triết lại quấn lên, giống như một cục bột gạo nếp, cả người không xương sống bám lấy người Vưu Lương Hành, dù hắn có đẩy người kia như thế nào, Khang Thánh Triết luôn thuận thế nâng người lên, hôn hắn, còn hỏi:



"Lương Lương ~~~ Trong nhà có bao không?"



Đầu óc Vưu Lương Hành ngây ngốc, hỏi lại: "Cái gì?"



Khang Thánh Triết nói: "Không có sao?"



Dĩ nhiên là không có.



Người như Vưu Lương Hành làm sao lại có bao cao su trong nhà được?



Hơn nữa vấn đề ở đây không phải cái này, Vưu Lương Hành rối rắm một chút, ở một ý nghĩa nào đó hắn thực sự khâm phục người này, hắn nói:



"Tại sao cậu lại có thể hỏi vấn đề này một cách quang minh chính đại như vậy?"



Khang Thánh Triết mỉm cười:



"Không phải đơn giản vì tôi không biết xấu hổ hay sao ~~~!!"



Vưu Lương Hành không thể không chịu phục hắn.



Bất quá, vừa lúc không có thứ kia, vốn dĩ Vưu Lương Hành cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng cho nên hắn chống đẩy:



"Nếu không có, vậy...."



"Vậy đi mua đi."



Vưu Lương Hành: "....."



Khang Thánh Triết chớp chớp mắt ngoan ngoãn cực kỳ, ngay sau đó hai người đứng dậy, một người với bước chân nhẹ nhàng như đang bay một người lại chậm chạp như đeo chì, hai cực phân hóa với xu thế cực kỳ nghiêm trọng đi ra cửa.



Vưu Lương Hành tâm loạn như ma, luôn cảm thấy tình thế phát triển có chút không đúng, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy bộ dạng hai má hồng hồng, vẻ mặt chờ mong của người kia, hắn lại không thể nói lời cự tuyệt.



...... Thôi, dù sao không sớm thì muộn đều phải làm, dựa theo không khí hôm nay, có lẽ không phải chuyện xấu.



Dưới tầng chung cư có siêu thị nhỏ, trên giá trước quầy thu ngân bày chỉnh chỉnh tề tề "đối tượng mục tiêu", nhưng mà hai nam sinh mặt đỏ tai hồng cùng nhau đi vào mua bao không khỏi quá kỳ quái đi, Vưu Lương Hành chỉ có thể đứng ở cửa, ấp úng hỏi Khang Thánh Triết:



"Cậu..."



Khang Thánh Triết: "Ừm?"



Vưu Lương Hành thật sự khó có thể mở miệng, nửa ngày sau mới nói:



"Size bao nhiêu?"



Khang Thánh Triết cũng không rõ ràng, nói:



"Không biết a, trước giờ tôi chưa từng mang, bất quá đại khái lớn như này đi."



Vừa nói, bàn tay Khang Thánh Triết vừa duỗi ra tạo thành một vòng tròn, sau đó cảm thấy không đúng lắm, lại duỗi bàn tay còn lại đan vào thành một vòng tròn to hơn.



"Ừ, thế này, lớn như thế này."



Vưu Lương Hành nhìn mà chỉ muốn chết.



Trước miễn bàn cái nội dung khoa tay múa chân này đáng khinh như thế nào, nội việc đứng gần nhân viên bán hành chọn lựa thứ kia cũng làm hắn đau đầu thế nào, cuối cùng hắn lạnh lùng nói:



"Thôi, mỗi size mua 2 hộp đi."



Khang Thánh Triết kêu ngừng lại, nói:



"4 hộp đi, 2 hộp nhất định không đủ."



Vưu Lương Hành: "....." Kẻ này không nói lời nào sẽ chết à...



Quá trình mua hàng ở siêu thị quả thực là trải nghiệm quẫn bách nhất trong cuộc đời của Vưu Lương Hành, thật vất vả mới kết thúc mua sắm, lúc xách túi mua hàng ra, cánh tay của hắn còn không thể ức chế được run lên nhè nhẹ.



Khi lên thang máy, cái loại khẩn trương với việc sắp thể nghiệm rốt cuộc cũng truyền sang người Khang Thánh Triết, hắn ngửa đầu thở dốc, hết thảy còn chưa bắt đầu, mà bộ dạng hai người quả thực khó có thể nói hết.



Tiến vào phòng, không cần tín hiêu, không cần ngôn ngữ, Khang Thánh Triết đẩy Vưu Lương Hành đến thẳng phòng ngủ, hai người đồng loạt ngã vào giường.