Bách Tây ngồi dưới phòng khách đến hơn 9 giờ, cùng Bách Nhược xem xong một bộ phim điện ảnh cũ rất nổi tiếng.
Phân đoạn cuối cùng, sau 40 năm không gặp, nam nữ chính cách một con đường nhìn nhau, màn hình tựa như một bức tranh thuỷ mặc bị làm mờ, những người trên đường phố đều hóa thành hư ảnh, chỉ còn lại nam nữ chính là rõ ràng, một người đứng bờ bên này, một người đứng bờ bên kia, lại biến trở về lúc bọn họ còn trẻ, tựa như lần đầu tiên gặp mặt, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nhau.
Bách Tây xem mà hai mắt đỏ bừng, cậu luôn thích xem phim tình yêu văn nghệ, nhưng bản thân lại dễ dàng cộng tình, thường xuyên xem xong lại thở ngắn than dài.
Cậu đang muốn nói hai câu cảm tưởng sau khi xem phim với em gái, kết quả vừa quay đầu lại, Bách Nhược đang mặt vô biểu tình xé mở một túi bánh quy, đầy mặt đều viết ý chí sắt đá, thấy cậu nhìn sang, còn đưa bánh quy cho cậu: “Ăn không?”
Bách Tây: “…… Không cần.”
Cậu uyển chuyển từ chối ý tốt của em gái.
Bách Nhược gật gật đầu, vẻ mặt thông cảm: “Em hiểu, giới thời trang của mấy anh là phải bảo trì dáng người.”
Bách Tây lần thứ chục nghìn khẳng định, có vài chuyện cậu cả đời này cũng không thể có tiếng nói chung với Bách Nhược được.
Trên TV cũng đã phát xong bài hát cuối phim, Bách Tây nhìn thời gian, đứng lên: “Anh đi lên trước.”
Bách Nhược cầm điều khiển từ xa mở chương trình tạp kỹ, cũng không nhìn cậu: “Ừ, bái bai.”
Bách Tây về phòng tắm rửa một cái.
Cậu ghé lên giường, có chút muốn video với Thích Tầm, rồi lại không biết Thích Tầm có còn bận không, đang lúc rối rắm, Thích Tầm bên kia lại thật ra nhắn tin tới, hỏi cậu: “Em đang làm gì thế?”
Bách Tây nhanh tay trả lời: “Không làm gì, ở trong phòng.”
Hai giây sau, Thích Tầm liền gọi video call tới.
Bách Tây một giây bấm nhận.
Thích Tầm hẳn là không nghĩ tới Bách Tây sẽ bắt máy nhanh như vậy.
Hắn cũng vừa mới tắm rửa xong, nửa người trên vẫn chưa mặc áo vào, chỉ mặc một cái quần ngủ mềm mại, tóc ướt đẫm, nước nhỏ giọt lên trên cơ ngực, lại một đường lướt xuống, hắn hơi rũ mắt nhìn Bách Tây trong màn hình, đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn mờ ngược lại càng trở nên động lòng người.
Hắn gợi cảm tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Bách Tây rất không có tiền đồ mà nuốt ngụm nước miếng.
Trong đầu cậu đang chạy xe lửa, nhưng lại muốn trả đũa, trước mở miệng chỉ trích Thích Tầm: “Anh sao lại không mặc quần áo cho đàng hoàng…… Quá không tuân thủ nam đức, ở bên ngoài cũng không biết thủ thân như ngọc.”
Thích Tầm ngồi xuống mép giường, đặt điện thoại lên giá, đối diện chính mình.
Ánh đèn đầu giường soi rõ gương mặt tuấn mỹ của hắn, vai lưng rắn chắc rộng lớn, như là cố tình muốn triển lãm cho Bách Tây xem.
“Anh không tuân thủ nam đức?” Thích Tầm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lời đánh giá này, rất hiếm lạ, hắn nhìn Bách Tây nhướng mày: “Anh nếu thật sự không muốn thủ thân, bây giờ em cũng không gặp được anh đâu.”
Bách Tây không hiểu: “Là sao?”
Thích Tầm nói: “Vừa rồi, phía đối tác còn nhiệt tình mời anh ra ngoài uống hai ly, lại còn ám chỉ anh, tiếp khách đều là mấy cậu trai trẻ xinh đẹp.”
Thích Tầm có chút khinh miệt, cười khẽ: “Hắn ta cũng rất khôn khéo, biết anh không có hứng thú với phụ nữ.”
Bách Tây vừa nghe liền xù lông.
“Người này làm sao vậy, đi bàn bạc hay là đi dẫn mối thế.” Cậu nhíu mày, ít khi lại thô lỗ phun tào như vậy.
Dù biết Thích Tầm không có đi, cậu vẫn là giống như dùng X quang mà rà xoát Thích Tầm từ trên xuống dưới một lần, cứ như sợ Thích Tầm để người ta chiếm tiện nghi vậy.
Cậu có chút biệt nữu, hỏi Thích Tầm: “Vậy anh trả lời hắn ta thế nào, lỡ lần sau hắn ta lại mời anh thì sao?”
Cậu có chút không vui, nhưng không phải là về Thích Tầm.
Thích Tầm uống lên miếng nước, hắn ngồi dựa lên đầu giường, khoác lên người một cái áo ngủ mỏng màu xám, hắn vội cả ngày, bây giờ cũng có chút mệt mỏi, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn và lười biếng, ngược lại càng thêm khêu gợi.
Hắn nhìn Bách Tây, mặt mày lười nhác, ánh mắt lại thanh triệt.
“Anh nói với hắn ta, anh đã có một cậu trai xinh đẹp rồi. Nếu làm cậu ấy tức giận, có lẽ trở về anh sẽ không vào cửa nhà được mất.”
Bách Tây lập tức liền tắt lửa.
Vẻ hùng hổ vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Không khí an tĩnh vài phút, Bách Tây ôm chăn, trong phòng mở sưởi, ấm áp tựa mùa xuân.
“Em nào có hung dữ như vậy……” Cậu nhỏ giọng nói thầm, mặt lại đỏ bừng, cũng không biết là bị nóng hay là bị tán tỉnh.
Cậu lại thầm thấy rất hài lòng với câu trả lời này của Thích Tầm.
Cậu thậm chí có chút si mê mà nhìn Thích Tầm trên màn hình.
Lúc trước, khi còn yêu thầm Thích Tầm, cậu đã từng nghĩ tới, có khi nào vì cậu không chiếm được Thích Tầm nên mới mê luyến hắn đến vậy hay không.
Nhỡ đâu, cậu và Thích Tầm yêu nhau thật, không chừng ấn tượng tốt đẹp tan vỡ rồi là có thể khách quan bình tĩnh mà đối xử với Thích Tầm.
Chỉ là, hiện tại cậu và Thích Tầm đã yêu đương được một thời gian, cậu lại giống như, ngày hôm qua so với hôm nay, càng thêm yêu Thích Tầm.
Đương nhiên, Thích Tầm cũng có tật xấu, có một chút chứng cưỡng bách với thói ở sạch, có rời giường khí, tính cách cũng cố chấp, rất khó bị thuyết phục.
Nhưng mấy tật xấu nhỏ tí tẹo này, đứng trước những ưu điểm của Thích Tầm, tất cả gần như không còn quan trọng nữa, tựa như vầng thái dương vừa ló đầu ra, ngôi sao liền lập tức biến mất.
Mà Thích Tầm cũng không biết đang nghĩ gì, nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên ho khan một tiếng, kéo chăn qua che khuất chính mình.
Hắn hỏi Bách Tây: “Lúc nãy em đang làm gì thế?”
Bách Tây vẫn còn hơi thất thần: “Ngồi xem phim với Nhược Nhược, nhưng tụi em mãi mãi không có tiếng nói chung.”
“Tại sao?”
Bách Tây liếc hắn một cái: “Em ấy giống như anh vậy, cảm thấy tất cả mọi gút mắt tình cảm đều thật ngu ngốc, hai người hẳn là có rất nhiều đề tài chung.”
Thích Tầm cười cười.
Hắn thật sự là vậy, nhưng hắn cũng không ít lần bồi Bách Tây xem những bộ phim nhàm chán kia.
Hắn hỏi Bách Tây: “Mấy ngày nay em đều ở nhà bố mẹ à, không có về chung cư?”
Bách Tây gật đầu: “Ừ, chắc là qua hai ngày lại về.”
truyện đam mỹ Cậu giận dỗi với Thích Tầm: “Mẹ em cũng thật là, lâu rồi em không về, mẹ liền thay đổi biện pháp để dì giúp việc làm đồ ăn ngon, chưa được mấy ngày cơ bụng của em sắp biến mất rồi.”
Cậu ngồi thẳng lưng, vén áo ngủ lên cho Thích Tầm xem.
Bụng của Bách Tây bằng phẳng, trắng nõn săn chắc, thật ra cũng không có dấu hiệu béo lên, nhưng cho dù Thích Tầm cầm kính lúp soi xét, cũng rất khó nhìn ra cơ bụng gì đấy —— Bách Tây cũng không thành công luyện ra được.
Có điều, Thích Tầm rất thức thời mà không nói gì.
Nhưng ánh mắt hắn lại vô thức trầm xuống.
Eo Bách Tây rất nhỏ, làn da cũng trắng, phần mông lại có thịt, càng có vẻ một tay có thể ôm hết, lúc bị ôm vào lòng càng rõ rệt hơn. Lắm lúc ở trên giường, hắn cũng sợ bản thân quá dùng sức, sẽ không cẩn thận bóp gãy eo của Bách Tây.
Vừa rồi, Bách Tây mặt đỏ hồng mà nhìn hắn, làm cho hắn có chút tâm viên ý mã, không thể không kéo chăn qua che giấu.
Hiện tại, Bách Tây còn tự mình vén áo lên …… Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.
Thích Tầm sắc mặt kỳ quái mà nhìn Bách Tây, hắn thật sự rất khó hoài nghi Bách Tây không phải cố ý.
Bách Tây vốn đang vén áo lên, một lát sau lại từ sự trầm mặc cùng với vẻ mặt vi diệu của Thích Tầm mà nhận ra điều gì đó.
Cậu yên lặng thả áo ngủ xuống.
Không khí trở nên ái muội lại ê ẩm, ngay cả hô hấp cũng mang theo nhiệt khí.
Bách Tây ho khan một tiếng, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng Thích Tầm, thấp giọng bảo: “Anh, nếu không, cái kia…… vô phòng tắm tự giải quyết chút đi, à thì, khách sạn có nói cung cấp ly phi cơ không……”
Cậu bắt đầu nói năng lộn xộn.
Thích Tầm lại không nói chuyện.
Hắn lại không phải tăng nhân khổ tu, bạn trai và hắn cách nhau một cái màn hình, tuy không gặp được nhau, hắn cũng không tính toán quá mức ủy khuất bản thân.
Tầm mắt hắn lướt từ ngực Bách Tây một đường xuống dưới, thanh âm cũng trở nên trầm thấp, trong lời nói mang theo mệnh lệnh.
“Bách Tây, cởi quần áo.”
Lúc hắn nói lời này, thần sắc có vẻ lạnh băng kỳ lạ.
Khi ở dưới giường, hắn sẽ là người bạn trai tri kỷ luôn hỏi ý kiến Bách Tây mọi chuyện, ở trên giường lại là kẻ lưu manh nói một không nói hai, rõ ràng đang khoác áo ngủ mềm mại, rất bình thường tựa như đang ở nhà, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập khống chế dục.
Trái tim Bách Tây run rẩy.
Cậu tuy không nói ra miệng, trong lòng lại đối với sự tương phản này của Thích Tầm thích đến không chịu được.
Cậu cảm thấy Thích Tầm vẫn luôn là một cá thể đầy mâu thuẫn, vừa lạnh lùng lại có trách nhiệm, vừa tri kỷ lại không cho phản kháng.
Nhưng chính kiểu mâu thuẫn ngược này lại vô cùng mê người.
Cậu không từ chối Thích Tầm, ngoan ngoãn mà cởi áo ngủ.
Cậu có một gương mặt trông rất vô tội, nhưng đối với tình dục lại vô cùng thẳng thắn, cậu cách màn hình nhìn Thích Tầm cười cười, đôi mắt ướt át, môi hồng nhuận, giống một chú yêu tinh hồn nhiên.
Lúc Thích Tầm cự tuyệt lời mời của đối tác cũng không nghĩ gì nhiều, ngoại trừ bởi vì hắn đã có Bách Tây ra, còn là vì xuất phát từ nguyên tắc trước giờ của bản thân.
Nhưng giờ này khắc này, hắn lại nghĩ, còn có cậu trai nào có thể xinh đẹp hơn cả Bách Tây của hiện tại chứ?
……
Sau khi kết thúc, Bách Tây nằm trên giường, khóe mắt đôi mày đều tàn lưu sự vui thích, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Nhưng cậu cũng không muốn đi ngủ, giống như gấu Koala mà ghé vào gối đầu, rõ ràng đã đánh ngáp nhưng vẫn muốn nói chuyện với Thích Tầm.
Cậu hỏi Thích Tầm: “Có phải ngày mai anh mới về đúng không?”
Thích Tầm “Ừ” một tiếng: “Hẳn là.”
Bách Tây có hơi thất vọng.
Trước khi Thích Tầm xuất phát, cậu còn lời thề son sắt nói bản thân hoàn toàn không phải dính nhân tinh, đối với việc bạn trai đi công tác căn bản là không thèm để ý.
Nhưng hiện tại, cậu lại bĩu môi nhìn Thích Tầm, đúng lý hợp tình mà nghĩ, cậu chính là muốn làm dính nhân tinh, chính là muốn treo ở trên người Thích Tầm.
Đều tại Thích Tầm cứ tán tỉnh cậu.
Vừa tặng cậu hoa hồng, còn muốn cách màn hình câu dẫn cậu nữa chứ.
Cậu nhịn không được thấp giọng làm nũng với Thích Tầm: “Em muốn gặp anh quá……”
Âm cuối của câu này nhão nhão dính dính, mang theo vẻ mềm mại sau một cuộc tình.
Thích Tầm lẳng lặng nhìn cậu.
Hắn chưa bao giờ là người trầm mê sắc đẹp, làm việc cũng tuyệt đối chuyên tâm.
Nhưng Bách Tây hiện giờ trông như một đứa trẻ không được ăn kẹo, hơn nữa hắn biết, Bách Tây cũng không có thật sự yêu cầu hắn cái gì, chỉ là không giấu được nhớ mong.
Điều này ngược lại làm hắn mềm lòng.
Hắn nói với Bách Tây: “Em còn nhiều ngày nghỉ năm không, ngày mai anh có thể cho người đi đón em. Chờ anh làm xong việc đợt này, là có thể bồi em ở đây chơi hai ngày.”
Đôi mắt Bách Tây lập tức bốc cháy lên ngọn lửa nhỏ.
Cậu nằm trên gối giật thẳng người, nghiêng đầu nhìn Thích Tầm, trong lòng vừa muốn đi vừa có chút băn khoăn: “Em còn nhiều ngày nghỉ năm, nhưng mà em đi qua sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?”
Thích Tầm lắc đầu.
“Sẽ không, nói không chừng hiệu suất của anh sẽ cao hơn nữa đấy.” Hắn nhìn Bách Tây nói: “Bởi vì phải nhanh chóng kết thúc công việc rồi mới có thể bồi em.”
Bách Tây cười rộ lên.
“Vậy em muốn đi.”
**********