Có lẽ là bởi ánh trăng ngoài khơi xa kia quá đỗi dịu dàng, thiếu niên bước ra khỏi bóng đêm mịt mờ và men theo vầng sáng ấy. Cậu cầm điện thoại, trong lòng khẽ gọi một tiếng anh.
Vào năm mười bảy tuổi, cậu có một người anh trai.
♪
Trên đường về căn trọ, Thẩm Trì tìm thông tin về cửa tiệm Heartbeat. Đập vào mắt cậu là một mẩu tin tức từ tháng Chín ở Biên Thành.
Để chào mừng sự kiện "Xây dựng văn hoá liêm chính" của tháng Chín, công an tỉnh đã cho đóng một số cửa hàng cung cấp người yêu ảo trái phép như Mobile Companion, Heartbeat,... Sau khi nhận tiền của khách hàng, những cửa tiệm này sẽ ôm tiền và biến mất. Chúng tôi hi vọng người dân sẽ nâng cao cảnh giác để tránh bị lừa gạt, cũng như chủ động báo cáo những hành vi không trung thực.
Cậu dừng bước, nhớ tới cái lần mà Trang Châu từng nhắc mình ở tiệm net, nhưng cậu chưa bao giờ để ý.
Thiếu niên thêm lại bạn với Nghiêm Tuyết Tiêu. Nhìn điện thoại, cậu có rất nhiều điều muốn nói, song cứ gõ một đoạn thật dài rồi lại xoá, và tới cuối cùng chỉ nhắn đúng một câu.
Thẩm Trì: Em livestream.
Cậu làm bộ điềm nhiên như không có gì xảy ra, quay về nhà và bật máy tính. Ấy vậy, ánh mắt cậu vẫn dán chặt lên chiếc điện thoại di động. Ngay trước khi lên game, cậu nhận được tin trả lời.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Anh đang xem.
Nỗi lo lắng nơi cậu lặng lẽ mất tăm. Cậu đeo tai nghe lên và vào trận. Do bị đá stream nên cậu trượt hẳn khỏi top 30, cả đêm hôm qua phải cố lắm mới lên lại được hạng mười chín. Cậu phải nhanh chóng nâng thứ hạng của mình mới được.
[Đáng lẽ đã vào top 10 tới nơi rồi, bây giờ lại phải đánh bù lần nữa, tức giận giùm bé con á]
[Dù sao thì phòng livestream của Tư Đình Khai bị cho ăn gậy rồi. Lúc biết tên kia bị cấm suốt ba tháng, mị hết bực luôn]
[Tui không những không giận nữa mà còn thấy sảng khoái hẳn]
[Top 10 server châu Á, xông lên!]
Lam Hằng và cậu chơi xếp đội bốn người. Cả hai đánh mãi tới tận khuya mới về lại được hạng mười lăm trên máy chủ châu Á, cách vị trí thứ mười đúng năm bậc nữa.
Đánh càng lên cao càng khó, mười vị trí đầu gần như đã được cố định. Hơn nữa, trong lúc cậu gấp rút tăng hạng, còn có một người nữa cũng vậy.
"Diệp Ninh." Lam Hằng nhận ngay ra người kia, "Trước cậu ta là quân của đội tuyển FY, gần đây thì trở thành streamer bên Emperor Penguin. Sở trường của cậu ta là đột kích đấy, hiện giờ vẫn đang giữ kỉ lục số lần tiêu diệt cao nhất mà League ghi chép lại được kia kìa, tiếc là đã giải nghệ mất rồi."
Thẩm Trì hỏi anh: "Tại sao lại giải nghệ?"
"Cậu ta tham vọng lắm. Nếu không đầu quân được cho đội tuyển giàu và khả năng giành được chức quán quân bằng không thì thà dừng còn hơn. Nhưng bên FY yếu nên chẳng xin nổi tài trợ, muốn được lĩnh lương cũng khó." Lam Hằng cảm khái.
[Là câu lạc bộ nhỏ đúng không? Nhiều tuyển thủ bên mấy câu lạc bộ lớn lương một năm phải hơn mười triệu]
[Dù là ngành nghề nào thì kiếm tiền cũng phải đặt lên hàng đầu thôi. Vô địch thế giới thì hot khỏi nói rồi, còn tuyển thủ bình thường chẳng kiếm được mấy đâu. Nghe bảo bên FY lương tháng có mỗi ba nghìn, sang làm streamer còn hơn]
[Đâu chỉ là câu lạc bộ nhỏ, không ít câu lạc bộ lớn cũng phải đóng nhánh PUBG vì tuyển thủ kì cựu đi nhiều quá. Đến cả tui đây, bây giờ chỉ xem streamer chơi thôi chứ không tự chơi nữa rồi]
[Nếu server trong nước được thông qua xét duyệt, cũng như tăng cường kiểm tra gian lận thì có khi tình hình sẽ chuyển biến tốt hơn]
Thẩm Trì nhìn màn hình, không lên tiếng. Cậu tiếp tục đấu rank, nâng từ hạng mười lăm lên tới hạng mười một, còn Diệp Ninh nhảy từ vị trí thứ mười bốn đến thứ mười. Ở hạng chín là một tên bán dịch vụ hack trên WeChat, điểm số khó có thể vượt qua được.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu cậu muốn lọt vào top 10 server châu Á thì nhất định phải vượt lên trên Diệp Ninh. Cậu bình tĩnh bấm chơi ván kế tiếp.
Trận game mới bắt đầu chưa được bao lâu, trên màn hình đã hiển thị thông báo tiêu diệt của Diệp Ninh. Vậy là cậu và Diệp Ninh đang trong cùng một ván.
[Bé con giỏi bắn tầm xa hơn nhỉ? Tự dưng lo màn chung kết ghê, đối thủ cực kì có lợi thế về phần đột kích]
[Con dâu không tới cổ vũ à?]
Nhìn thấy bình luận sau cùng, bàn tay cầm súng của cậu trai thoáng khựng lại, nhưng rồi cậu một lần nữa tập trung vào ván game.
Dường như hai bên đều ngầm hiểu nhau, vậy nên ở giai đoạn đầu bọn họ không chạm trán nhau lần nào. Ấy vậy, tới khi chỉ còn dư đúng hai người tại vòng bo cuối, cậu bèn thầm nghĩ rằng người còn lại hẳn chính là Diệp Ninh.
Cậu mặc bộ đồ Ghillie(*) rồi nằm bò trên bãi cỏ, như thể hoà làm một với mặt đất. Để không bị lộ, cậu đã bỏ lại chiếc balo cấp ba thể tích lớn của mình.
(*) Là bộ đồ được bao bọc bởi một lớp cỏ, từ đó có thể ẩn náu dễ dàng dưới bụi cỏ.
[Balo cấp ba quá nổi bật, loại cấp hai dễ giấu hơn nhiều]
[Nhưng nếu đổi balo thì sẽ ít đồ để ném hơn, chỉ được có hai quả bom khói và ba quả lựu đạn thôi]
[Mỗi lần xem vòng chung kết là tui lại căng thẳng]
Ấy vậy, Thẩm Trì nghe thấy tiếng rút chốt lựu đạn.
[Sao Diệp Ninh biết dưới đất có người?!]
[Làm sao bây giờ]
[Đừng hoảng, có khi là gạt người thôi]
Tuy thế, lựu đạn vẫn được ném chính xác về phía Thẩm Trì. Cậu nhanh chóng quẳng một quả bom khói ra phía trước và ẩn mình trong làn khói mờ, nhưng dù có là như vậy, dưới màn tấn công của đối thủ, cậu vẫn bị đánh cho gần cạn máu.
Lam Hằng đang ngồi xem cũng giật mình theo. Anh chẳng tài nào hiểu nổi tại sao Diệp Ninh lại thấy được người từ khoảng cách xa đến vậy. Dẫu anh có từng tham gia giải đấu mời người, song giới tuyển thủ cũng được chia theo các trình độ khác nhau. Diệp Ninh rõ ràng là game thủ chuyên nghiệp hàng đầu, áp lực hắn mang tới quá sức kinh khủng.
Thẩm Trì bồi cho mình một hộp thuốc: "Địa hình thay đổi rồi."
[Địa hình có thay đổi chỗ nào đâu?]
[Bóng cây trông không đúng, có thêm một cái bóng nữa!]
[Quan sát cũng kĩ ghê!]
[Nếu không thì tuyển thủ chuyên nghiệp luyện tập mỗi ngày làm gì chứ? Điểm khác biệt giữa bọn họ và người bình thường không thể chỉ nằm ở mỗi tài thiện xạ được]
Lam Hằng căng thẳng không thôi, bởi cậu chỉ còn cách vị trí thứ mười đúng một hạng nữa, và ván đấu này sẽ ảnh hưởng đến kết quả xếp hạng: "Cậu vẫn muốn tiếp tục sao?"
"Tiếp tục." Thiếu niên thay đổi vị trí nằm.
Chẳng biết ấy có phải là ảo giác của Lam Hằng hay không, song anh không hề nghe được sự hồi hộp trong giọng nói của cậu trai. Trái lại, cậu để lộ ra một sự phấn khích mơ hồ khi gặp phải đối thủ – điều mà anh chưa từng thấy.
[Lỡ bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?]
[Khó mà còn đường sống sót, vòng bo càng ngày càng nhỏ rồi, tui lo cho bé con quá]
[Không ổn, mị căng thẳng quá mấy chế ơi! Giờ mị không xem nữa đâu, đợi mười phút nữa mị về xem kết quả]
Diệp Ninh kiên nhẫn hơn Lam Hằng tưởng. Nếu anh ở vị trí của Diệp Ninh, hẳn lúc này anh sẽ không thể nhịn được nữa. Vậy mà tiết tấu của Diệp Ninh chẳng bị loạn tí nào, hắn luôn luôn xác định chuẩn vị trí của Late và ném lựu đạn.
[Em bé dùng hết bom khói rồi]
[Hết cả túi thuốc luôn]
[Chỉ còn đúng một lớp máu mỏng QwQ]
[Sắp bị giết sao?]
Diệp Ninh không vứt lựu đạn nữa, thay vào đó hắn dùng súng dò tìm trên bãi cỏ. Thiếu niên vẫn luôn nằm rạp nơi bụi cỏ bèn lẻn ra sau vật cản, rồi như đoán được trước hành động của đối phương, cậu mở chốt lựu đạn và quẳng mạnh về phía trước.
Diệp Ninh quá nhanh nên cậu không ném trúng pha đầu tiên.
Thẩm Trì lập tức điều chỉnh phương hướng và lia một quả khác. Trước khi nó kịp phát nổ, cậu lại ném một quả theo sau. Lựu đạn bỗng nhiên nổ tung từng mảnh trên không trung, gây sát thương cực lớn. Cậu dùng một thân cạn máu hoàn thành màn phản công, lần đầu tiên lọt vào top 10 server châu Á.
Phòng livestream chấn động một hồi.
[Tui thấy tên của bé con rồi!]
[A a a a a a a a a khó khăn quá mà, bé đánh từ cuối tháng Chín đến tận bây giờ, mẹ phải cho bé chìm trong cá khô nhỏ mới được!]
[Tên Dư Thanh rác rưởi, anh thấy chưa? Bé con nhà tui bảo sẽ vào top 10 server châu Á, bé nói được là làm được!]
[Thật sự là không dễ dàng tí nào]
Tới lúc này Lam Hằng mới nhận ra rằng vòng bo cuối ấy chính là một trận chiến ném đồ vật. Late không quăng lựu đạn vội vì muốn làm Diệp Ninh tốn dần đồ để ném, đồng thời cũng lặng lẽ hạ thấp cảnh giác của đối phương chứ nào phải bởi cậu muốn trốn tránh việc chiến đấu.
Anh phát hiện Late lại càng thành thục hơn sau khi trải qua sự kiện bị bên Emperor Penguin đá stream. Anh không tài nào hình dung ra được cảm xúc của chính mình.
Cậu cứ như một con dao găm đâm thẳng vào trái tim kẻ thù, càng lúc lại càng sắc nhọn.
Rốt cuộc Lam Hằng cũng hiểu tại sao Nhậm Đoạt lại nói rằng Late sẽ tiến xa hơn cả Hứa Thành. Chẳng phải vì cậu có tài năng thiên phú, mà là bởi cậu cứ dần dà tiến bộ hơn bằng thứ tốc độ đáng kinh ngạc. Cậu biến tất thảy khổ đau thành hòn đá mài lưỡi dao của mình thêm phần bén ngót.
♪
"Cậu đã nhận được thông báo thông qua luận văn chưa?" Adam khẽ hỏi sau khi tan học, "Tôi biết một tạp chí hạng C nhận xuất bản nhanh lắm, cậu có muốn thử chút không?"
Giọng điệu của anh ta rất cẩn thận. Yêu cầu của The Philosophical Review không phải cao bình thường.
Người thanh niên bình thản đáp: "Nhận được rồi."
Adam đang toan an ủi anh, song hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói ấy, anh ta suýt chút nữa đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. The Philosophical Review chưa bao giờ có một diễn giả trẻ tuổi đến vậy, điều này đồng nghĩa với việc con đường tương lai của anh rồi sẽ rất bằng phẳng.
Ấy vậy, người ngồi bên cạnh anh ta dường như chẳng coi đó là chuyện gì đáng nói mà chỉ lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại.
Adam hiểu ra rằng chàng thanh niên chỉ đơn giản là yêu thích chuyên ngành của mình mà thôi, còn suy nghĩ của anh ta lại quá phàm tục. Anh ta không khỏi có chút hâm mộ. Hẳn xuất phát điểm của anh đã khiến anh có được sự tự tin như vậy.
Người thanh niên cúi đầu xem điện thoại bỗng dưng nở nụ cười. Anh ta rất hiếm khi thấy Yan cười giống thế này: Đôi mắt hẹp dài nơi anh cong lên một đường rất đẹp, cảm giác xa cách như có như không tựa hồ cũng đã biến mất.
Anh ta không khỏi liếc về phía màn hình. Vị streamer nhỏ lần trước anh ta nhìn thấy kia có vẻ đã leo lên vị trí thứ mười ở server châu Á.
Tuy Adam không theo dõi PUBG nhiều nhưng cũng biết đây quả thực là một thành tích đáng ấn tượng. Dẫu vậy, anh ta không sao hiểu được lý do nào khiến Nghiêm Tuyết Tiêu trông còn vui vẻ hơn khi được The Philosophical Review nhận bài.
Thiếu niên trên màn hình livestream đến mười hai giờ rưỡi đêm ở Trung Quốc. Tuy vậy, cậu không ngủ mà tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ cau mày. Anh mở WeChat lên, gửi tin nhắn.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Vẫn chưa ngủ sao?
Thẩm Trì: Hôm nay em livestream muộn nên phải bù thêm thời gian, nếu không sẽ bị trừ tiền.
Lông mày người thanh niên càng nhíu lại. Anh tắt điện thoại, bước ra khỏi phòng học và bấm số điện thoại phía hỗ trợ khách hàng của Kitten Live.
"Bên em có thể giúp gì cho anh ạ?" Giọng nói lịch sự của nhân viên hỗ trợ khách hàng vang lên trong điện thoại.
"Xin chào, có thể cho tôi biết thời lượng livestream của streamer đã kí hợp đồng được không?" Anh hờ hững hỏi.
"Được chứ ạ. Streamer của nền tảng sẽ phải đảm bảo livestream đủ năm tiếng một ngày."
Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh bảo: "Đối với streamer vị thành niên mà nói thì vậy là quá lâu. Tôi nghĩ bên mình nên giảm thời lượng phát sóng xuống còn ba giờ."
Dường như chẳng ngờ rằng anh lại đưa ra đề xuất ấy, nhân viên hỗ trợ khách hàng bèn kiên nhẫn trả lời: "Cảm ơn anh vì đã góp ý. Nhưng chắc anh không hiểu rõ về nghề streamer này rồi, mỗi ngày yêu cầu có năm tiếng không được coi là nhiều đâu. Trừ khi anh là ông chủ, đương nhiên muốn đổi thế nào cũng được."
Cúp máy, Nghiêm Tuyết Tiêu tìm giá trị thị trường của Kitten Live. Vốn đăng ký của Kitten Live là mười triệu nhân dân tệ. Sau ba vòng cấp vốn, mặc dù trước đây có một khoảng thời gian lợi tức sụt giảm, nhưng giá trị thị trường của bọn họ vẫn lên tới bảy trăm triệu.
Vốn chàng trai còn muốn đọc tiếp, song khi ánh mắt chạm tới con số bảy trăm triệu nọ, anh lặng lẽ tắt trang web đi.
♪
Sáng hôm sau, thầy Vương bước vào lớp. Nhìn thấy hàng ghế sau không có ai ngồi, ông đứng trên bục giảng, nhắc nhở những người khác: "Hiện nay có một số em học sinh thường đến muộn về sớm. Các em không có tự giác của học sinh lớp 12 gì cả, dám lấy tương lai của mình ra đùa giỡn. Thầy nhất định phải phê bình nghiêm khắc mới được."
Thiếu niên đeo tai nghe xuất hiện ở lối cửa ra vào, dưới mắt thâm quầng. Cậu như không nghe thấy lời của ông, cứ thế đi qua bục giảng, đến mắt cũng chẳng buồn nhấc.
Bầu không khí trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng. Thầy Vương bị làm cho bẽ mặt, bèn ho khan rồi trầm giọng nói: "Thẩm Trì, hôm nay tan học em tới văn phòng của thầy một chuyến."
Cậu trai lạnh lùng ngẩng đầu.
Thầy Vương lập tức đổi giọng: "Trao đổi tình cảm giữa thầy và trò ấy mà."
Sau buổi học, thầy Vương cố ý đứng chặn tại cửa phòng học, bảo Thẩm Trì – người đang đeo cặp sách một cách hờ hững và đi về phía cổng trường: "Biết ngay là em không tới văn phòng mà. Điều gì nên nói thì thầy cũng đã nói rồi. Em còn nhỏ, chưa hiểu được tầm quan trọng của việc thi đại học. Thế này đi, em về bảo bố mẹ gọi điện cho thầy—"
"Em không có." Thiếu niên hạ mắt.
"Lúc nhập học, là bố em dẫn em tới đây còn gì?" Thầy Vương bật cười vì tức giận, "Nếu em không bảo phụ huynh gọi điện cho thầy thì mai thầy sẽ tới tận nhà đấy."
Nghe tới phần sau cùng, Thẩm Trì cứng đờ người lại. Cậu nhận lấy tờ giấy có ghi số điện thoại của thầy Vương.
Cậu trai cầm mẩu giấy, quay về phòng trọ. Cậu nhìn chằm chằm dãy số trên đó, đoạn chụp ảnh lại.
Thẩm Trì: Giáo viên chủ nhiệm bảo em nhắc phụ huynh gọi điện thoại cho thầy. Anh giúp em được không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, là số điện thoại này nè.
Rất lâu sau, cậu vẫn chẳng nhận được tin trả lời.
Thẩm Trì: Nếu anh không tiện thì cũng không sao hết.
♪
Buổi chiều ở Biên Thành chính là rạng sáng bên New Jersey. Sau khi tỉnh dậy, Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn thấy tin nhắn trên màn hình. Tầm mắt thoáng dừng lại một chốc, đoạn anh bấm gọi điện thoại.
Thầy Vương đang ăn cơm thì bỗng nhận được một cuộc gọi. Thấy số gọi tới là từ Mỹ, ông bèn cảnh giác lên tiếng, thầm nghĩ chủ nghĩa đế quốc đây không thể nào bóp chết niềm tin bất diệt nơi ông được: "Dù đằng ấy có nói thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức nào đâu!"
Ấy thế, khác hẳn với tưởng tượng của ông, giọng một cậu trai trẻ chỉ nói thuần tiếng Trung phát ra từ điện thoại: "Tôi là phụ huynh của Thẩm Trì."
"Cậu là anh trai của em ấy à?" Thầy Vương thôi đề phòng, đoạn chẳng buồn ăn cơm nữa. Ông vừa nghe điện thoại, vừa lấy phiếu điểm của Thẩm Trì ra: "Cậu thật sự phải phê bình đứa nhỏ này mới được."
"Em ấy lên lớp không nghe giảng, hai bài kiểm tra nhỏ từ đầu học kì đến giờ đều xếp cuối cùng, tổng điểm còn chưa tới hai trăm. Điểm bài tập gần đây mới làm cũng rất kém, không đúng một câu nào cả. Gần đây em ấy còn thích đến muộn nữa."
"Phụ huynh nhà mình cũng thật là, sao lại đặt cho con cái tên không tốt như vậy chứ, cứ phải gọi là Thẩm Trì mới được sao? Chẳng phải vì thế nên em ấy mới đến muộn à, tôi thấy nên gọi là Thẩm Sớm mới đúng."
Thầy Vương thở dài rồi nói tiếp: "Đứa nhỏ này rất thông minh. Mặc dù với phụ huynh nào tôi cũng nói vậy hết, nhưng đúng là Thẩm Trì thông minh thật. Em ấy có trí nhớ tốt, chỉ cần nghe giảng hai lần là sẽ nhớ bài, nhưng nếu em ấy cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn sẽ không thi nổi đại học đâu. Đến lúc ấy thì nào còn lối thoát nữa?"
Thấy phía đối diện không lên tiếng, thầy Vương tràn trề kinh nghiệm bảo: "Tôi biết bây giờ phụ huynh nhà mình có lẽ rất tức giận, bởi ai cũng muốn con cháu đạt thành tích tốt mà. Nhưng tôi vẫn đề cao chất lượng giáo dục hơn, không cần phải dùng đến đòn roi làm gì, cần phê bình thì phê bình là được rồi."
Nghiêm Tuyết Tiêu im lặng lắng nghe. Sau khi cúp điện thoại, anh bấm vào livestream.
Thiếu niên phát sóng trực tiếp đúng giờ.
[Hôm nay đúng giờ ghê luôn!]
[Tối nay là trận chung kết của giải PCL(*) Mùa Thu đấy, bé con không xem sao? Tui mở sẵn cả hai phòng livestream lên rồi]
(*) PCL, hay PUBG Champions League là một giải đấu PUBG chuyên nghiệp bên Trung Quốc.
[Em bé không tính đến việc chơi chuyên nghiệp hả? Sang năm là có thể thi đấu đấy]
[Đánh chuyên nghiệp vẫn khó lắm, đấu offline và đấu online là hai thế giới khác hẳn nhau]
Trước máy vi tính, Thẩm Trì nắm chặt con chuột. Cậu đâu có nghĩ tới tương lai của mình, hiện giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền thôi. Nếu trả hết tiền rồi, cậu muốn thử trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cậu livestream đến mười hai giờ đêm. Đang chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cậu bỗng nhận được một cuộc gọi. Nhìn thấy tên người gọi, thiếu niên ngồi lại chỗ cũ, nhận máy và nhỏ giọng nói: "Bây giờ anh có rảnh không? Nếu rảnh thì gọi cho thầy giúp em được chứ?"
"Anh gọi rồi." Giọng nói bình tĩnh của người thanh niên vang lên qua điện thoại.
"Ồ." Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi nghĩ tới một chuyện nên cẩn thận hỏi, "Có phải thầy nói thành tích của em rất kém không?"
"Ừ." Đối phương tiếp lời, "Anh mong em hiểu rõ, em cứ tiếp tục không nghe giảng thì sẽ chẳng thi nổi vào đại học đâu. Nhưng nếu em vẫn muốn kiếm sống bằng game, làm streamer cũng không phù hợp với em. Ngành thể thao điện tử rất khốc liệt, nó đi kèm theo cả bệnh tật và áp lực. Một nhóm người có tài năng thiên bẩm như nhau phải giành giật lấy vinh quang ít ỏi, mà quán quân lại chỉ có một mà thôi."
Đối phương hiển nhiên đã được cho nghe tụng một khoá. Anh liệt kê từng cái bất lợi trước mặt cậu, khiến Thẩm Trì phải cúi đầu, chẳng tài nào phản bác nổi.
Ấy thế, giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng vang lên: "Nhưng bản thân anh nghĩ, em sẽ trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp tuyệt vời."