Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khách sạn cách âm quá tệ, ngủ không được yên ổn.

Lâm Mạc trùm chăn kín mít, sau một hồi cố chịu đựng âm thanh huyên náo ồn áo bên ngoài liền bỏ cuộc, rầm rì cam chịu ngồi dậy.

"Oáp...!lão tổ tông, mấy giờ rồi?"
Cậu buồn ngủ thở dài, hai mắt vô thần.

Rùa nhỏ có cái mai màu xanh sẫm và hoa văn kỳ dị chậm rì rì đẩy nhẹ chiếc điện thoại di động, màn hình tự động sáng lên.

Lâm Mạc rũ mắt, 6h38 phút sáng.

Gấp gọn chăn gối, rửa mặt thay đồ...!
Sau khi sửa soạn hoàn hảo, cậu lại ngồi xếp bằng trên giường, lôi chiếc la bàn đã chế tạo hoàn thiện ra.

Ròng rã tôi luyện, trong lúc rèn sắt còn phải bố trí trận pháp, tuyên khắc hàng trăm loại bùa chú, khối trụ sắt chín tầng dần dần thu nhỏ thể tích, cuối cùng biến thành một bảo bối nhỏ gọn có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.

La bàn triệu hồn dày khoảng nửa cm, toàn bộ đen bóng, hoa văn chằng chịt như sao trời, ở chính giữa có một vết lõm hình tròn, sau đó là từng rãnh tròn bắt nguồn từ vết lõm kia tỏa rộng ra toàn bộ bề mặt la bàn.

*đại khái nó như cái miếng nhang muỗi ý tôi không biết dịch như thế nào nữa hic...

Rãnh tròn ngoài cùng có khắc các chữ cái nhỏ:
- --sảng linh, u tinh, thi cẩu, phục thỉ, tước âm, nuốt tặc, phi độc, trừ uế, xú phổi.


Nhị hồn và bảy phách thất lạc.

Lâm Mạc lấy ra bình thủy tinh được bọc bùa mang theo từ đạo quán, bên trong có chứa giọt máu trích từ đầu tim Quý Thế Lăng.

Cậu gỡ bỏ lá bùa, mở nắp bình thủy tinh sau đó cẩn thận dẫn giọt máu kia vào vết lõm trên la bàn.

Thoáng chốc, giọt máu kia như có sinh mệnh nhanh chóng chảy vào đường rãnh tròn, từ từ nhuộm đỏ chín chữ cái được khắc trên đó.

Chưa dừng lại, giọt máu sau đó lại tự động rút ngược trở về khe lõm, hóa thành một viên ngọc màu đỏ tươi.

Chỉ mới vài giây trôi qua, năm người nộm rơm trong hộp giày như cảm ứng được điều gì, toàn thân run rẩy cuộn tròn thành một đoàn, tất cả dựa vào sát góc hộp không ngừng run bần bật.

Như có một luồng hơi thở huyền diệu phảng phất lưu chuyển trong phòng.

Tạp âm náo nhiệt phía bên kia cánh cửa dường như bị cách ly hoàn toàn, bên tai dần dần không còn tiếng động.

Lâm Mạc nghiêm túc nhìn chằm chằm giọt máu hóa ngọc kia, đột nhiên hai tay nâng la bàn lên, bắt đầu cầu thần bái phật lẩm nhẩm đạo chú.

Giường đệm bắt đầu kịch liệt rung chuyển.

Lão tổ tông sống không còn gì luyến tiếc, thờ ơ chờ Lâm Mạc ngừng lại hành vi "điên cuồng" kia, nó chậm rãi rụt đầu vào vỏ.

Viên huyết ngọc kia vẫn bất động chính giữa la bàn.

Hơi thở huyền diệu biến mất, âm thanh huyên náo bên ngoài cũng khôi phục trở lại.

Năm người nộm rơm sột soạt từ trong góc hộp bò dậy, bám tay vào thành hộp chậm rãi thò đầu ra thăm dò bên ngoài.

Lâm Mạc nhấp nhấp môi, mặt mày ủ rũ, nhìn có chút đáng thương.

Trong lòng cậu khổ sở lại phiền muộn.

Ba hồn bảy phách là vô cùng quan trọng đối với một người, thiếu hụt một phần cũng giống như vứt đi nửa cái mạng, giác quan xúc cảm đều mất đi, tựa một cái xác không hồn, sống một đời thực vật.

Mà ba hồn bảy phách một khi bị phân tán, khuyết thiếu sự bảo hộ của thân thể sẽ dần dần bị thời gian mai một thậm chí tan biến.

Nếu hồn phách dần tiêu biến pháp lực mà trở nên yếu ớt, muốn thu thập lại càng khó hơn.


Chế tạo xong la bàn không có nghĩa có thể ngay lập tức tìm ra hai hồn bảy phách của Quý Thế Lăng.

Giống như một động cơ xe muốn khởi động cần phải nạp nhiên liệu, la bàn này cũng cần một loại nguyện lực mới có thể hoạt động.

Trong lòng gấp gáp càng khó thành sự, Lâm Mạc tự ổn định lại tâm tư.

Cậu thu dọn la bàn và lão tổ tông, vác bao trên lưng, ôm hộp giày nói: "Đi, chúng ta tới cục Cảnh sát."
edit bihyuner.

beta jinhua259
...!
Thẩm vấn đến gần nửa đêm, ai cũng không được nghỉ ngơi.

Trịnh Lương cùng Triệu Bành Trạch vẫn ngoan cố không chịu khai nửa lời về chứng cứ phạm tội của Phùng Tích Tề.

Tiết Trác Lâm nổi giận đá ghế, mắng: "Đm, hai tên này cầm tinh con gì vậy, cứ câm như hến, Phùng Tích Tề không biết là thủ lĩnh tà giáo hay sao có thể tẩy não bọn chúng đến nỗi nửa lời cũng không nói."
Hai mắt trợn đỏ bừng, vẻ mặt mỏi mệt, hắn ta dựng lại cái ghế, trên mặt lại hiện ra phiền toái lo lắng không ngừng.

Thành viên nào của tổ chuyên án cũng uể oải mất tinh thần.

Đoạn Vũ đứng lên nói: "Sếp, tôi đi pha cà phê, giáo sư Trạm..."
Cô nhớ rõ vị giáo sư này không thích uống cà phê.

Trạm Văn Sương vốn thân thể không tốt, lúc này sắc mặt càng tái nhợt, đang ngồi yên tĩnh nghỉ ngơi trên ghế kìm nén cảm giác khó chịu không ngừng trào lên trong cổ.

Hắn ta đưa tay day thái dương, nghe thấy vậy nói: "Nước lọc là được rồi, cảm ơn."
Vu Trú nói: "Để tôi giúp chị."

Hai người rời phòng họp.

Đường Diễn Sơ không ngừng lật bản ghi chép thẩm vấn của ba kẻ Tôn Chí, Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch, trầm giọng hỏi: "Lý Việt Minh theo dõi Phùng Tích Tề thời gian qua có phát hiện hành vi đáng ngờ nào không?"
Tôn Học Thần lắc đầu: "Phùng Tích Tề vừa được thả khỏi Cảnh cục thì gặp tai nạn xe cộ trên đường về, sau đó nằm viện 2 ngày điều trị, hiện tại hắn ta đang chuẩn bị bất ngờ cho buổi fan-meeting của Mạnh Tình Trúc."
"Trước mắt không có hành động gì bất thường."
Đường Diễn Sơ nói: "Thời gian không còn nhiều, hiện tại không thể lãng phí một giây một phút nào, yêu cầu phía Lý Việt Minh cố gắng một chút, canh chừng không rời mắt."
"Phùng Tích Tề là con cáo giảo hoạt lại thận trọng, hắn ta chắc chắn đang tìm một nơi mà chúng ta không chú ý để tiêu hủy chứng cứ phạm tội."
"Chỉ cần lơi lỏng một chút thôi, việc kết án họ Phùng chắc chắn sẽ càng gian nan."
Trăm bề kín kẽ cũng sẽ có một khe hở.

Vừa đúng với Phùng Tích Tề, vừa đúng với bọn họ.

Để xem ai sẽ là người sảy chân trước.

Nếu video là chứng cứ phạm tội, không thể nhận gửi trên mạng, vậy chỉ có thể dùng phương tiện lưu giữ như usb, thẻ nhớ để trao đổi.

Trịnh Lương, Triệu Bành Trạch bề ngoài thoạt nhìn không hề liên lạc với Phùng Tích Tề, thậm chí cũng không giao lưu, như những kẻ xa lạ đối diện nhau.

Nếu muốn trao đổi tư liệu video, hơn nữa còn lặp đi lặp lại nhiều lần, vậy địa điểm "tụ tập" chính là đầu mối then chốt.

Chỉ cần tìm ra nơi này, phá án nhất định thành công..