Sau khi xuyên vào trò chơi Cyber, tôi thành công soán ngôi Boss | Án Bách
Editor: Leonidas – thistooshallpass115
Chương 3: Vùng biển âm u
Phẫu thuật kết thúc, Ngỗi Tân được bác sĩ và y tá đẩy ra khỏi phòng.
Bánh xe tự động của giường lướt trên mặt đất kim loại, màu xanh nhạt của trần và hành lang tràn ngập cảm giác hư ảo.
Rẽ sang một bên, một cánh cửa kim loại kín kẽ mở ra, giường của Ngỗi Tân bị đẩy vào một bao con nhộng hình viên nang trong kho.
Bác sĩ mổ chính đã thay đồ, mặc áo blouse trắng vào, bên ngoài áo blouse trắng của y có bảng tên thân phận — "Hoàng Tồn Lương, giám đốc trung tâm."
Bác sĩ Hoàng đặt một ống truyền dịch trên mu bàn tay của Ngỗi Tân, đóng cửa thủy tinh của kho điều trị, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, dự kiến vết thương của cô sẽ lành trong vòng mười hai giờ. Thấy khó chịu thì nhấn nút gọi màu xanh lá cây bên tay phải, tôi còn một ca mổ khác. Đi trước đây."
Ngỗi Tân yên lặng gật đầu.
Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng.
Cô nằm trong kho điều trị nhìn màn hình hiển thị số liệu.
Tiếng của dụng cụ vang lên không ngừng, điện tâm đồ không ngừng dao động, nhịp tim duy trì trong khoảng từ 80 đến 110. Huyết áp hơi thấp và tình trạng thiếu máu nhẹ.
Tất cả dữ liệu thân thể của cô được hiển thị trên đó.
[Thế giới đẫm máu] thiên về thế giới quan của Cyberpunk nên khoa học kỹ thuật của thế giới này cao hơn thế giới thực của Ngỗi Tân không ít. Kho điều trị mang đầy cảm giác khoa học kỹ thuật khác xa trình độ khoa học kỹ thuật của trái đất có thể tạo ra.
Ngỗi Tân bị thương nặng như vậy mà bác sĩ lại nói vết thương sẽ khôi phục trong mười hai giờ. Trái đất không có kỹ thuật y tế thế này.
Tuyên truyền của [Thế giới đẫm máu] là "Thế giới thứ hai thực sự tồn tại".
Tiến vào trò chơi tương đương với mở ra thế giới thứ hai.
Câu tuyên truyền này không khoa trương chút nào, Ngỗi Tân thực sự xuyên qua. Cô đang nghĩ có phải một vạn người chơi cùng tham gia nội bộ kia với cô cũng xuyên tới thế giới này. Và có thân phận khác với thế giới thực cùng cuộc sống mới như cô không?
Ngỗi Tân có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, cô ngoan cường như cỏ dại, không có cha mẹ cũng chăm sóc bản thân rất tốt. Hiện tại cô đã đổi sang hoàn cảnh mới, hoàn cảnh này quá xa lạ đối với cô. Cô vẫn lạc quan nghĩ tuy thân phận trong trò chơi vô cùng phức tạp và nguy hiểm nhưng khởi đầu mới tương đối yên bình.
Bởi vì thân phận hiện tại là bệnh nhân, một nhân viên an ninh bị côn đồ đánh trọng thương lúc làm việc trong thời gian thực tập.
Trong thời gian chữa thương, cô được an toàn, tạm thời tránh xa một số rắc rối. Vì có vết thương trên đầu nên biện pháp vờ mất trí nhớ tuy cũ rích nhưng hữu dụng.
Nó giúp cô có đủ thời gian thích ứng với nơi này.
Vấn đề vì sao lại xuyên qua thực sự quá khó hiểu, cô không có năng lực đuổi theo tìm rõ ngọn nguồn.
Bây giờ có một vấn đề cấp bách ở trước mặt cô, đó là làm thế nào để sống.
Sáu lời khuyên đó đã in sâu trong tâm trí cô.
"Thứ nhất, xin hãy xem thế giới trò chơi là thế giới thực."
"Thứ hai, không nên tiết lộ thân phận người chơi của mình cho bất cứ ai."
"Thứ ba, không nên tiết lộ nội dung trò chơi cho bất cứ ai."
"Thứ tư, tính mạng chỉ có một, tử vong không thể sống lại."
"Thứ năm, nếu bạn chọn bắt đầu trò chơi vậy chỉ có thể đi hai con đường [Qua ải trò chơi] và [Nhân vật tử vong]."
"Thứ sáu, mọi việc đều có cái giá lớn."
Có thể kết hợp điều thứ tư và năm, trọng tâm nổi bật là hậu quả của "tử vong". Tính mạng chỉ có một, rất có thể lời này không phải là đùa giỡn.
Hãy xem thế giới trò chơi là thế giới thứ hai, vậy có thể gọi thế giới thực của người chơi là thế giới đầu tiên. Có khi nào chết trong thế giới thứ hai thì thế giới đầu tiên cũng đi đời nhà ma luôn không?
Cái giá của tử vong quá lớn, không ai có thể nhận nổi. Ngỗi Tân cảm nhận được một áp lực – áp lực sinh tồn.
Cô có 12 giờ dưỡng thương.
Mười hai giờ sau, cô sẽ rời khỏi kho điều trị và tiếp xúc trực tiếp với những người ở thế giới thứ hai.
Căn cứ vào thân phận phức tạp này, có thể cô phải thường xuyên tiếp xúc với một tổ chức phản động tên là "Cơ giới Bình Minh". Cần phải cố gắng bò lên để lấy tín nhiệm của mọi người, phải trở thành một đồ khốn đủ tư cách che giấu thân phận để truyền tin tình báo cho tổ chức...
Ngỗi Tân có thời gian thích ứng nhưng nhận lại cục diện vương tạc.
*Vương tạc là một từ thông dụng trên Internet, mô tả những điều đó được che giấu cho đến cuối cùng và mang đến cho mọi người những tin tức nặng nề. Từ này bắt nguồn từ đấu địa chủ và nó là quả bom lớn nhất, vì vậy nó thường không được sử dụng bừa bãi, được dành cho tay cuối cùng.
Mỗi một bước đều phải cẩn thận như đi trên băng mỏng, không cẩn thận sẽ đánh ra kết cục BE.
*Bad Ending: Kết cục tồi tệ.
Không biết có người chơi nào xui xẻo như cô không?
Kho điều trị đang chuyển động, từng chùm sáng xanh đảo qua thân thể cô. Thuốc hồi phục đi vào mạch máu. Da đầu Ngỗi Tân truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê dại, vết thương đang nhanh chóng khép lại.
"Tôi muốn xem bảng điều khiển?" Ngỗi Tân thử niệm trong lòng như thăm dò.
Hệ thống trò chơi đáp lại, màn hình sáng lên, dòng chữ quen thuộc xuất hiện.
Cô bỏ qua thiết lập nhận dạng cơ bản đã nhìn nhiều lần để xem một mảng khác.
[Thuộc tính cơ bản]
Danh tính: Ngỗi Tân
Chức nghiệp: Người tước đoạt
Năng lực phi thường: [Chưa thu hoạch]
Thiên phú: [Biểu diễn nhân cách] Bạn có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, hầu hết mọi người đều bị bạn lừa. wattleonidasmini
[Sinh mệnh bền bỉ] Bạn có sinh mệnh ngoan cường như gián.
[Né tránh nguy hiểm] Bạn nhạy bén phát hiện ra nguy hiểm bên cạnh và né tránh nó.
[Học nhanh] Kỹ năng nào bạn học cũng làm ít hưởng nhiều.
Chức nghiệp là người tước đoạt? Người tước đoạt có nghĩa là gì?
Hệ thống kịp thời nhắc nhở: "Người tước đoạt dựa vào việc săn giết người có năng lực đặc biệt để cướp đi năng lực phi thường của bọn họ. Từ đó đoạt được sức mạnh chức nghiệp."
Dựa vào giết người có năng lực đặc biệt để có siêu năng lực? Giết một người có năng lực phi thường, sau đó siêu năng lực của đối phương sẽ chuyển lên người mình?
Đầu óc Ngỗi Tân chấn động, chỉ số nhịp tim của cô trên màn hình của kho điều trị tăng nhanh.
"Nhịp tim bất thường, nhịp tim bất thường..." Kho điều trị phát ra tiếng kêu báo động. Ngỗi Tân liên tục hít sâu ổn định nhịp tim, qua mười mấy giây, tiếng báo động của kho điều trị dừng lại.
Cô đang cẩn thận cân nhắc chức nghiệp hung tàn là người cướp đoạt nhưng ngay sau đó, đèn trong phòng tắt.
Cánh cửa kim loại mở ra, ai đó đang bước vào.
Ngỗi Tân quay đầu, qua lớp thủy tinh trong suốt nhìn về phía cửa.
Bác sĩ Hoàng lau kính chậm rãi đi tới, gõ cửa kính cười với Ngỗi Tân: "Cảm giác thế nào?"
Ngỗi Tân há miệng nói: "Hình như tôi mất trí nhớ rồi."
Tuy nhiên hành động tiếp theo của bác sĩ Hoàng đã làm gián đoạn lời cô chuẩn bị nói.
Y mở kho điều trị, lấy từ trong đồng hồ ra một con chip màu xanh nhét vào tay Ngỗi Tân, nói nhỏ: "Tổ chức bảo tôi giao cho ngài vật này."
Ngỗi Tân: "Cái gì? Tổ chức nào, tổ chức nào đấy? Anh nói rõ xem!"
Cô nhìn người không chuẩn chút nào, bác sĩ Hoàng hòa ái dễ gần lại che giấu thân phận khốn kiếp như cô?
Bác sĩ Hoàng gật đầu: "Quyền hạn của tôi không cao, không có quyền biết nhiệm vụ của ngài. Tất cả hành động sau này, nếu cần thiết có thể thông báo cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức hợp tác."
Ngỗi Tân không biết nên phản ứng làm sao, chỉ có thể vô cảm nhìn y.
"Còn thứ này là tư liệu sinh hoạt của người ngài đã thay thế, làm ơn hãy xem kỹ, một ít thói quen sinh hoạt nhỏ khó bắt chước nhất cũng dễ lộ tẩy nhất. May là người ngài thay thế là thực tập sinh mới tới không lâu, không quen với ai, thay thế không khó." Bác sĩ Hoàng lại lấy ra một con chip màu đen cùng với vòng đeo tay màu bạc, "Máy liên lạc của tổ chức ở đây, người phía trên sẽ thông qua cái này liên lạc với ngài."
"...... Ừm." Ngỗi Tân không lạnh không nóng đáp.
Nói càng nhiều càng sai, cô quyết định không nói.
"Haizz, ngài hy sinh nhiều quá." Bác sĩ Hoàng cảm khái, "Vì ngụy trang vết thương mà dâng cả đầu, chủ động tiến hành phẫu thuật cải tạo máy móc... Ngài đừng lo, người kia đã bị tổ chức xử lý, đã sửa đổi xong gen và quỹ tích sinh hoạt của cô ta. Từ giờ trở đi, ngài chính là thực tập sinh điều tra an ninh tiểu đội 7 Phục vụ Hiện trường [Ngỗi Tân]."
Nghe xong những lời này, trong đầu Ngỗi Tân lập tức hiện lên một dòng trạng thái vô cùng rõ.
Tên của thực tập sinh điều tra an ninh tiểu đội 7 Phục vụ Hiện trường cũng là "Ngỗi Tân" nhưng "thực tập sinh điều tra an ninh Ngỗi Tân" này tương đối xui xẻo. Cô ta bị thay thế bởi người nằm vùng của Cơ giới Bình Minh, bị thay thế xong đi đời luôn. Mà bản thân cô xuyên tới thay thế "thực tập sinh điều tra an ninh Ngỗi Tân" nằm vùng... Quanh co quá!
"Trong bộ phận điều tra này không chỉ có một người thức tỉnh, người phụ trách các tổ và phòng ban đều có năng lực phi thường. Năng lực của người thức tỉnh rất đa dạng, loại nào cũng có." Bác sĩ Hoàng nói, "Cục điều tra có một tin đồn, năng lực của tổ trưởng tổ trinh sát là [Phát hiện nói dối]. Xin ngài cẩn thận."
Ngỗi Tân nói ngắn gọn: "Đã biết."
"Tất cả vì bình minh." Bác sĩ Hoàng nhìn cô đầy ẩn ý.
Những lời này... Sao nghe giống tuyên ngôn của đồng chí thế?
Ngỗi Tân rất nhanh lặp lại: "Tất cả vì bình minh."
Bác sĩ Hoàng gật đầu, thổn thức: "Ngài bảo trọng, tôi còn một ca mổ nữa... Ôi, lúc trước không nghĩ tới khi vào lại vất vả thế."
Ngỗi Tân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của y cho đến khi y rời đi.
Dục vọng sinh tồn mãnh liệt chiếm cứ đại não Ngỗi Tân, nguy hiểm ở ngay bên cạnh cô.
Cơ giới Bình Minh là tổ chức như thế nào? Bọn họ có thể không chút do dự diệt trừ một người và thay thế người này tồn tại, nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện. Bọn họ cài nằm vùng ở bộ phận điều tra vì mục đích gì? Mục tiêu cuối cùng của tổ chức phản động này là gì?
Quan trọng nhất, Ngỗi Tân không chắc liệu cô có thể rời khỏi thế giới thứ hai để trở về thế giới thứ nhất hay không? Nếu cô mắc kẹt ở đây mãi mãi, cô nên làm gì đây?
Hít thở sâu nhiều lần để giảm nhịp tim, tránh cho kho điều trị phát ra cảnh báo nhịp tim bất thường. wpthistooshallpass115
Cô nhìn chằm chằm ba chữ "Người tước đoạt."
Nếu nói cô có chỗ dựa gì, không thể nghi ngờ đó là năng lực của "Người tước đoạt". Có lẽ năng lực đáng sợ này là hy vọng duy nhất.
Thân phận của cô đặc biệt, dù đi trên dây thép, trái phải đều là vực sâu, đi về phía trước hay quay ngược phía sau đều có nguy cơ rơi xuống đáy vực. Điều Ngỗi Tân lo lắng là cô không có cơ hội rút lui.
Không có một tên khốn nào có thể thành công rút lui. Nếu cô phản bội tổ chức Cơ giới Bình Minh, cô còn quả ngon để ăn sao? Nếu cô phản bội bộ điều tra, vậy càng không có kết cục tốt. Thân phận tội phạm truy nã cấp một của cô còn chình ình nơi đó.
Cái giá phải trả cho tử vong làm Ngỗi Tân phải cực kỳ thận trọng, cuộc sống cô đơn trước đây khiến cô phải học cách tự bảo vệ mình.
Cô trầm tư thật lâu, cuối cùng quyết định xem kỳ ngộ xuyên thời không này thành một trò chơi, một trò chơi chân thật nhưng trò chơi này không thể thua, nó liên quan đến tính mạng.
Cô muốn qua ải trò chơi này đi đến cuối cùng, tránh tất cả BE hướng về phía HE... Dù cho phải dùng bất kỳ cách nào.