Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss

Chương 11: Vùng biển âm u




Thư Húc Nghiêu ​​nói: “Adam mau mở video bệnh viện cung cấp.”

“Vâng.” Theo câu trả lời của Adam, một video xuất hiện.

Trong căn phòng điều trị màu trắng sạch sẽ, bác sĩ tâm lý  ngồi sau bàn, tên tội phạm mắc bệnh tâm thần Sài Kiếm ngồi đối diện.

Hai má gã gầy gò, râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu và bị trói chặt vào ghế.

Gã cố hết sức mở to mắt, nắm chặt tay: “Tôi thực sự không phải tội phạm mắc bệnh tâm thần, đúng là tôi tên Sài Kiếm nhưng tôi không phạm tội, không phải tội phạm tâm thần! Tôi không có bệnh!” 

“Tôi biết rồi. Xin ổn định lại cảm xúc, ngài Sài!” Bác sĩ ngả người ra sau nói một cách thận trọng sợ kích thích Sài Kiếm đang kích động. Y cố gắng giải thích, “Nhìn này, trên bàn là hồ sơ của anh, thông tin cư trú của anh được ghi trên hồ sơ bệnh án. Anh là Sài Kiếm, công dân cấp 6 ở thành phố Biển Đen. Anh mắc bệnh…”

Sài Kiếm hung dữ nói: “Biết gì mà biết? Ông đây không nói dối! Tôi không phải tội phạm! Không phạm tội! Không bị bệnh tâm thần!”

“Tôi hiểu, ngài Sài.” Tay bác sĩ khẽ ấn nút báo động dưới gầm bàn, nếu Sài Kiếm có hành động tấn công nào, bảo vệ canh ngoài cửa sẽ xông vào khống chế gã.

“Anh biết cái gì chứ! Tôi vừa ngủ, tỉnh dậy đã thấy mình ở nơi ma quái này! Tôi là Sài Kiếm đến từ Kim Lăng, không phải từ thành phố Biển Đen, tôi không phạm tội!” Sài Kiếm sụp đổ rống lên, cách màn hình 3D cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng lẫn lo sợ nghi ngờ phát ra từ gã, “Luật sư, tìm cho tôi một luật sư! Tôi muốn báo cảnh sát!”

Bác sĩ nói: “Ngài Sài, anh là công dân cấp sáu đã bị tước đoạt các quyền lợi chính trị. Anh không có quyền kháng cáo. Chúng tôi không thể thuê luật sư giúp anh.”

“Con chó này, mày nói quái gì vậy hả!” Sài Kiếm thoát khỏi dây đai kiềm chế, bật dậy muốn túm cổ áo bác sĩ.

Bác sĩ nhấn nút báo động, trốn về phía sau.

Cửa phòng điều trị mở ra, bảo vệ bệnh viện lao vào khống chế Sài Kiếm, ấn mạnh mặt gã lên mặt bàn.

“Tôi không phải tội phạm, tôi không phải!” Khuôn mặt Sài Kiếm biến dạng, lắp bắp nói, lặp lại câu nói này mãi.

Bác sĩ nhanh chóng rút thuốc an thần từ trong áo blouse trắng gí vào cổ Sài Kiếm.

Sài Kiếm ngây ngốc thì thào: “Thả tôi… Về nhà…”

Gã nhắm mắt ngủ thiếp đi dưới ảnh hưởng của thuốc.

Ngỗi Tân vô cảm nhìn cảnh này.

Sự khởi đầu của cô đã đủ nguy hiểm, so với cô, khởi đầu của Tập Lương bình thường hơn, chỉ gặp khó khăn về tài chính. Nhưng Sài Kiếm… Nhìn vào trải nghiệm bi thảm của gã, Ngỗi Tân không biết ai trong số họ thảm hơn gã nữa.

Sài Kiếm vô cùng kích động, cả người rơi vào trạng thái không còn lý trí. Nếu gã bình tĩnh lại, gã có thể thành công gọi màn hình sáng của hệ thống trò chơi để tìm hiểu thân phận hiện tại. Gã hoảng loạn, sợ hãi đến mức mất đi khả năng phán đoán.

Ngỗi Tân đang nghĩ có bao nhiêu người nghiêm túc đọc kỹ thông báo và tài liệu khi đồng ý ký vào trò chơi, có bao nhiêu người nhớ kỹ sáu lời khuyên và quyết định tuân thủ? Cô biết sẽ có nhiều người nhấp vào xác nhận khi nhìn thấy một thông báo yêu cầu sự đồng ý chơi game mà không cần nhìn.

Có lẽ Sài Kiếm không đọc email trò chơi một cách nghiêm túc, gã không biết quy tắc sinh tồn khiến bản thân trở nên thụ động.

Ngỗi Tân biết án tử hình ở Liên Bang đã được hủy bỏ cách đây 80 năm, nếu Sài Kiếm không làm gì mà ở lại bệnh viện tâm thần điều trị thì cả đời của gã sẽ không gặp nguy hiểm. Có thể sống thọ tới già nhưng cái giá mà gã phải trả là mất tự do.

Nhưng Sài Kiếm đã trốn thoát.

Ngay khi gã trốn thoát, cục điều tra có quyền bắn chết lúc truy lùng gã.

Ngỗi Tân giết hai tên cướp mà không cần phải chịu bất kỳ hình phạt nào. Nếu tiểu đội 7 giết Sài Kiếm, bọn họ không những không bị trừng phạt mà có thể nhận được một công huân.

“Tội phạm Sài Kiếm thiếu kinh nghiệm lẩn trốn. Sau khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần, gã đã xuất hiện trên đường vài lần. Mạng lưới giám sát thành phố đang theo dõi tung tích của gã.” Thư Húc Nghiêu ​​nói, “Bản đồ.”

Adam liệt kê một bản đồ bên ngoài thành phố, bản đồ đánh dấu vị trí và quỹ đạo xuất hiện của Sài kiếm bằng những chấm và đường nhỏ màu đỏ.

“Gã đang ở khu Bắc, gã cố gắng mua thực phẩm trong cửa hàng tiện lợi một giờ trước nhưng vì tài khoản bị đóng băng nên không thanh toán được. Theo tính toán của tôi, Sài Kiếm vẫn đang ở khu Bắc, gã không thể di chuyển bằng phương tiện công cộng hoặc đi vào nơi đông người.” Thư Húc Nghiêu ​​phóng to bản đồ, “Khu ổ chuột ở phía Bắc rất ít được giám sát, là nơi ẩn náu tốt nhất cho những kẻ đào tẩu. Chúng ta cần tập trung tìm kiếm ở đây.”

“Trạng thái tinh thần của Sài Kiếm cực kỳ không ổn định, siêu năng lực của gã không gây chết người nhưng không rõ hiệu quả.” Thư Húc Nghiêu ​​nói, “Lần này chúng ta sẽ kết hợp cả chiến thuật tầm xa lẫn gần. Tôi, Giang Minh và Lưu Khang truy lùng. Lan Lam điều khiển máy bay không người lái. Ngỗi Tân, cô bắn tỉa tầm xa, ổn chứ?”

Bắn tỉa tầm xa? Đây là một vấn đề lớn, cô chưa từng động đến một khẩu súng nào cả! wpthistooshallpass115

Ngỗi Tân im lặng, Thư Húc Nghiêu ​​coi sự im lặng của cô là sự luống cuống của người mới, hắn cổ vũ: “Nếu việc bắt giữ diễn ra suôn sẻ, chúng ta không cần tới tay bắn tỉa. Cô là chốt an toàn cuối cùng, đảm bảo phạm nhân sẽ không trốn thoát. Bài kiểm tra bắn súng của cô đạt điểm tuyệt đối, tôi tin cô.”

“Cô làm được không, người mới?” Người đàn ông bên trái Ngỗi Tân nhìn cô từ trên xuống dưới dò xét, y khích tướng.

Ngỗi Tân kết hợp ngoại hình với những thông tin đã đọc được về y, cô nhận ra y là Lan Lam, một kỹ thuật viên trong tiểu đội bảy. Y chịu trách nhiệm sửa chữa và điều khiển các thiết bị khoa học kỹ thuật. Cô cẩn thận ghi nhớ thông tin của tất cả người trong căn phòng này.

“Tôi không sao, đội trưởng.” Ngỗi Tân dũng cảm nhận lệnh.

“Được rồi, không nên chậm trễ nữa, đổi trang bị đi.” Thư Húc Nghiêu ​​nói.

Mọi người đứng dậy, lần lượt rời khỏi phòng làm việc của Thư Húc Nghiêu, rẽ phải đến cánh cửa được đánh dấu “Phòng thiết bị”, quét tròng mắt từng người.

Ngỗi Tân cũng bị quét, sau đó đi vào.

Giọng của Adam từ đâu vọng ra: “Nhiệm vụ này yêu cầu đồng phục chống đạn, súng tiêu chuẩn, đạo cụ cận chiến tiêu chuẩn, súng bắn tỉa tầm xa mới K80, máy bay không người lái siêu nhỏ, thiết bị giám sát số liệu, thiết bị liên lạc dự phòng, mũ chống ngoại lực, hòm thuốc y tế khẩn cấp.”

“Vui lòng kiểm tra đã chính xác chưa trước khi rời khỏi phòng thiết bị.”

Toàn bộ phòng trang bị nồng nặc mùi thuốc súng đạn và mùi dầu bảo dưỡng súng.

Hàng loạt súng ống đen nhánh được treo gọn gàng trên kệ, các loại đạn và hộp đạn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Ngỗi Tân thoáng nhìn, phát hiện còn rất nhiều trang bị có hình thù kỳ quái không rõ tác dụng.

Ngỗi Tân đi theo đồng đội lấy đồng phục chống đạn đúng kích cỡ, cô đến phòng thay đồ nữ mặc vào.

Đồng phục chống đạn màu đen đơn giản, không trang trí gì thêm. Sau khi mặc có hơi chật, vải tổng hợp mỏng nhưng co giãn tốt. Ngỗi Tân đeo một chiếc thắt lưng có nhiều khóa ẩn, dường như được dùng để đựng súng và hộp đạn.

Sau khi thay quần áo, cô lại gần tủ trưng bày súng. Cô quan sát chuyển động của đồng đội từ khóe mắt, học theo bọn họ cầm một khẩu súng theo nhãn vũ khí. Súng đeo ở hông, cô lấy thêm một hộp đạn và dao ngắn sắc bén chống phản chiếu.

Ngỗi Tân đến kệ đặt mũ chống ngoại lực, lấy một chiếc đội lên. Mũ này không bao trọn đầu, chủ yếu bảo vệ ót.

Cô là một tay bắn tỉa nên cần thêm một khẩu súng tầm xa K80 ngoài trang bị được quy định.

Ngỗi Tân xem xét ngắm bắn. Tủ trưng bày súng rất lớn, khẩu súng này… Quá lớn, điều tồi tệ hơn là nó chưa được lắp ráp!

Da đầu cô tê dại, nhìn chằm chằm vào các bộ phận của K80, không biết phải làm sao.

“Sao vậy?” Lan Lam nghiêng người hỏi, “Mau ráp đi. Đội trưởng nói cô đạt điểm tuyệt đối môn bắn tỉa. Là đồng đội với cô nhiều ngày thế mà vẫn chưa thấy cô lắp súng. Cho tôi mở mang tầm mắt nào.”

Ngỗi Tân nhắm mắt quyết định, cô chạm vào các bộ phận của súng bằng hai tay.

Nòng súng, bộ thu, phanh, giá đỡ, khối kết nối, ống nhắm… Cô lắp ráp các bộ phận trong tay với tốc độ chóng mặt.

Lan Lam nghẹn họng trân trối, há to miệng.

Khi ráp xong phần cuối cùng, đầu ngón tay của Ngỗi Tân vô tình giật giật.

Thần may mắn đứng về phía cô, bản năng chiến đấu chính là thiên phú vốn có của cô, súng ống cũng nằm trong đó. Khi một người lắp ráp súng nghìn lần, vạn lần, người đó có thể dùng trí nhớ của mình lắp súng dù có nhắm mắt.

Ngỗi Tân cầm K80 nói với Lan Lam: “Thấy sao?”

“Tuyệt!” Lan Lam cười tí tửng đi tới, nhặt máy liên lạc dự phòng mà cô chưa kịp cầm, giúp cô ghim vào thắt lưng, “Cô đang cầm súng, để tôi giúp cô việc này.”

“Cảm ơn.” Ngỗi Tân đáp.

Cô không thể ỷ mãi vào bản năng chiến đấu, trong đầu hiện lên ý nghĩ không được.

“Nhân viên an ninh Ngỗi Tân” vẫn còn giữ sách giáo khoa chuyên ngành kỹ thuật trinh sát hình sự thời đại học, quyển sách nằm ngay trên bàn làm việc trong phòng ngủ. Đợi lúc về cô phải đọc kỹ, lấp đầy khoảng trống trong đại não.

Sau khi rời khỏi phòng thiết bị cùng đồng đội, bọn họ đi vào hành lang, Adam nói: “Xin mời thành viên tiểu đội 7 đi theo đèn vàng về phía trước. Đội trưởng Thư Húc Nghiêu ​​đã đến sân bay.”

“Tiểu Ngỗi, cô quên đội mũ chống ngoại lực.” Lan Lam đứng cạnh Ngỗi Tân.

“Không có tay…” Ngỗi Tân khiêng K80 có chút khó khăn.

Cũng may thể lực của cơ thể này hơn hẳn người thường nên cô có thể bước nhanh trên hành lang với khẩu súng nặng hàng chục ký.

Ngỗi Tân nói thêm: “Đừng gọi tôi là Tiểu Ngỗi, nghe có vẻ nhàm chán.”

“Có hả? Thế cô gọi tôi là Tiểu Lan cũng được.” Lan Lam cười híp mắt vươn tay, “Tôi mở mũ giúp cô.”

Y bấm vào bên mũ của Ngỗi Tân.

Đột nhiên, một hình ảnh dữ liệu màu xanh lá cây xuất hiện trước mặt Ngỗi Tân. Adam nói trong mũ của cô: “Xin chào thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân. Tôi chịu trách nhiệm lọc thông tin liên lạc trong đội cho bạn, thu thập hướng gió, tốc độ gió, độ ẩm, chướng ngại vật, khoảng cách mục tiêu, góc bắn cúi đầu ngẩng đầu, lực dao động. Cung cấp dữ liệu để bạn ngắm bắn chính xác.”

… Cao cấp vậy? Ngỗi Tân tặc lưỡi.

Cửa thang máy mở ra, cửa thang máy đóng lại, Ngỗi Tân và những người khác đi thẳng lên sân bay của tầng cao nhất.

Thư Húc Nghiêu trang bị chỉnh tề đứng trước xe cảnh sát dài: “Chuẩn bị xuất phát.”

“Vâng, đội trưởng!” Tiểu đội bảy đồng thanh.

Mọi người lên xe theo thứ tự, Ngỗi Tân độc chiếm hàng cuối cùng với một khẩu súng dài hơn một mét. wattleonidasmini

Xe cảnh sát lơ lửng trên không trung.

Lưu Khang vốn buồn bực không nói đột nhiên lên tiếng: “Mọi người hãy kiểm tra lại chốt an toàn, đừng để xảy ra sai sót.”

Giang Minh nói không nên lời: “Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều nói… Tai của tôi sắp mọc kén rồi.”

Lan Lam ngồi ở ghế trước quay đầu giải thích cho Ngỗi Tân ngơ ngác: “Chốt an toàn súng của anh ta bị hỏng từ trước, đột nhiên cướp cò lúc ngồi phía sau xe, may mà không bắn trúng ai nhưng bắn vào xe cảnh sát. Lúc đó xe đang bay trên trời, nó bốc cháy tại chỗ suýt rơi khiến lão Lưu có bóng ma tâm lý, hahaha… “

Ngỗi Tân nghe xong, theo phản xạ cúi đầu xác nhận xem chốt an toàn của súng tiêu chuẩn quanh eo có ổn chưa.

“Đừng căng thẳng, Ngỗi Tân.” Thư Húc Nghiêu ​​ở ghế lái nói, “Cô chỉ cần giữ chặt súng và tập trung nhắm vào mục tiêu. Không cần suy nghĩ gì khác.”

“Vâng, đội trưởng.” Ngỗi Tân nói nhỏ.

Mưa to không ngừng nghỉ khiến tâm trạng cô nặng trĩu như thời tiết.

Cửa sổ xe cảnh sát phủ đầy hạt mưa, cản trở tầm nhìn của Ngỗi Tân. Xe cảnh sát bay ba mươi phút rồi từ từ hạ cánh.

Adam nói: “Đã đến vị trí mục tiêu xuất hiện. Vị trí bắn tỉa tốt nhất là tháp tín hiệu ở quảng trường tự do khu Bắc, mời nhân viên an ninh Ngỗi Tân đi về phía đó. Nhân viên an ninh Lan Lam có thể lên tháp tín hiệu để điều khiển máy bay không người lái. Tháp tín hiệu cao 230 mét, tầm nhìn từ trên cao xuống tương đối rộng.”

“Đi.” Thư Húc Nghiêu nói.

Các thành viên của tiểu đội bảy nhìn nhau, Ngỗi Tân và Lan Lam dẫn đầu rời đội. Hai người leo lên tháp tín hiệu cách đó không xa.

Khi lên đến đỉnh tháp, Ngỗi Tân hít sâu một hơi, quỳ một chân xuống đất dựng khẩu K80, nhắm vào ống kính.

Lan Lam mở ba lô lấy một hộp kim loại, hộp kim loại mở ra, 5 chiếc máy bay không người lái to bằng nắm tay thoát khỏi hộp. Giống như chim săn mồi, chúng lao vào màn mưa đến khu dân cư bên dưới.

“Thứ này chủ yếu dùng để quét. Dù sao cũng là khu dân cư, không thể sử dụng máy bay không người lái có trang bị vũ khí. Rất dễ gây thương vong, vẫn là độ chính xác của bắn tỉa cao hơn.” Lan Lam cầm bảng điều khiển để kiểm soát nhóm máy bay không người lái, “Adam có thể điều khiển nhóm máy bay không người lái nhưng chức năng chính của nó là tổng hợp và phân tích dữ liệu. Thao tác thủ công có thể tiết kiệm sức tính toán, giúp Adam phản hồi nhanh chóng và kỹ lưỡng hơn. Chậc, thực ra cục điều tra nên nâng cấp Adam cốt lõi, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thứ.”

Ngụy Tín chăm chú, không trả lời.

Cô đang tìm khu dân cư bên dưới thông qua ống kính phóng đại xem liệu cô có thể tìm thấy Sài Kiếm hay không.

Ngỗi Tân di chuyển khẩu K80 từng milimet. Cô nhìn thấy đội trưởng Thư, Giang Minh và Lưu Khang. Sau khi xác định vị trí của bọn họ, cô dời ống ngắm, bóp cò súng. Cô tập trung cao độ, khẩu súng là một phần của cơ thể.

Bản thân cô không nhận ra họng súng đang vô thức đuổi theo mọi vật thể chuyển động trong ống ngắm – cho dù đó là đồng đội hay những người bình thường đang di chuyển trong khu ổ chuột.

“Bản năng chiến đấu” của Ngỗi Tân hoàn toàn thức tỉnh. Lúc này, cô là một con chim ưng bay trên bầu trời tìm kiếm con mồi, là mãng xà ẩn nấp trong hang động. Cô không cần cố ý làm điều đó, bản năng săn mồi đã kiểm soát cơ thể cô và biến cô thành kẻ săn mồi.

Trong một khoảnh khắc… Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ngỗi Tân đã có mong muốn bắn tất cả các vật thể chuyển động trong phạm vi.

Cô thở nhẹ, điều chỉnh tâm trí, thoát khỏi những suy nghĩ lung tung.

“Mục tiêu xuất hiện.” Adam nói.

Lan Lam điều khiển máy bay không người lái truy đuổi.

Ngỗi Tân lập tức quay súng tìm kiếm mục tiêu dưới dấu hiệu của Adam – cô đã tìm được!

Một bóng người vội vã xuất hiện dưới tầm ngắm của cô, người đàn ông chân trần chạy trên đường với ổ bánh mì trong miệng, vừa đáng thương vừa buồn cười.

“Khoảng cách mục tiêu là 986,2 mét, lực gió hiện tại là 2,3, góc độ…” Dữ liệu phản chiếu trong mắt Ngỗi Tân.

Cô khóa chặt Sài Kiếm, ngón trỏ đặt lên cò súng