Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 52: "Em nghĩ rằng tương lai có thể sẽ không được hòa hợp lắm."




Editor: Hannie

Beta: Chuối 

Chu Nhị Hoà gọi lại Ninh Dữ Ý sau khi xác nhận với Ứng Tấn.

"Ứng Tấn nói họ vẫn chưa nhận được tin Hứa Anh Triết ly hôn." Vì kích động mà âm cuối của Chu Nhị Hòa lúc nói ra còn hơi run.

"Anh ta chưa ly hôn, sao anh lại kích động thế?"

"Em không hiểu đâu, trước đây tôi chỉ là người ăn dưa, giờ tôi là người trồng dưa." Chu Nhị Hoà cố gắng bình tĩnh lại: "Nhưng mà tôi nhớ em trai vợ Hứa Anh Triết có quan hệ không tệ với anh hai em, em đi hỏi Tạ Duệ Châu xem sao?"

"Được thôi, lát nữa em đi hỏi."

"Hỏi xong nhớ báo cho tôi kết quả nhé, tôi đang ăn dưa đấy."

"... Được."

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Dữ Ý không vội gửi ảnh cho Tạ Duệ Châu hỏi y xem Hứa Anh Triết đã ly hôn chưa.

Tạ Duệ Châu trả lời — Chưa đâu, vợ anh ta mang thai tám tháng rồi, Nguyễn Nhạc Trí còn thường xuyên đăng bài trên We Chat nói mong chờ một cô cháu gái nữa cơ."

Ninh Dữ Ý đọc tin nhắn của Tạ Duệ Châu, sau khi thăm dò một chút cũng đoán ra được ai đã chụp ảnh.

Chắc chắn Hứa Anh Triết sẽ không tự mình liên hệ với các trang tin tức lá cải và đám người câu like, vậy nên người tung ảnh ra ngoài nhất định là Hà Tiêu Tiêu. Còn Hứa Anh Triết...

Ninh Dữ Ý đang suy nghĩ xem nên nói chuyện với Tạ Duệ Châu về chuyện của Hứa Anh Triết như thế nào, hiện tại có vẻ như anh hai của cậu và em vợ Hứa Anh Triết là Nguyễn Nhạc Trí có mối quan hệ khá tốt.

Nhưng cách hỏi kỳ lạ của Ninh Dữ Ý đã khiến Tạ Duệ Châu nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tạ Duệ Châu — Ninh Ninh nhìn thấy Hứa Anh Triết?

Ninh Dữ Ý cân nhắc trả lời. - wattpad: atoe1803

— Cũng không hẳn là nhìn thấy, nhưng em vừa xem ảnh lại chụp buổi biểu diễn thì thấy Hứa Anh Triết ngồi đối diện, bên cạnh là Hà Tiêu Tiêu.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Ninh Dữ Ý không nhận được hồi âm nào. Lúc cậu tưởng Tạ Duệ Châu ngủ rồi hoặc đi tắm rồi thì tiếng gõ cửa vang lên.

Ninh Dữ Ý ra mở cửa, thấy Tạ Duệ Châu mặc áo ngủ đi tới, tay cầm điện thoại.

"Ảnh đâu?"

Ninh Dữ Ý lấy điện thoại rồi mở ảnh ra cho y xem.

Tạ Duệ Châu im lặng xem hết ảnh, rút điện thoại bấm số.

Người bên kia đầu dây có lẽ đang bận, không nghe máy, Tạ Duệ Châu đành gửi ảnh cho đối phương, sau đó dựa vào cửa lấy thuốc lá ra, rồi khi vừa châm lửa thì nhìn thấy Ninh Dữ Ý.

Thấy Tạ Duệ Châu lại đặt thuốc lá xuống, Ninh Dữ Ý nói mình không nhạy cảm với mùi thuốc lá, có thể hút được.

Tạ Duệ Châu xoa đầu cậu như mọi khi: "Hút thuốc lá thụ động không tốt cho sức khỏe."

Tạ Duệ Châu không nghiện thuốc lá, bình thường cũng không mang theo thuốc lá bên mình, thuốc lá này là của khách sạn đặt trong phòng.

Ninh Dữ Ý khẽ "Ồ" một tiếng, rồi ngửa mặt nhìn Tạ Duệ Châu.

"Anh hai không vui à?

"Không có gì, chỉ là thấy tiếc cho Nguyễn Tiếu Hủy thôi." Tạ Duệ Châu bóp nát điếu thuốc trong lòng bàn tay: "Nhưng đây không phải chuyện chúng ta nên xen vào, anh đã gửi ảnh cho Nguyễn Nhạc Trí rồi, sau đó Nguyễn Nhạc Trí sẽ giải quyết."

Ninh Dữ Ý còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Tạ Dực Châu đã chuẩn bị rời đi, dặn cậu đi ngủ sớm.

Sau khi Tạ Duệ Châu rời đi, Ninh Dữ Ý trằn trọc trên giường không ngủ được, bèn ôm lấy chú vịt vàng nhỏ mà Lâm Ý Nguyệt mang theo trong hành lý, mặc áo ngủ chạy đến phòng Phàn Trung Xuyên.

Phàn Trung Xuyên đã sớm đưa cho Ninh Dữ Ý một thẻ phòng khác nên Ninh Dữ Ý không cần phải gõ cửa, có thể quẹt thẻ để vào trực tiếp.

Trong phòng không có ai, mãi đến khi bước vào Ninh Dữ Ý mới nghe thấy tiếng nước chảy.

Phàn Trung Xuyên đang tắm.

Hình ảnh Phàn Trung Xuyên hiện lên trong tâm trí Ninh Dữ Ý, cơ thể chìm trong làn sương trắng.

Ý nghĩ này hiện lên không thể xua tan được, Ninh Dữ Ý đi lại trong phòng khách, cố gắng chuyển hướng sự chú ý.

Cuối cùng, cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra những ánh đèn neon đủ màu sắc ngoài đường phố.

Nhìn mãi, hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu lại hiện ra, mặt Ninh Dữ Ý đỏ bừng, cúi đầu lấy tay che mặt, cố gắng hạ nhiệt độ cơ thể.

Bỗng nhiên bị ôm từ phía sau, Ninh Dữ Ý quay lại, thấy Phàn Trung Xuyên chỉ quấn khăn tắm quanh eo với mái tóc ướt sũng vẫn đang nhỏ giọt.

"Nhìn gì vậy?" Phàn Trung Xuyên gạt tay Ninh Dữ Ý đang che mặt: "Sao mặt đỏ thế?"

"Không, không có gì." Ninh Dữ Ý nuốt nước bọt, mắt không tự chủ mà liếc nhìn cơ bụng sáu múi của Phàn Trung Xuyên.

Phàn Trung Xuyên nhận ra tầm mắt của Ninh Dữ Ý, khẽ cười: "Muốn sờ không?"

Khốn kiếp, thế mà lại động lòng.

"Muốn!" - wattpad: atoe1803

Hai tay đặt lên múi cơ sáu múi của Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh bên dưới lớp cơ đó, khuôn mặt vừa hạ nhiệt một chút lại đỏ bừng lên.

"Ngày nào anh cũng đi làm, sao vẫn có cơ bụng thế?" Ninh Dữ Ý hít hít mũi, nghĩ đến cái bụng trắng trẻo mềm mại của mình, cảm thấy vô cùng ghen tị.

Phàn Trung Xuyên: "Tầng ba có phòng tập thể dục, em đã lên đó chưa?"

Ninh Dữ Ý: "... Chưa."

"Vào phòng ngồi đi, anh đi sấy tóc." Phàn Trung Xuyên sợ nước trên đầu nhỏ vào người Ninh Dữ Ý, ôm cậu một lúc rồi buông anh ra.

"Em sấy cho anh! " Ninh Dữ Ý đẩy Phàn Trung Xuyên đến ngồi bên sô pha, lôi máy sấy tóc ra hối hả chạy ra sau sô pha sấy tóc cho Phàn Trung Xuyên.

Tóc của Phàn Trung Xuyên không mềm như tóc của cậu, nhưng khi luồn tay vào tóc, cảm giác vẫn rất tuyệt.

Ninh Dữ Ý đắm chìm trong việc vuốt ve mái tóc của Phàn Trung Xuyên, khiến cho dù sau khi tóc đã khô hoàn toàn, cậu vẫn lưu luyến không muốn rời.

Phàn Trung Xuyên chỉ đành bất lực nắm lấy một bàn tay của Ninh Dữ Ý, kéo cậu đến ngồi bên cạnh mình: "Sao tự nhiên lại đến đây vậy?"

Ninh Dữ Ý liền kể lại cho anh nghe chuyện chụp được Hứa Anh Triết ở buổi trình diễn, vốn dĩ cậu muốn từ Phàn Trung Xuyên đây biết chút tin tức về Nguyễn gia, nhưng kết quả nhận ra rằng ngoài công việc ra, người đàn ông của mình... Hoàn toàn chẳng biết gì.

Vì không thể biết được điều mình muốn biết, Ninh Dữ Ý định đứng dậy bỏ chạy, nhưng rồi bị Phàn Trung Xuyên đè xuống sô pha hôn.

"Có cần anh thực hiện dịch vụ dỗ bạn trai ngủ không?" Phàn Trung Xuyên ngậm lấy vành tai của Ninh Dữ Ý, giọng nói trầm khàn gợi cảm như gõ vào màng nhĩ của cậu.

Ninh Dữ Ý chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, vươn tay ôm lấy vai của Phàn Trung Xuyên để mượn sức, miễn cưỡng gật đầu.

Khóe miệng Phàn Trung Xuyên cong lên, bế Ninh Dữ Ý đi về phía phòng ngủ.

Đi đến mép giường, hai người ôm nhau ngã xuống.

Ninh Dữ Ý nhanh chóng lật người, ngồi lên hông Phàn Trung Xuyên, đè anh xuống không cho anh nhúc nhích: "Bây giờ quyền chủ động nằm ở tay em, anh phải nghe lời em, không thì...! "

Ninh Dữ Ý đè Phàn Trung Xuyên xuống dưới, dương dương tự đắc.

Phàn Trung Xuyên khẽ cười, giọng nói trầm ấm vang bên tai Ninh Dữ Ý: "Không thì sao?"

"Không thì em sẽ —"

"Em sẽ... " Ninh Dữ Ý không nghĩ ra được điều gì..

"Thôi được rồi." Ninh Dữ Ý có chút nản lòng, cậu bò từ người Phàn Trung Xuyên xuống, nằm trên giường với ánh mắt vô hồn.

Phàn Trung Xuyên đưa tay ôm cậu vào lòng: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt?"

"Bị nhốt suốt thế này, làm sao mà tốt được." Ninh Dữ Ý lẩm bẩm: "Bây giờ như vậy là có thể mở khóa rồi nhỉ."

Phàn Trung Xuyên bất lực, đành chiều theo ý Ninh Dữ Ý.

Ninh Dữ Ý cười nhạt: "Chúng ta còn chưa kết hôn, đương nhiên anh phải tự làm rồi!"

Phàn Trung Xuyên: "..."



Tiếng nước lại vang lên trong phòng tắm, Ninh Dữ Ý ôm chăn ngồi trên giường, ánh mắt hoang mang và sợ hãi vẫn chưa tan biến.

Cẩn thận suy nghĩ lại những gì vừa xảy ra, Ninh Dữ Ý cảm thấy bản thân sau này sẽ không được tốt đẹp gì cho lắm.

Chết tiệt, càng sợ hơn!!! - wattpad: atoe1803

Khi Phàn Trung Xuyên bước ra khỏi phòng tắm, anh thấy Ninh Dữ Ý đang ngây người, mỉm cười và tiến đến hôn cậu.

"Vẫn sợ sao?"

Ninh Dữ Ý vẫn ngây người gật đầu, miệng há hốc, muốn nói lại thôi.

"Ừ?"

Ninh Dữ Ý vẫn như cũ ngơ ngác, hít một hơi thật sâu: "Em nghĩ rằng tương lai có thể sẽ không được hòa hợp lắm."

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Dữ Ý: Em nghĩ là em không được rồi.