Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 42: Bạn trai đang trong thời gian 'thử việc'




Editor: Sn

Beta: Chuối

Vào buổi tối tháng Chín, cái nóng nực đã tan đi phần lớn, làn gió mát thổi man mác, trăng treo cao trên bầu trời như một tấm màn đen.

Ninh Dữ Ý ăn hoa quả được dì cắt sẵn, tựa vào lan can hóng gió đêm.

Cuộc sống như thế này là điều mà nửa năm trước, khi chưa xuyên sách cậu không bao giờ dám nghĩ đến.

Nửa năm trôi qua, Ninh Dữ Ý cảm thấy chính mình cũng còn không nhớ rõ bản thân nửa năm trước ra sao.

Những ký ức đó như được phủ một lớp màng lọc mờ ảo, trái lại những ký ức thời thơ ấu của nguyên thân lại ngày càng rõ nét.

Cứ như thể sau những ngày tháng vừa qua, những ký ức đó đã hòa quyện vào nhau một cách dịu dàng.

Ninh Dữ Ý nhấp một ngụm nước ép dưa hấu tươi nguyên chất, thở dài.

Đèn pha xe xuất hiện ở phía trước bên phải, Ninh Dữ Ý nheo mắt nhìn lên, phát hiện chiếc xe đó cuối cùng đã dừng trước biệt thự của Phàn Trung Xuyên.

Ninh Dữ Ý thò người ra quan sát kỹ, phát hiện ra rằng mình chưa từng thấy chiếc xe này trong gara của Phàn Trung Xuyên.

Đó có phải là bạn của anh ấy không? - wattpad: atoe1803

Cửa xe sau mở ra, Phàn Trung Xuyên bước xuống trước, sau đó là một người phụ nữ tóc xoăn thon thả, quay lưng về phía Ninh Dữ Ý.

Phàn Trung Xuyên còn dang tay đỡ cửa xe cho người phụ nữ tóc xoăn khi cô ấy xuống xe.

Ninh Dữ Ý mở to mắt, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Người phụ nữ theo chân Phàn Trung Xuyên bước vào nhà, căn phòng vốn dĩ tối tăm bỗng chốc sáng rực.

Ninh Dư Ý khẳng định chắc nịch rằng khi người phụ nữ bước qua cánh cửa, cô ta đã liếc nhìn mình một cái.

"!!!", Ninh Dư Ý hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Mười giây sau, nỗ lực thất bại.

Ninh Dư Ý tức giận nhét một miếng dưa hấu vào miệng, nhai nghiến một cách hung hăng, như thể coi Phàn Trung Xuyên là miếng dưa hấu trong miệng để trút giận.

"Còn bảo là thích mình thế mà đêm hôm còn dẫn gái về nhà.", Ninh Dư Ý mím môi, quyết định sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến Phàn Trung Xuyên nữa.

Tên đàn ông thúi!

Ngoài miệng nói lời hoa mỹ, bảo rằng thích mình, nhưng thực tế lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! ! !

Nhìn sang ánh đèn trong phòng khách bên cạnh, Ninh Dữ Ý càng tức giận hơn. Cầm lấy đĩa trái cây chưa ăn hết, quay người bước vào phòng.

Vừa vào phòng, cậu đã kéo hết rèm cửa, bực bội leo lên giường dùng chăn quấn lấy mình.

Càng nghĩ càng tức, Ninh Dữ Ý hất chăn ra, nện một trận đấm nhỏ vào gối, cuối cùng ôm chăn nằm bĩu môi trên giường.

Đầu óc cậu tràn ngập hình ảnh vừa nhìn thấy.

Aaaaaaaaaaaaaaaaa! ! ! - wattpad: atoe1803

...

Ninh Dữ Ý trằn trọc trên giường hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không ngủ được.

Khi Ninh Dữ Ý lần thứ N lăn qua lăn lại trên giường ôm chăn, tiếng chuông cửa vang lên từ dưới lầu.

"Lúc này ai lại đến nhỉ?" Ninh Dữ Ý bực bội ném chăn sang một bên, đi xuống cầu thang bằng đôi dép lê.

Vừa đặt tay lên cánh cửa lạnh lẽo, Ninh Dữ Ý bỗng nhớ lại ánh nhìn thoáng qua của người phụ nữ kia.

Liệu có phải là cô ta đến không?

Ninh Dữ Ý tiếp tục động tác đang dở dang, mở cửa ra.

Nhưng người đứng ngoài cửa không phải là phụ nữ, mà là Phàn Trung Xuyên.

"Sao mà muộn thế mà còn chưa ngủ." Phàn Trung Xuyên cau mày, nhíu trán, đưa tay vịn cửa.

Ninh Dữ Ý không muốn nói chuyện với anh, vươn tay đóng cửa, nhưng Phàn Trung Xuyên đã chặn lại.

"Sao vậy?" Phàn Trung Xuyên bước một bước về phía trước, chen qua khe cửa chưa đóng hẳn.

"Không sao." Ninh Dữ Ý lẩm bẩm trả lời, nói xong định quay người lên lầu.

Cái đồ bại hoại, tên đàn ông thúi.

Ninh Dữ Ý bước được hai bước thì cánh tay bị một lực kéo lại.

Ngay sau đó, một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu, mũi cậu một lần nữa bị bao bọc bởi mùi hương quen thuộc.

"Em không khỏe à?" Phàn Trung Xuyên thử đo nhiệt độ trán Ninh Dữ Ý.

"Sao anh lại đến đây?" Ninh Dữ Ý đẩy cửa hai lần nhưng không mở được, "Anh không nên ở bên người phụ nữ đó sao?"

"Người phụ nữ nào?" Phàn Trung Xuyên nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rồi bỗng bật cười, "Em nói người vừa ghé qua nhà anh à?"

%#@* . . .

"Ninh Ninh, đó là mẹ anh." Phàn Trung Xuyên chôn mặt vào hõm cổ Ninh Dữ Ý, "Vậy là Ninh Ninh vừa ghen tị à?"

Ninh Dữ Ý lúc này chỉ muốn đào một cái hố và chôn mình xuống.

Nếu bây giờ cậu có thể vào nhóm "chết tiệt ở Douban(1)thì tiêu đề đầu tiên của nhóm ngày hôm nay chính là cậu.

Mịa nó đệt đệt đệt đệt!!!

Ninh Dữ Ý bỗng chốc đỏ mặt từ cổ đến tận vành tai, "cạch" một tiếng rụt cổ lại, nhắm mắt cố gắng trốn tránh tình cảnh lúng túng hiện tại.

Phàn Trung Xuyên biết Ninh Dữ Ý rất dễ xấu hổ, đành dừng tiếng cười của mình, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu: "Vừa rồi mẹ anh qua giục cưới."

"Anh nói đã có người yêu rồi, bà ấy hỏi anh bao giờ mới đưa về nhà."

"Vậy nên..." Phàn Trung Xuyên nhẹ nhàng hôn lên vành tai Ninh Dữ Ý, vừa chạm vào đã cảm thấy vành tai Ninh Dữ Ý nóng hơn, "Ninh Ninh, bao giờ anh mới được đưa em về nhà?"

Bị hôn lên vành tai, Ninh Dữ Ý rụt người trong vòng tay Phàn Trung Xuyên run lên, sau đó siết chặt lấy áo Phàn Trung Xuyên, để tránh bị trượt xuống vì chân mềm nhũn.

"Có lẽ... " Ninh Dữ Ý đỏ bừng mặt, lúc này giọng nói của anh ấy nhỏ xíu như tiếng muỗi, "Có lẽ em sẽ tiếp tục tìm hiểu thêm vài tháng nữa."

Giọng nói nhỏ xíu như muỗi ấy vẫn bị Phàn Trung Xuyên nghe được, khi nghe thấy câu nói này, cơ thể anh khẽ cứng lại.

"Vậy là Ninh Ninh đã đồng ý ở bên anh sao?" Phàn Trung Xuyên ôm trọn Ninh Dữ Ý, đặt anh ấy lên kệ giày ở tầng trên, ngước đầu lên cố gắng nhìn rõ biểu cảm của Ninh Dữ Ý.

"Vẫn còn, vẫn đang trong thời gian "thử việc"."Ninh Dữ Ý ước gì có thể chôn đầu vào trong cơ thể, lại bị Phàn Trung Xuyên hỏi như vậy, dứt khoát nói: "Nhưng mà trong thời gian "thử việc" em sẽ không đến nhà anh đâu."

Vừa nói, Ninh Dữ Ý vừa dùng ngón tay chọc vào ngực Phàn Trung Xuyên, "Em sẽ nghiêm túc xem xét."

Phàn Trung Xuyên nắm lấy lòng bàn tay còn lại của Ninh Dữ Ý: "Được rồi, Ninh Ninh muốn khảo sát thế nào thì cứ khảo sát đi, bây giờ em có muốn qua nhà anh gặp mẹ anh không?"

"Bà ấy cũng muốn gặp em đấy." Nói xong, Phàn Trung Xuyên liền bế Ninh Dữ Ý lên định mở cửa.

"Em không, em không muốn." Ninh Dữ Ý khéo léo ôm lấy tủ giày, cuối cùng vẫn bị Phàn Trung Xuyên bế ra ngoài.

Vì mới thức dậy từ giường, Ninh Dữ Ý vẫn mặc bộ đồ ngủ tay ngắn, gió đêm bên ngoài thổi vào người hơi se lạnh, Phàn Trung Xuyên ôm trọn Ninh Dữ Ý, che chở cho cậu không bị gió thổi.

Nhìn thấy cửa nhà Phàn Trung Xuyên càng lúc càng gần, Ninh Dữ Ý căng thẳng nhắm mắt lại.

Vừa mở cửa, Ninh Dữ Ý đã nghĩ đến mấy cách chào hỏi, nhưng sau khi mở cửa chỉ thấy căn phòng khách tối đen như mực.

Phàn Trung Xuyên khẽ cười, thuận thế ấn người cậu xuống sofa: "Anh đùa đấy, bà ấy chỉ đến nhà vài phút rồi đi."

Lý do rất đơn giản, vốn không tin Phàn Trung Xuyên, nhất quyết phải đến nhà anh xem có con dâu không, kết quả là không thấy ai, chẳng cần uống trà đã rời đi.

Trước khi đi, còn tiện thể cười nhạo con trai mình một phen.

Phàn Trung Xuyên lấy chăn trên sofa quấn lấy Ninh Dữ Ý, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc nhau trên sofa, bầu không khí trong bóng tối có chút mập mờ.

Ninh Dư Ý chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, lòng bàn tay nắm lấy chăn hơi ra mồ hôi.

"Tối nay ngủ nhà anh không?" Phàn Trung Xuyên ôm Ninh Dư Ý qua chăn, cũng không làm gì khác, "Nếu không ngủ, sáng mai em dậy lại có hai quầng thâm mắt."

"Em có thể tự ngủ ở nhà!" Ninh Dư Ý nhẹ nhàng đá anh một cái, "Anh buông em ra trước đã."

"Không buông." Phàn Trung Xuyên thở dài, "Vất vả lắm mới lừa được con dâu tới, buông ra là chạy mất sao."

Nhiệt độ trên mặt Ninh Dữ Ý khó khăn lắm mới hạ lại vì câu nói này mà đỏ bừng, vùi mặt vào chăn không chịu ra.

"Cẩn thận nghẹt thở đấy, hé ra mũi cho dễ thở đi em." Phàn Trung Xuyên nắm lấy một góc chăn, lại sợ dùng sức quá mạnh làm Ninh Dữ Ý đau, cuối cùng dứt khoát ôm cả chăn cùng cậu lên lầu.

Cảm giác đột ngột lơ lửng khiến Ninh Dữ Ý ôm chặt lấy eo Phàn Trung Xuyên.

Cậu vẫn rúc trong chăn, chỉ hé ra một khe nhỏ quan sát khung cảnh xung quanh đang thay đổi.

Cuối cùng anh vẫn đi một căn phòng quen thuộc. - wattpad: atoe1803

Là căn phòng ngủ phụ mà cậu đã từng ngủ ở nhà Phàn Trung Xuyên trước đây.

Phàn Trung Xuyên nhẹ nhàng đặt người lên giường, nhìn Ninh Dữ Ý hé chăn rồi lại thu mình trong chăn.

Chiếc chăn được kéo cao che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Ninh Dữ Ý lăn qua lăn lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Em ngủ ở đây thì sao?" Ninh Dữ Ý hỏi.

"Anh muốn cho em ngủ phòng ngủ chính." Phàn Trung Xuyên khẽ nhéo mũi Ninh Dữ Ý, "Nhưng anh sợ người nào đó ngại ngùng đến mất ngủ cả đêm."

Ninh Dữ Ý tưởng tượng ra cảnh tượng đó, thầm gật đầu đồng ý với lời nói của Phàn Trung Xuyên.

"Tối nay ngủ ở đây, để em khỏi suy nghĩ lung tung mà thức khuya." Phàn Trung Xuyên kéo chăn xuống cho Ninh Dữ Ý, "Ngủ ngon nhé, Ninh Ninh."

Khi Phàn Trung Xuyên quay người bước đến cửa, Ninh Dữ Ý mới nhỏ giọng đáp lại: "Ngủ ngon nhé, bạn trai đang trong thời gian "thử việc"."

(1) Cái cụm 社会性死亡小组 là nhóm "cái chết xã hội":là một thuật ngữ thông dụng trên internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong có một cái lỗ xuất hiện chui xuống chết quách cho xong. Từ này xuất hiện lần đầu trong cuốn "Những ghi chú về tang lễ và chôn cất" của Thomas Lynch [Mỹ]. Trong cuốn sách có mô tả về các kiểu chết, "Những gì được đo bằng ống nghe và điện não đồ thì được gọi là "Cái chết cơ thể"; cái được xác định dựa trên hoạt động của những đầu dây thần kinh và các phân tử thì được gọi là "Cái chết chuyển hóa"; cuối cùng là những cái chết được người thân, bạn bè và hàng xóm biết đến, "Cái chết xã hội"." (Theo baidu)

=========