Chương 32: Mọi thứ đều đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Editor: Sn
Cuối cùng, Ninh Dữ Ý cũng không được ăn thịt dê nướng nguyên con.
Bởi vì Chu Nhị Hoà đã gửi cho cậu thông tin về chương trình gameshow liên quan đến 'Xin chào diễn viên'.
— Kịch bản đã gửi cho em rồi, em xem trước đi, mai tôi đưa em đến địa điểm quay.
— Chương trình gameshow chắc chắn sẽ muốn tạo ra một chút xích mích nhỏ khi quay, vì vậy các vai diễn trong kịch bản mấy người phải tự phân chia, đến lúc đó cẩn thận kẻ khác chơi xấu.
Ninh Dữ Ý gõ phím, trả lời hắn.
— Biết rồi, biết rồi mà, em đi xem kịch bản trước đây~
— Lăn đê~
Kịch bản này được lấy từ một đoạn một bộ phim truyền hình kinh điển với diễn xuất bùng nổ cảm xúc, do đó đòi hỏi diễn viên phải có kỹ năng diễn xuất cao.
Ninh Dữ Ý nghiên cứu tâm lý cảm xúc của nhân vật, đến tận nửa đêm mới xong.
Ngày hôm sau, Chu Nhị Hoà rốt cuộc hết bận rộn xong xuôi mọi việc, những gì chưa kịp xử lý thì giao hết cho chị gái, sau đó lái xe đến Thanh An.
Ninh Dữ Ý bị tiếng chuông điện thoại của Chu Nhị Hoà đánh thức. Vì ngủ quá say, cậu dụi mắt, ngay cả khi nói chuyện cũng ngáp ngắn ngáp dài.
"Alo, có chuyện gì vậy ạ?" - wattpad: pod1803
"Tôi hỏi em mới đúng chứ." Chu Nhị Hoà dựa vào cửa xe, "Tôi đến nhà em mà hình như không thấy ai, hôm nay em có ở Hải Thị không?"
"Thôi em khỏi nói, em không định bảo với tôi mấy hôm trước em bỏ nhà đi chơi mà chưa về nha!"
Ninh Dữ Ý giật mình, nhớ ra mình quên báo chuyện dọn nhà cho Chu Nhị Hoà.
"Em không nói gì khiến tôi lo lắng quá." Chu Nhị Hoà lau mồ hôi, thời tiết tháng Bảy càng ngày càng nóng bức.
"Không có, không có mà." Ninh Dữ Ý bước xuống giường, đi đi lại lại bên cửa sổ, "Em chỉ đang nghĩ cách để nói với anh thôi."
"Em lại gây chuyện rồi à?"
"Không mà."
"Vậy thì sao em không dám nói?" Chu Nhị Hoà thúc giục, "Nhanh lên, dứt khoát một chút, anh sắp nóng chết rồi."
"Đúng ra là em chuyển nhà rồi."
"Ừ, rồi sao nữa?"
"Em ở khu biệt thự sau Thanh An, em vừa gọi điện cho bảo vệ cho phép biển số xe của anh qua cổng."
"Ý em là em không ở đây á?" Chu Nhị Hoà tưởng mình nghe nhầm. "Không phải anh nghe nhầm chứ."
"Ừm... Hay là anh đến đây gặp em trực tiếp đi."
"Được, đưa tôi định vị xong chờ tôi ngoài cửa."Chu Nhị Hoà vò tóc ra sau, vẻ mặt đầy lo lắng. "Sao tôi có cảm giác tôi bận rộn suốt nửa tháng nay là em bị người ta bắt cóc đi thế."
Chu Nhị Hoà cúp điện thoại, lái xe thẳng vào khu biệt thự.
Đến nơi, anh ta mở cửa xe và bước ra ngoài.
Ninh Dữ Ý ôm Điềm Điềm, đứng ở cổng lớn đợi hắn.
Chu Nhị Hoà đỗ xe, vội vàng bước xuống: "Em nói là ý gì... Trời ơi, nhìn cái nhà này là biết đắt rồi."
Đúng là đắt... Hơn hai trăm triệu tệ một căn cơ mà.
"Anh vào trước đi, dì đã nấu bữa sáng rồi, anh có muốn ăn gì không?" Ninh Dữ Ý mời Chu Nhị Hoà vào ăn sáng.
Ăn sáng trước đi, kẻo lát nữa bị hạ đường huyết ngất xỉu đấy.
Và thế là có cảnh tượng như sau
— Trên chiếc bàn ăn lớn bằng gỗ kết hợp đá hoa cương tinh xảo, hai người ngồi đối diện nhau.
Trước mặt hai người là bữa sáng với vài món ăn các loại nhưng không ai đụng đũa.
Chu Nhị Hoà vẻ mặt nặng nề nói: "Tôi luôn có cảm giác em bị bao nuôi."
"Em nói không có mà anh không tin à?"
"Không tin."
"Anh không tin em à QAQ."
"..." Chu Nhị Hoà xoa xoa cái đầu nhức nhối, "Nói đi, rốt cuộc chuyện gì vậy?"
"Thì là em đã được bố mẹ ruột tìm thấy."
"Hở?" Chu Nhị Hoà nhất thời không hiểu ý cậu, "Chẳng phải em lớn lên ở trại mồ côi sao?"
"Đúng vậy." Ninh Dữ Ý chống cằm, dường như đang hồi tưởng, "Em được Viện trưởng nhặt được ven đường, lúc đó Viện trưởng cũng tưởng em bị bỏ rơi."
"Ai ngờ được em là vật hy sinh trong cuộc chiến tranh thương mại của gia tộc đâu chớ."
Chu Nhị Hoà nảy sinh một cảm giác kỳ lạ trong đầu: "Vậy ba mẹ của em là?"
"À, Tạ Lâu và Lâm Ý Nguyệt." - wattpad: pod1803
Chu Nhị Hoà nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Đã làm xét nghiệm DNA chưa?"
"Rồi, có bản báo cáo trong phòng em, anh muốn xem không?"
"Thôi được rồi." Chu Nhị Hoà hít thở sâu, "Em đợi một lát, để tôi bình tĩnh lại đã."
"Được." Ninh Dữ Ý trìu mến nhìn Chu Nhị Hoà, sau đó thừa dịp hắn còn đang tiêu hoá lời cậu nói, lén lút ăn sáng.
Chu Nhị Hoà cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình: "Vậy, Tạ Dực Nam là anh cả em, còn Tạ Duệ Châu là anh hai của em?"
"Đúng rồi."
"Thì ra là vậy." Chu Nhị Hoà nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bỗng dưng có nhiều nguồn lực đổ dồn về phía em, tôi còn tưởng công ty đột nhiên nhìn ra tiềm năng của em chứ."
"... Chẳng lẽ em không có tiềm năng sao?"
"Có chứ, bằng không lúc đó tôi đã bám riết đòi ký hợp đồng với em như thế làm gì." Chu Nhị Hoà giật lấy chiếc bánh bao nhỏ từ tay Ninh Dữ Ý, "Nhưng nhà tư bản luôn chỉ quan tâm đến lợi nhuận thôi, em hiểu mà."
Ninh Dữ Ý gật đầu lia lịa, mơ hồ hiểu ra, bỗng quay lại phát hiện chiếc bánh bao nhỏ của mình đã bị cướp mất: "Trả cho em đây! ! !"
"Không!"
Hai người vội vã ăn sáng, sau đó ngả người ra chiếc ghế sofa khổng lồ trong phòng khách để tiêu hóa.
"Đúng là nhà giàu, nằm trên chiếc ghế sofa to lớn này thật sướng." Chu Nhị Hoà sờ soạng lớp nhung ngắn trên ghế sofa, cảm thán.
"Đúng thế đó, cái ghế sofa có ba trăm vạn chứ nhiêu."
"Đệt, thật có tiền."
"Đúng vậy, đây là tội ác của tư bản."
"Chúng ta nên đi thôi." Chu Nhị Hoà nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần 9 giờ, "Tạ Duệ Châu bảo chúng ta phải ghi hình trước 12 giờ trưa."
"Được rồi, đợi em cho Điềm Điềm ăn trước đã." Ninh Dữ Ý ngáp dài.
"Đi chung đi, tôi chưa được nhìn tận mắt con mèo em mang về từ Hải Tỉnh đâu đấy." Dạo này Chu Nhị Hoà bận rộn vô cùng, biết Ninh Dữ Ý đã mang về vài con mèo từ Hải Tỉnh nhưng vẫn chưa được nhìn thấy.
"Nó ở trên lầu, đi thôi."
Khi đến phòng mèo, Chu Nhị Hoà lại cảm thấy chua xót.
"Phòng của mèo còn to hơn cả phòng của tôi." Chu Nhị Hoà lau mặt, chua xót nói.
Ninh Dữ Ý bỗng nhớ đến phòng mèo cả tầng bốn của Phàn Trung Xuyên, có lẽ nơi đó sẽ khiến hắn càng thêm chua xót.
Sau khi chia cho mèo một ít kem dinh dưỡng và pate, đảm bảo rằng Điềm Điềm không thể cho mèo con bú sữa, Ninh Dữ Ý xuống lầu chào hỏi dì, rồi cùng Chu Nhị Hoà rời đi.
"Ầy, giờ em cũng có tiền rồi, hay là mua xe đi, đi lại cũng tiện hơn." Chu Nhị Hoà bỗng dưng đề nghị.
"Xe á." Ninh Dữ Ý suy nghĩ một lát, "Hình như trong bãi đỗ xe dưới hầm có hai chiếc."
Ninh Dữ Ý cũng chưa xuống xem bao giờ, chỉ là Tạ Duệ Châu dặn dò qua tin nhắn WeChat nọ kia. Dặn chỗ để chìa khóa, bảo cậu có thể tự lái xe đi khi cần.
Chu Nhị Hòa càng thêm chua xót, ngửa mặt lên trời than vãn: "Giá như một ngày nào đó ba bảo mình là đại gia thì tốt quá."
"Tranh thủ trời chưa tối thôi thì anh mơ mộng một xíu cũng được."
"Chậc, mong đợi một chút cũng không được à?"
"Xin chào diễn viên là một chương trình gameshow của Băng Hỏa Đầu Tư, được quay tại vùng ngoại ô Hải Thị, xung quanh không có nhiều nhà dân, đủ bí mật."
Ninh Dữ Ý và Chu Nhị Hoà vừa nói chuyện vừa cười đùa đi vào phòng nghỉ, sau đó Chu Nhị Hòa không cần đi theo nữa.
"Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi." Trước khi đi, Chu Nhị Hoà không yên tâm về cậu, lại nhét một chút tiền mừng cho nhân viên bên cạnh để chào hỏi.
"Biết rồi, Chu Mama." - wattpad: pod1803
"Được rồi, bớt nói nhảm đi, mau đi nào."
Ninh Dữ Ý nhún vai, theo chân nhân viên đi vào phòng tập.
Trong phòng tập đã có ba diễn viên khác đang ở đó, mỗi người cầm một kịch bản, đang tụ tập nói chuyện gì đó.
"Cuối cùng cũng đến rồi." Người đối diện cửa nghe thấy tiếng động, vội vàng ngẩng đầu lên.
Hai người kia không quay đầu lại, tiếp tục nghiên cứu kịch bản trong tay.
"Xin chào." Ninh Dữ Ý bước vào phòng tập, tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xếp bằng, mở điện thoại ra xem kịch bản.
Thật ra tối qua cậu đã nghiên cứu kịch bản gần như xong, cậu đã nghiền ngẫm từng vai diễn trong này, bây giờ dù cho cậu diễn vai gì, cậu cũng có thể diễn xuất ngay tại chỗ.
"Mọi người đến đông đủ rồi." Người vừa nãy là người đầu tiên lên tiếng lại lên tiếng, "Hãy phân chia vai diễn nào, mọi người muốn diễn vai gì?"
Hai người đang ngồi im không để ý Ninh Dữ Ý, bỗng dưng ngẩng đầu lên khi nghe thấy điều này.
"Em muốn thử sức với vai diễn dì nhỏ này." Cô gái tóc ngắn nhanh chóng nói ra mong muốn của mình.
Cô gái tóc xoăn bên cạnh lập tức tỏ thái độ khó chịu: "Tôi cũng muốn thử sức với nhân vật này."
Cô gái tóc xoăn là nữ chính trong một bộ web-drama đang hot gần đây, sau lại bị quản lý nhét vào chương trình gameshow lộ mặt này để tăng chút danh tiếng. "Vai diễn này khá thử thách với tôi, nhưng tôi tin rằng mình có thể thể hiện tốt."
Ninh Dữ Ý rất ấn tượng với vai diễn dì nhỏ này, một nhân vật chính diện điển hình, xây dựng tốt, diễn xuất tốt sẽ khiến khán giả rơi nước mắt.
"Nhưng vai diễn chỉ có một." Cô gái tóc thẳng lớn tuổi hơn suy nghĩ một lúc, "Tôi muốn đóng vai dì nhỏ, hai người có thể bàn bạc lại một chút về vai diễn dì nhỏ này."
"Nếu thực sự không được, chúng ta có thể thử vai trong phạm vi nhỏ, sau đó bỏ phiếu, như vậy cũng công bằng."
Hai cô gái không thể phản bác đề nghị này, cũng không ai chịu nhường bước, cuối cùng quyết định chờ người cuối cùng đến rồi thử vai và bỏ phiếu để quyết định.
Ninh Dữ Ý không tham gia vào cuộc tranh cãi của họ.
Kịch bản này chỉ có hai nhân vật nam, một cậu chủ nhu nhược lớn lên giả vờ ngốc nghếch và một nam chính là thiếu gia cả du học nước ngoài trở về tham gia chiến tranh bảo vệ Tổ quốc.
Chiếc đồng hồ treo trên tường lại điểm thêm một vòng phút, người cuối cùng mới thong thả đi tới.
"Tốt, người cuối cùng tới rồi, hai người chọn vai diễn đại thiếu tha hay cậu chủ đi." Cô gái tóc thẳng nghiễm nhiên tự cho mình là tiểu đội trưởng.
Người thanh niên đến sau sáng mắt lên: "Tôi muốn diễn vai đại thiếu gia."
Tiếp theo, tự lẩm bẩm nói: "Tôi đã thuộc gần hết lời thoại của đại thiếu gia rồi, hình tượng của tôi cũng phù hợp hơn để đóng vai đại thiếu gia."
Ninh Dữ Ý nghe câu này, từ từ ngẩng đầu lên.
Hở?
Nhìn rõ khuôn mặt của người đến, suýt nữa thì bật cười.
May mà quay đầu nhanh, nụ cười trên khóe môi không bị họ nhìn thấy.
"Vậy là quyết định rồi, tôi đóng vai Đại Thiếu Gia!" Người thanh niên lo lắng vai diễn mình thích bị người khác cướp mất nên vội vàng chốt hạ.
"Tôi không có vấn đề gì." Ninh Dữ Ý không thích vai nào hơn vai nào, đại thiếu đã quyết định rồi, cậu bắt đầu tập trung vào thoại của cậu chủ.
Câu hỏi cuối cùng là ai sẽ đóng vai Dì nhỏ.
Hai cô gái, một tóc ngắn và một tóc xoăn, lần lượt thử vai sở trường của mình, sau đó ba người còn lại bầu chọn. Cuối cùng, cô gái tóc ngắn vẫn thua cô gái tóc xoăn, đành chọn vai hầu gái bên cạnh Đại Thiếu Gia.
Năm người bắt đầu tập luyện trong phòng tập này.
Sau một lượt diễn, Ninh Dữ Ý nhận ra ánh mắt của bốn người kia nhìn mình đã thay đổi.
"Má ơi, sao cậu giỏi quá vậy?!!" Cô gái tóc xoăn đầy vẻ sùng bái, "Cậu có thể dạy tôi không?"
Ninh Dữ Ý liền gửi ghi chép về tâm lý nhân vật của mình vào nhóm mà họ tạm thời lập, cô gái tóc xoăn vui vẻ mở ra xem.
Tuy nhiên, cô gái tóc ngắn và chàng trai đóng vai đại thiếu gia đồng thời khinh miệt hừ một tiếng, "Tôi không cần cái này."
"Tôi gửi cho cô ấy." Ninh Dữ Ý chỉ vào cô gái tóc xoăn.
"Cảm ơn nhé, tôi tên là Hà Tiêu Tiêu, mới ra trường năm nay." Hà Tiêu Tiêu lưu tài liệu ghi chép lại, "Hay là tối nay tôi mời cậu đi ăn tối nhé?"
"À, không cần đâu, tôi đã hẹn với quản lý rồi." Ninh Dữ Ý khéo léo từ chối.
Bị paparazzi chụp được ảnh mình ăn tối với cô, không biết lại bị xuyên tạc thành gì đây.
Sau đó, Hà Tiêu Tiêu không còn đề cập đến chuyện mời Ninh Dữ Ý đi ăn tối nữa, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện bên cạnh cậu và nói vài câu chuyện gì đó.
...
Một ngày tập luyện kết thúc, Ninh Dữ Ý rút một chiếc khăn giấy ướt, đi ra khỏi phòng tập trước.
"Em về rồi." Chu Nhị Hoà đã ngủ không biết bao nhiêu giấc trong phòng nghỉ, "Tối nay ăn gì, anh đặt bàn trước cho em nhé."
"Ăn thịt cừu nướng nguyên con đi, tối qua em đã thèm lắm rồi." Ninh Dữ Ý ngồi xuống ghế sofa để nghỉ ngơi.
"Được thôi, anh biết một quán lâu đời, hương vị rất ngon, anh gọi điện thoại cho chủ quán trước đã."
"Em còn muốn uống rượu nếp cẩm nữa."
"Được."
...
Sau ba ngày liên tục tập luyện trong phòng tập, vào ngày hôm trước cuộc thi, ban tổ chức chương trình đã dành cho họ một ngày nghỉ ngơi để chuẩn bị.
Ninh Dữ Ý cuối cùng cũng có một ngày nghỉ ngơi.
Kéo lê cơ thể mệt mỏi, Ninh Dữ Ý đi đến cửa biệt thự, dựa vào tường vừa ngáp vừa mở cửa.
Khi ấn mật mã cuối cùng, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai anh.
"Ninh Ninh." - wattpad: pod1803
Giọng nói trầm ấm và êm ái lướt qua tai, Ninh Dữ Ý ngạc nhiên quay người lại, lao lên ôm anh: "Anh ơi, anh về rồi sao?"
"Ừm." Phàn Trung Xuyên vững vàng đỡ lấy người lao vào lòng mình, đặt cậu xuống đất, "Sao giờ mới về nhà vậy?"
"Dạo này đang quay một chương trình gameshow, khá bận." Ninh Dữ Ý đứng vững, quay lại nhập số cuối cùng của mật mã, mở cửa, "Anh ơi, vào ngồi đi ạ."
Cậu bé ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, đáy lòng anh bỗng mềm mại, gật đầu.
"Được thôi."
Dì giúp việc biết dạo này Ninh Dữ Ý về nhà muộn, nên đều nấu cơm đúng giờ.
Ninh Dữ Ý trở về nhà khi bữa tối vừa mới nấu xong. Nhìn thấy Ninh Dữ Ý dẫn theo bạn về liền hỏi ngay xem có cần thêm bát đũa không.
Ninh Dữ Ý quay sang hỏi ý kiến của Phàn Trung Xuyên.
Phàn Trung Xuyên không thể nào từ chối ánh mắt đầy mong chờ của Ninh Dữ Ý.
Vài phút sau, hai người đã ngồi vào bàn ăn, cùng nhau thưởng thức bữa tối.
Ăn xong, Ninh Dữ Ý lại rủ Phàn Trung Xuyên lên sân thượng tầng hai nằm ngắm sao.
Ninh Dữ Ý từ khi chuyển đến căn biệt thự này, lúc nào rảnh rỗi cũng thích ra đây ngắm sao. Cậu từng được viện trưởng nơi cậu từng ở nói rằng, sau khi con người chết đi sẽ hóa thành một ngôi sao trên trời, mãi mãi ở bên cạnh những người cậu yêu thương.
Cậu đã tìm kiếm rất lâu trên bầu trời nhưng vẫn không thể tìm thấy ngôi sao nào thuộc về viện trưởng. Ninh Dữ Ý nở một nụ cười chua chát trên môi.
Phàn Trung Xuyên bỗng nhiên cảm thấy xót xa trong lòng, anh rất muốn ôm cậu vào lòng để vỗ về.
Ninh Dữ Ý nói tiếp: "Nhưng giờ mọi chuyện đã qua rồi. Số tiền bố mẹ em gửi cho viện mỗi năm đủ để cho các em nhỏ ở đó lớn lên một cách tốt đẹp." Như vậy viện trưởng sẽ không còn gì hối tiếc nữa.
Ninh Dữ Ý ngồi trên chiếc ghế cao quầy bar, lắc lư đôi chân, "Nhưng thói quen ngắm sao thì vẫn không đổi."
Ninh Dữ Ý cũng không biết tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện sao, sau giấc mơ quay về tuổi thơ cách đây vài ngày, Ninh Dữ Ý cảm thấy ký ức của nguyên chủ ngày càng rõ ràng hơn.
Giống như ký ức đã phá vỡ một sự giam cầm nào đó, bắt đầu hòa nhập với bản thân.
Lại càng như... ký ức đó vốn dĩ là của chính mình.
Phàn Trung Xuyên ôm người từ phía sau, để Ninh Dữ Ý dựa vào ngực mình.
"Muốn khóc thì khóc đi em." Phàn Trung Xuyên hôn lên đỉnh đầu Ninh Dữ Ý, "Bây giờ Ninh Ninh rất hạnh phúc, có ba mẹ, có anh trai, và còn có... anh nữa."
"Anh cũng có khả năng giúp đỡ viện mồ côi, mọi thứ đều đang hướng đến điều tốt đẹp."
Ninh Dữ Ý biết mọi thứ đều đang hướng đến điều tốt đẹp, có lẽ dạo này cậu thường hay cảm thấy buồn bực.
Lau đi những giọt nước mắt suýt rơi khỏi khóe mắt, Ninh Dữ Ý bắt đầu chăm chú nhìn ngắm những vì sao.
Phàn Trung Xuyên ở sau lưng Ninh Dữ Ý, vòng tay ôm cậu vào lòng, ngẩng đầu nhìn theo hướng nhìn của cậu ngắm sao.
Trên bầu trời, những vì sao lấp lánh.
Như thể có ai đó đang tán thành cuộc trò chuyện của họ.
Tác giả có lời muốn nói
Bé Ninh rất chậm chạp trong chuyện tình cảm. Nhà trường chỉ dạy kiến thức, nhưng nhiều kiến thức về tình yêu hay xã hội cần được cha mẹ truyền dạy cho con cái. Nhưng bé Ninh lại không có gia đình, không được dạy những điều này, nên đương nhiên sẽ chậm chạp.
Chu Nhị Hoà được coi là Cp phụ, nhưng sẽ không được mô tả chi tiết hay có ngoại truyện. Cặp đôi phụ này chủ yếu nhằm mục đích dạy cho Ninh Dữ Ý biết rằng con trai và con trai cũng có thể yêu nhau.
Vậy đó ~ Giải thích một chút.