Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 27: Dường như có một hạt mầm




Editor: Sn

Phàn Trung Xuyên đến làm khách mời tạm thời của kỳ thứ hai, Lưu Thiên Thành và La Bân cũng không dám đùa giỡn và nói cười vô tư như lần trước.

Cả ba rõ ràng đều là những lão làng đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện trong làng giải trí, đều đã lên đỉnh và phong thần trong lĩnh vực của mình. Nhưng khi đối mặt với Phàn Trung Xuyên, họ đều không dám lên tiếng, lặng lẽ làm việc, thỉnh thoảng nói vài câu khách sáo mang tính chất chính thức.

Ninh Dữ Ý hoạt bát hơn nhiều so với mấy ngày trước, thỉnh thoảng mang đến cho họ một chút đồ ăn nhẹ, hoặc dắt con chó Alaska và Golden Retriever đi dạo quanh sân nhỏ.

"Sao tôi cảm thấy, Ninh Ninh càng dính cậu hơn nhỉ." Trang Nhung nhìn thấy sự thay đổi của Ninh Dữ Ý, "Tiểu Tạ à, mấy ngày nay hai đứa đi chơi suốt à?"

"Không có. " Tạ Duệ Châu lắc đầu, không có ý định nói ra chuyện này khi Ninh Dữ Ý vẫn chưa đồng ý.

Trang Nhung không hiểu sao, nhưng nhìn cách họ tương tác lại không giống như đang yêu đương, mà giống như cách anh em trai cư xử với nhau hơn.

Nhưng chương trình quay quá nhàn nhã lại không thu hút được sự chú ý của khán giả. Để có điểm nhấn, cần phải có yếu tố kích thích.

Vào buổi chiều, ê-kíp sản xuất vẫn giao cho Ninh Dữ Ý và các thành viên khác một số nhiệm vụ.

Tạ Duệ Châu và Trang Nhung được phân công xuống ruộng lúa để bắt hết mấy loại cá khác, sau đó xả nước trong ruộng. Lưu Thiên Thành và La Bân đi vào vườn cây ăn quả bên cạnh để làm một số biện pháp phòng trừ sâu bệnh, Ninh Dữ Ý phải dẫn Phàn Trung Xuyên lên núi chặt tre.

"Vậy thì hãy chặt thêm vài cây tre mang về, tối nay ăn cơm lam nhé." Ninh Dữ Ý vừa leo núi vừa bàn bạc với Phàn Trung Xuyên.

Phàn Trung Xuyên cầm trên tay chiếc rìu lớn không phù hợp với khí chất của mình, đi theo sau Ninh Dữ Ý.

"Được thôi."

Để kịp về nhà trước khi trời tối, Ninh Dữ Ý đi nhanh hơn, cho đến khi đến chỗ rừng tre rậm rạp ở sườn núi mới dừng lại.

"Ở đây được rồi." Ninh Dữ Ý quan sát xung quanh, "Trước tiên chọn một cây tre để làm cơm lam, chọn loại hơi to một chút."

Sau đó, vo gạo cho vào ống tre đã rửa sạch để nấu, gạo sẽ có mùi thơm đặc trưng của tre, rất thích hợp để ăn vào mùa xuân hè.

"Thế lấy cây này đi." Ninh Dữ Ý bước đến một cây tre xanh mướt, "Anh, lại đây một chút, đưa dao cho em."

Vừa dứt lời, Ninh Dữ Ý đã bắt gặp ánh mắt đầy ngạc nhiên của thầy VJ, chợt nhận ra mình không nên gọi Phàn Trung Xuyên là "anh" trước ống kính.

Úi chết... Bị lộ rồi.

Ninh Dữ Ý trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, sau đó nở nụ cười không mang theo ý tốt, quay người kéo thầy VJ vào một góc nhỏ để bàn bạc việc biên tập lại xíu xiu.

Khi hai người bàn bạc xong quay lại, Phàn Trung Xuyên đã chặt cây tre mà Ninh Dữ Ý ưng ý.

"A, Phàn tổng..."

Ninh Dữ Ý quyết định đổi xưng hô trước ống kính. Để tránh Phàn Trung Xuyên hiểu lầm, Ninh Dữ Ý còn cố ý chạy đến bên Phàn Trung Xuyên, ghé tai anh giải thích nhỏ nhẹ.

Để tránh bị lén thu âm nên Ninh Dữ Ý áp sát tai vào Phàn Trung Xuyên nói nhỏ.

Phàn Trung Xuyên thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Ninh Dữ Ý phả vào tai vì nói chuyện.

"Để em làm." Giải thích xong, Ninh Dữ Ý đưa tay ra định cầm lấy con dao rựa.

"Đứng ra sau." Phàn Trung Xuyên nắm lấy tay Ninh Dữ Ý đang đưa ra, để cậu đứng sau mình, "Sẽ xong ngay thôi."

Ninh Dữ Ý ngoan ngoãn lùi ra sau đứng sau anh, nhìn cây tre từ từ ngã xuống dưới những nhát dao chém liên tiếp.

Phàn Trung Xuyên mặc bộ đồ thể thao mới đổi, khom người tỉa tót cành tre một chút, chặt thành từng khúc nhỏ.

"Được rồi, được rồi." Ninh Dữ Ý ôm một đống cành tre đã chặt, "Về thôi, rửa cành tre trước đã."

Thầy VJ đi theo sau anh, suốt dọc đường không dám hé răng, chỉ cảm thấy trong đầu như có vô số tin đồn nổ tung.

Khi gặp đạo diễn, VJ lâng lâng bay bổng trên không.

"Làm sao vậy?" đạo diễn hỏi, "Có vấn đề gì trong lúc quay à?"

VJ lắc đầu thành thật: "Việc quay phim không có vấn đề gì, mà là diễn ra quá suôn sẻ."

Thuận lợi đến mức làm anh kinh ngạc, đây thực sự là Phàn Trung Xuyên sao?

Nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của anh ta, đạo diễn dường như đoán được phần nào, vỗ vai anh ta, "Cất những chuyện này trong lòng, nhìn thấy rồi thì nhìn thấy thôi, quay xong sớm để chúng ta nghỉ ngơi sớm, cũng tốt."

"Vâng." VJ đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đương nhiên hiểu được đạo lý này.

Bên kia, Phàn Trung Xuyên và Ninh Dữ Ý đang rửa tre trong hồ nước nhỏ. Sau khi rửa xong, họ đổ gạo đã vo sạch vào tre, thêm nước và buộc lại bằng dây thừng.

"Chỉ cần cho vào nồi hấp là xong." Ninh Dữ Ý đặt ống tre đã buộc vào giỏ tre, "Anh ơi, chúng ta đi rửa tay nào."

Vì Phàn Trung Xuyên không gọi món, Ninh Dữ Ý đã nấu ăn tối dựa trên nguyên liệu có sẵn.

Xương sườn heo chặt thành từng miếng nhỏ, tẩm bột chiên vàng giòn, nhìn thôi đã thấy vô cùng kích thích vị giác.

Thịt nạc còn lại trên xương sườn cùng với măng khô lấy từ chỗ bác sĩ thú y già lần trước đem hầm trong nồi, lúc đang nấu đã khiến La Bân và Lưu Thiên Thành mê đắm.

Buổi tối, mọi người như thường lệ ngồi ăn cơm trên chiếc bàn dài trong sân.

Ninh Dữ Ý nhấp một ngụm trà sơn tra chua chua, rất kích thích vị giác.

"Sườn ram này thơm ngon thật." Lưu Thiên Thành cắn một miếng, "Tiểu Ninh, lát nữa gửi cho tôi công thức và cách làm nhé, về nhà tôi sẽ làm cho cô con gái cưng của tôi một đĩa."

"Được nha." Ninh Dữ Ý đồng ý.

Tạ Duệ Châu ngồi đối diện Ninh Dữ Ý, im lặng ăn cơm.

Miếng sườn chiên cách vị trí của Ninh Dữ Ý khá xa, mỗi lần cậu muốn đứng dậy gắp thì ngay giây sau miếng sườn chiên đã xuất hiện trong bát của mình.

Ninh Dữ Ý vừa ngẩng đầu lên, đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Phàn Trung Xuyên.

Sau bữa ăn, Trang Nhung và Lưu Thiên Thành dọn dẹp bát đũa vào bếp, lau sạch bàn rồi mới ngồi lại.

"Sao lần này phàn tổng lại có nhã hứng mà tham gia gameshow thế nhỉ" ?Tạ Duệ Châu hỏi một cách hững hờ.

"Đúng vậy, trước đây Phàn tổng thậm chí còn chẳng tham gia phỏng vấn về kinh tế." Sau khi Tạ Duệ Châu mở lời, La Bân và Lưu Thiên Thành mới bắt đầu nói chuyện.

"Không có gì." Phàn Trung Xuyên rõ ràng không muốn nói lý do, ít nhất là không muốn nói với họ.

Nhưng Lưu Thiên Thành, La Bân và những người khác đều là những kẻ tinh ranh, chỉ cần nhìn cách Phàn Trung Xuyên đối xử đặc biệt với Ninh Dữ Ý là họ có thể đoán được phần nào.

Không đúng.

Trang Nhung liếc nhìn Ninh Dữ Ý, dùng quạt che đi nụ cười trên khóe môi.

Có lẽ chỉ có bản thân Ninh Dữ Ý mới không nhận ra.

Đây đại khái chính là người trong cuộc nhìn không rõ, nhưng người ngoài lại thấy rất rõ ràng.

Ninh Dữ Ý cũng rất tò mò, úp mặt xuống mép bàn nhìn Phàn Trung Xuyên, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ như muốn trào ra ngoài.

Phàn Trung Xuyên rót thêm một chén trà sơn tra vừa pha cho Ninh Dữ Ý, có chút bất lực nói: "Đã trao đổi với đạo diễn rồi, sẽ che mặt."

"Vậy tham gia cũng không sao."

Dù sao khán giả cũng không nhìn rõ mặt anh ta.

Được rồi, đúng là kim chủ ba ba có khác ha.

Ba người La Bân cùng lúc nảy ra ý nghĩ này.

Tạ Duệ Châu cười khẩy, không đào hố cho Phàn Trung Xuyên nữa, bắt đầu tập trung nhìn cậu đang úp mặt xuống bàn chơi điện thoại.

Đạo diễn tiến đến, "Tôi đã đăng tải một đoạn trailer trong nhóm, các người có thể xem qua."

"Có che mặt Tiểu Tạ và Tiểu Ninh để tăng thêm sự bí ẩn nên là tạm thời không cần chia sẻ lại. La Bân, ba người các cậu nhớ phải chia sẻ lại weibo nhé." Đạo diễn dặn dò.

"Biết rồi, biết rồi." La Bân trực tiếp đăng nhập weibo, nhưng tìm mãi mà không thấy.

"Ông vẫn chưa đăng bài chính thức à?"

"Chờ giữa đêm 12h thì lên bài."

"Thế ông nói cái rắm chi nữa." La Bân bực tức ném điện thoại lên bàn, tiếp tục tán dóc với Lưu Thiên Thành.

Khác hẳn với sự ồn ào bên Lưu Thiên Thành, không biết từ lúc nào Tạ Duệ Châu và Phàn Trung Xuyên đã ngồi bên trái và bên phải Ninh Dữ Ý, chăm chú nhìn chú mèo trong điện thoại của Ninh Dữ Ý.

Ánh mắt chăm chú của anh khiến đạo diễn tưởng rằng Phàn Trung Xuyên đang tham gia cuộc họp hội nghị online nào đó.

Bên ngoài căn nhà nhỏ có tiếng xe vang lên, đèn pha chiếu vào sân khiến mắt hơi nhói.

Ninh Dữ Ý bị đèn pha chiếu vào, bèn tắt điện thoại, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lát.

Bỗng nhiên, một đôi bàn tay to lớn che kín mắt cậu.

"Đừng mở mắt." Giọng nói trầm ấm và êm ái của Phàn Trung Xuyên vang lên bên tai.

Ngay sau đó, Ninh Dữ Ý nghe thấy Phàn Trung Xuyên gọi điện thoại, bảo người trên xe tắt đèn xe.

"Ừm..." Ninh Dữ Ý hỏi nhỏ nhẹ, "Anh tối nay đi rồi sao?"

Bình thường các khách mời tạm thời sẽ ở lại chương trình một đêm, nhưng cuộc gọi vừa rồi rõ ràng là Phàn Trung Xuyên sẽ rời đi vào tối nay.

"Công ty có chút việc." Phàn Trung Xuyên giải thích, đợi đến khi mắt Ninh Dữ Ý thích nghi với ánh sáng mới buông tay, "Từ từ mở mắt thôi em."

Cảm giác nhức mỏi trong mắt đã đỡ đi nhiều, Ninh Dữ Ý lén nhìn Phàn Trung Xuyên, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.

Dường như có một hạt mầm, không biết từ khi nào vô tình rơi vào tim Ninh Dữ Ý, chậm rãi nảy mầm và phát triển.