Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Bảo Bối Nhà Hào Môn

Chương 18




Editor: Sn

Uông Âm Khấu dập tắt điếu thuốc nữ* trong tay vào gạt tàn trên bàn trà, ngẩng đầu lên nói: "Giờ đây, sự tò mò của cư dân mạng đã được khơi dậy hoàn toàn, em biết phải làm gì tiếp theo chứ?"

*thuốc là phụ nữ ở đây không phải hiệu thuốc hay gì cả, nó chỉ là từ chỉ thuốc lá dành cho phụ nữ thôi nhé.

Vu Tư Hàn cúi đầu, che giấu đi sự căm hận trong đáy mắt.

Ninh Dữ Ý, lần này, tôi sẽ dìm cho cậu hoàn toàn trong bùn nhơ, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Chu Nhị Hòa nhanh chóng nhận ra hướng gió dư luận không đúng lắm.

Ban đầu, Phàn Trung Xuyên quả thực đã thu hút không ít người hâm mộ cho Ninh Dữ Ý. Nhiều cư dân mạng mang theo tâm lý "ngôi sao nhỏ đầu tiên mà Phàn Trung Xuyên theo dõi rốt cuộc là ai" mà đến xem, sau đó bị nhan sắc của Ninh Dữ Ý thu hút trở thành fan nhan sắc sơ cấp.

Nhìn số lượng fan tăng vọt, nhưng xu hướng bình luận lại thay đổi từ tò mò ban đầu thành tràn đầy ác ý.

Sự thay đổi quan trọng nhất, ban đầu vì kiêng dè Phàn Trung Xuyên, chỉ có vài tài khoản marketing nhỏ dám khơi mào dư luận. Nhưng bây giờ một loạt tài khoản marketing nổi tiếng đã ùn ùn kéo đến, với giọng điệu tò mò nhưng lại đưa ra những phỏng đoán ác ý nhất.

Chu Nhị Hoà lập tức liên hệ với bộ phận PR của công ty.

Khác với lần trước bị PR lạnh lùng từ chối, lần này PR đã nhanh chóng vào cuộc, kiểm soát được hướng đi của dư luận vào lúc rạng sáng.

Bấy giờ không chỉ có lời dặn dò trước của Tạ Duệ Châu, mà còn là công ty công nhận giá trị thương mại của Ninh Dữ Ý, cho rằng cậu xứng đáng để bộ phận PR tốn công sức dập tắt bình luận và định hướng dư luận lần này.

Hôm sau Ninh Dữ Ý ngủ dậy, Weibo đã bình yên hơn rất nhiều. Nhìn vào số lượng người hâm mộ đột nhiên tăng gấp đôi, Ninh Dữ Ý gãi đầu, quyết định đi ăn sáng trước.

Sau khi Phàn Trung Xuyên follow Ninh Dữ Ý xong đã đi nghỉ ngơi, hoàn toàn không biết chuyện ầm ĩ trên Weibo. Mãi đến ngày hôm sau khi trợ lý báo cáo, anh mới nhìn thấy những hot search đó.

Nhìn thấy những lời nhắn trong tin nhắn riêng của mình, Phàn Trung Xuyên vụng về vào phần cài đặt để tắt tin nhắn riêng, chỉ cho phép những người đã theo dõi anh mới có thể trả lời tin nhắn.

Sau đó, anh quay sang đăng một bài Weibo.

Ba chữ* ngắn gọn súc tích, nhưng lại thỏa mãn hoàn toàn sự tò mò của cư dân mạng.

Tập đoàn Phàn thị - Phàn Trung Xuyên: Fan hâm mộ*.

*Chỗ này đáng lý là Hai chữ theo tiếng trung ( 粉丝 ) nhưng mà dịch qua tiếng việt 3 chữ nên tui sửa lại thành 3 nhé.

Bài Weibo này đã thay thế cho chủ đề Weibo trước đó về Ninh Dữ Ý, trở thành chủ đề hot mới nhất.

Cùng lúc đó, bộ phận quan hệ công chúng của công ty sau một đêm điều tra, cũng biết được có người chơi xấu, sợ ngày hôm sau nhân lúc đông người lại tung tin giả, dứt khoát tung ra những tin đen mà họ nắm giữ về các nghệ sĩ khác.

Vì vậy, khi Ninh Dữ Ý chỉ vừa ăn sáng và định bụng xem kỹ sự việc tối qua, thì phát hiện Weibo đã bị chủ đề #Tứ đại sinh Vương Hải ngoại tình# làm bùng nổ.

"Lần này công ty tốn kém không ít." Trưởng bộ phận PR làm việc suốt đêm, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn đang thương lượng điều kiện với Chu Nhị Hoà: "Tin tức này chúng tôi tốn giá cao mua từ tay paparazzi, giờ để che đậy chuyện của nghệ sĩ dưới trướng cậu mà tung ra, thế nào cũng phải để công ty thu được chút lợi ích."

"Vậy, các người muốn gì?" Chu Nhị Hoà khoanh tay, khẽ lắc mình trên ghế xoay, "Tạ Duệ Châu không dặn các người chuyện này sao?"

Giám đốc bộ phận PR mỉm cười: "Tạ nhị thiếu đúng là có dặn dò, nhưng chúng tôi cũng đã làm rồi mà, cho dù sáng nay chúng tôi không tung tin đó ra, Ninh Dữ Ý một lần nữa bị phản ứng dữ dội từ dư luận, Tạ nhị thiếu cũng không thể đổ lỗi lên đầu chúng tôi."

"Nghĩ suy chu đáo như vậy, anh sẽ làm việc lỗ vốn sao?" Chu Nhị Hoà thả chân xuống, không thích vị giám đốc bộ phận PR này cho lắm, dù hắn ta được mệnh danh là quý tộc độc thân thứ hai của công ty sau Tạ Dực Nam.

Tất nhiên, điều này không bao gồm các nghệ sĩ của công ty.

"Ăn cơm với tôi đi." Trưởng bộ phận PR ngáp một cái, quầng thâm hiện rõ dưới mắt, "Nhìn đây này, tôi đã thức khuya suốt đêm để giúp cậu."

"Không được." Chu Nhị Hoà cười lạnh.

"Ăn một bữa cơm cũng không muốn, lại còn không thuê phòng." Trưởng bộ phận PR lẩm bẩm, "Cậu vẫn còn giận chuyện lần trước ở Chương Dương à? Là lỗi của tôi, lỗi của tôi, tôi không nên đi công tác nước ngoài đổi sim điện thoại mà không báo số cho cậu. Những người trong bộ phận đã từ chối cậu, tôi đều phạt cả rồi."

Tôi cảm thấy anh không phải muốn ăn cơm với tôi, mà là cái mông này của tôi thì có.

Chu Nhị Hoà nhếch mép, luôn cảm thấy mình không an toàn, hắn đổi tư thế ngồi một cách gượng gạo, "Muốn ăn gì thì tự gọi ship, tôi trả tiền."

Muốn cùng đi ăn cơm à, không bao giờ.

Chu Nhị Hoà đuổi người ra khỏi văn phòng của mình, ngáp một cái rồi dựa vào ghế bành văn phòng để chợp mắt một lúc.

Để theo dõi xu hướng dư luận trên Weibo, hắn cũng thức trắng cả đêm, may mắn là giờ mọi chuyện đã được kiểm soát.

Một tuần sau, Ninh Dữ Ý bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị bay đến Hải tỉnh để quay gameshow.

"Hải sản ở đây ngon tuyệt vời." Chu Nhị Hoà cùng Ninh Dữ Ý chờ máy bay tại sân bay, "Nhưng e là chúng ta không có thời gian ăn, chụp ảnh xong rồi ăn sau nhé. Lúc xuống máy bay chú ý hình ảnh một chút, vừa ra khỏi cửa sẽ có ống kính chĩa vào."

"Biết rồi." Ninh Dữ Ý ăn món cá mòi nướng nhỏ, "Anh Chu, ở Hải tỉnh đó có đặc sản gì ạ?"

"Đặc sản, hải sản á?" Chu Nhị Hoà hỏi, "Chẳng lẽ em muốn xách nguyên thùng hải sản về à?"

Ninh Dữ Ý lắc đầu, "Còn gì khác nữa không?" - vừa nói vừa cầm điện thoại lên, định tự mình mò vậy.

Chẳng mấy chốc, thông báo về chuyến bay của Ninh Dữ Ý vang lên từ phía sân bay.

"Đi qua cổng an ninh thôi." Chu Nhị Hoà kéo Ninh Dữ Ý, "Đi nhầm đường rồi, bên kia kìa."

Sau một hồi loay hoay, Ninh Dữ Ý cuối cùng cũng đã lên máy bay.

Chu Nhị Hoà nhìn quanh: "Tạ Duệ Châu không đi cùng chúng ta à?"

"Anh Tạ mấy ngày trước đã bay đến Hải tỉnh rồi." Ninh Dữ Ý giải thích, "Anh Tạ còn một lịch trình khác, phải đi sớm hơn, nhưng anh ấy đã ở sân bay chờ chúng ta rồi."

"Em biết rõ thế à?" Chu Nhị Hoà hơi bất ngờ.

"Anh Tạ tối qua nói với em mà." Dưới sự nhắc nhở của tiếp viên hàng không, Ninh Dữ Ý thắt dây an toàn, hoàn tất mọi thủ tục, đeo mặt nạ ngủ và kéo rèm cửa bên cạnh ghế, "Anh Chu, em ngủ đây, đến nơi anh gọi em dậy nhé."

"Ngủ đi."

Ninh Dữ Ý ngủ một giấc thẳng đến khi máy bay hạ cánh. Vừa bước xuống máy bay, Chu Nhị Hoà và Ninh Dữ Ý đã bị ống kính máy quay chĩa thẳng vào mặt. Kể cả đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Chu Nhị Hoà cũng giật mình thon thót.

"Chưa tỉnh ngủ à?" Thầy VJ, một người đàn ông trung niên đeo kính, đang cầm máy quay trên vai.

Chu Nhị Hoà lay nhẹ Ninh Dữ Ý, hơi lại gần nói bên tai gọi cậu dậy.

"Ửm?" Ninh Dữ Ý duỗi người, cơn buồn ngủ mới tan đi một chút, "Bắt đầu rồi à?"

"Bắt đầu." VJ hỏi theo câu hỏi đã được đạo diễn chuẩn bị sẵn, "Đây là lần đầu tiên bạn tham gia gameshow à?"

"Vâng." Ninh Dữ Ý vừa đi vừa trả lời VJ.

"Cảm giác thế nào?"

"Lao động là vinh quang nhất."

Lời đáp của Ninh Dữ Ý khiến VJ bật cười: "Thật ra đạo diễn của chúng ta cũng không biến thái đến mức đó đâu, những nhiệm vụ đó..."

"Năm nay sẽ dễ dàng hơn một chút chứ?"

"Sẽ không." VJ trả lời một cách dứt khoát.

"Thế nói gì nữa." Ninh Dữ Ý thong thả đi trước, lấy một viên kẹo từ túi ra bóc vỏ bỏ vào miệng, "Đi bãi đỗ xe thôi."

"Đi bãi đỗ xe làm gì, đạo diễn của chúng ta lôi kéo được nhiều nhà tài trợ lắm đấy, đằng trước có xe chờ đón cậu." Thầy VJ vô thức trả lời.

"Có người đón."

Thầy VJ đi theo Ninh Dữ Ý đến bãi đỗ xe, sau đó nhìn thấy Ninh Dữ Ý một cách quen thuộc tìm đến một chiếc xe, dừng lại trước cửa sổ xe.

Ninh Dữ Ý gõ nhẹ vào cửa sổ xe: "Anh Tạ."

Cửa sổ từ từ hạ xuống, camera của thầy VJ quay cận cảnh một khuôn mặt đẹp như ảnh bìa tạp chí siêu mẫu.

"Anh Tạ ơi, đoàn phim cũng cử xe đến rồi, chúng ta đi cùng xe đoàn phim được không ạ?", Ninh Dữ Ý nhỏ giọng hỏi.

Tạ Duệ Châu tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo, gật đầu.

Sau đó hai người cùng lên xe đoàn phim, còn xe riêng của Tạ Duệ Châu thì được tài xế lái đi.

Trước khi đi còn mang theo Chu Nhị Hoà cùng.

《Bạn cũ》là gameshow chủ đề về cuộc sống chậm rãi, gần gũi với thiên nhiên. Do đó, địa điểm quay phim được chọn là một ngôi làng nhỏ nằm giữa khung cảnh núi non hùng vĩ.

Ekip sản xuất đã chọn được một địa điểm quay vô cùng đẹp mắt - một ngôi làng nhỏ được bao bọc bởi núi non ba mặt. Vào thời điểm tháng Sáu, đây là mùa hoa trà nở rộ, Ninh Dữ Ý đã chụp rất nhiều ảnh trên đường đi.

Vì biết không thể tiết lộ ảnh trước, nên Ninh Dữ Ý chỉ chụp để chia sẻ với một người.

Mở khung chat của Phàn Trung Xuyên, Ninh Dữ Ý gửi những bức ảnh này cho anh.

— Anh ơi, phong cảnh bên đây đẹp lắm! Lần sau trở về em sẽ mang theo lá trà do em tự mình hái cho anh nha!!!

"Trà ở đây rất nổi tiếng." Thầy VJ ngồi ở ghế phụ, hoàn thành từng nhiệm vụ quay phim, bắt đầu giới thiệu về nơi đây, "Nguyên liệu của trà danh tiếng Phượng Tiêm Phong chính là được lấy từ đây."

"Chắc chắn chúng ta sẽ có nhiệm vụ lên núi hái trà." Ninh Dữ Ý nhìn những cây trà đầy núi và biết tính cách của ekip chương trình.

"Ừm..." Thầy VJ bắt đầu giả vờ không nghe thấy.

Ninh Dữ Ý: "..."

Tạ Duệ Châu lên xe liền dựa vào ghế ngủ, Ninh Dữ Ý cẩn thận không chạm vào y, cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp, bèn từ ghế sau lấy một cái chăn đắp cho y.

Sân bay cách làng quê rất xa, đặc biệt là đoạn đường sau khi vào núi hơi xóc, Ninh Dữ Ý vốn đang ngủ ngon trên xe, vì một cú phanh gấp mà đập đầu vào cửa sổ xe.

Ninh Dữ Ý bỗng choàng tỉnh vì đau, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tạ Duệ Châu xoa bóp chỗ bị va đập cho cậu, hỏi tài xế: "Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi, xin lỗi, hình như phía trước có gì đó." Tài xế vội vàng xin lỗi.

"Không sao, không sao." Ninh Dữ Ý mở cửa sổ cho thoáng khí.

"Hình như có con vật nhỏ gì ở đằng trước ấy nhỉ?" Tài xế rướn cổ cố nhìn ra ngoài, "Lão Tiêu, anh xuống xem thử đi."

Lão Tiêu chính là thầy VJ đi theo Ninh Dữ Ý để quay phim.

"Để em đi." Ninh Dữ Ý nhìn thấy thầy VJ khênh máy quay không tiện, tự mình mở cửa xe bước xuống.

Tạ Duệ Châu lo lắng cho Ninh Dữ Ý, cũng theo cùng xuống xe.

Ninh Dữ Ý ban đầu tưởng sẽ là một con nhím nhỏ hoặc chồn hôi hay một loài động vật nhỏ nào đó trên núi, nhưng không ngờ lại là một con mèo tam thể cuộn tròn, bên chân còn có một ít vết máu.

Ninh Dữ Ý vội vàng tiến đến, phát hiện chân sau của mèo tam thể bị thương, co ro ở rìa đường núi không thể đi lại.

Nhìn vết máu, có thể đoán là nó bị xe đụng, và thời điểm bị đụng cách đây khoảng nửa tiếng.

"Meo meo." Ninh Dữ Ý khom người xuống, cố gắng vuốt ve nó.

Hoàn toàn khác với tưởng tượng về việc dỗ dành mèo, mèo tam thể chẳng hề sợ hãi, cứ mở to mắt cho Ninh Dữ Ý vuốt ve gáy.

"Meo ~" Tiếng kêu meo meo nũng nịu của mèo con thu hút sự chú ý của Ninh Dữ Ý, ngay sau đó, từ dưới bụng mèo tam thể chui ra hai chú mèo con ngọ nguậy, trông chưa đầy tháng tuổi.

Tạ Duệ Châu cũng nhìn thấy chú mèo nhỏ, liền cúi người xuống cùng Ninh Dữ Ý, "Thích không?"

Ninh Dữ Ý có chút do dự. Cậu thích mèo, và con mèo này lại bị thương. Nếu cứ để nó ở trên con đường núi vắng vẻ này, có thể chân sau sẽ không còn dùng được nữa.

Nhưng nếu muốn giữ lại, nhất định phải được sự đồng ý của ekip chương trình.

Tạ Duệ Châu cũng không nhịn được mà sờ nhẹ mấy con mèo con, "Đạo diễn sẽ không để ý đâu, trong nhà vốn đã nuôi một con Golden Retriever và một con Alaska, thêm mấy con mèo này cũng chẳng sao."

Tạ Duệ Châu dùng tay còn lại chưa sờ mèo vỗ nhẹ đầu Ninh Dữ Ý, "Để anh đi nói, ông ấy dù phản đối cũng vô ích."

Ninh Dữ Ý vui vẻ cười tít mắt, vừa dỗ dành mèo con vừa chờ Tạ Duệ Châu mang hộp đến.

Thấy Tạ Duệ Châu một mình quay lại xe, VJ vội vàng hỏi: "Sao vậy, phía trước là động vật cần bảo vệ nào à? Chúng ta cần báo cảnh sát không?"

"Là mèo." Tạ Duệ Châu mở cốp xe, "Có hộp giấy không?"

"À, có." Tài xế tưởng rằng với trận thế lớn như vậy sẽ là một động vật quý hiếm được bảo vệ cấp quốc gia, "Phía sau có một hộp giấy đựng thiết bị quay phim, giờ đã rỗng rồi."

Tạ Duệ Châu ôm hộp giấy rỗng này ra ngoài, tiện tay rút chiếc chăn nhỏ vừa đắp trên người mình, lót vào trong hộp.

Đầu tiên Ninh Dữ Ý bế đàn mèo con ra khỏi bụng mèo tam thể, đặt vào hộp giấy, sau đó mới bế mèo tam thể bị thương vào.

Có lẽ không quen với cảm giác lơ lửng, Ninh Dữ Ý cảm thấy mèo tam thể giãy dụa một chút khi được bế lên, nhưng sau đó nó ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Ninh Dữ Ý, thậm chí khi được đặt vào hộp giấy còn có chút luyến lưu, cào cấu cánh tay Ninh Dữ Ý muốn quay lại.

"Ngoan nào, về nhà rồi ôm tiếp." Ninh Dữ Ý bế hộp giấy lên, "Anh Tạ, chúng ta lên xe đi."

Sợ mèo tam hoa bị thương nặng hơn, Ninh Dữ Ý ôm hộp giấy suốt cả quãng đường.

Đạo diễn vốn tưởng rằng việc nhận được Tạ Duệ Châu sớm một ngày đã là một bất ngờ rồi, ai ngờ Ninh Dữ Ý lại mang về một bất ngờ thứ hai.

Tác giả có lời muốn nói:

Kêu gọi mọi người cùng đặt tên cho ba bé mèo.

Mình không quên chuyện nhận họ hàng đâu, Vu Tư Hàn cũng không hạ màn nhanh vậy đâu. Nhưng, đây là một bộ truyện điềm văn*, sảng khoái, Vu Tư Hàn sẽ không tính toán hay làm hại con cưng nhà họ Ninh của chúng ta đâu. Mình đã lên dàn bài sẵn rồi, đang viết theo đúng tiến độ. Chuyện nhận họ hàng sẽ diễn ra trong vài chương tiếp theo, các bạn cứ yên tâm nhé.

*Điềm văn = Điền văn = Chủng điền văn: Cốt truyện không có cao trào, nút thắt, chỉ xoay quanh cuộc sống hằng ngày của 2 nhân vật, bình thản, êm đềm.