Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 63: Ngoại Truyện 1




Sau khi Thu Thu được một tuổi, Cảnh Thời gặp phải một chuyện rất đau đầu, đó chính là Thu Thu quá thích Đô Đô, cả ngày theo sau mông Đô Đô, bị Đô Đô mang đi khắp nơi làm chuyện xấu.

Ví dụ như lần trước.

Cảnh Thời và Lộ Ý Trí dẫn theo hai đứa nhỏ đi nhà họ Tiết, đang lúc Cảnh Thời và Từ Vân ngồi nói chuyện với nhau, Tiết Chính Thành và Lộ Ý Trí ở phòng sách bàn chuyện, Đô Đô dẫn theo Thu Thu đi dạo khắp sân.

Cảnh Thời không để ý hai nhóc lắm, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn một cái.

"Ơn ơn."

"Em gái, chúng ta đi ngắm hoa."

"Pha pha."

"Đúng, chỗ đó có rất nhiều."

Thu Thu vui vẻ giơ tay lên, Đô Đô đưa tay qua kéo lấy cô nhóc, hai bàn tay mũm mĩm đầy thịt như đúc dắt lấy nhau.

Cảnh Thời từ xa nhìn thấy, cười nói mấy câu với Từ Vân.

Trong sân của Từ Vân trồng rất nhiều hoa, còn giành riêng một góc trồng một vài rau củ thường thấy.

Đô Đô và Thu Thu đứng trong lùm hoa, xoay đầu nhìn khắp nơi, trong chớp mắt nhìn đến hoa mắt.

"Ơn ơn, pha pha."

Thu Thu ngồi xổm trên đất nhặt lên một bông hoa màu trắng, vui vẻ cầm cho anh trai xem.

"Em thích cái này sao?"

Thu Thu nghiêm túc gật đầu, thật ra cô nhóc không phân rõ thích và không thích, nhưng anh trai hỏi, cô nhóc liền thích.

Thấy cô nhóc gật đầu, Đô Đô ưỡn cái ngực đầy thịt ra, bé cảm thấy trách nhiệm này do bé đến làm.

Em gái thích, vậy thì hái xuống cho em gái.

Thu Thu tiện tay nhặt hoa màu trắng, so với hoa đủ màu sắc xung quanh thì dường như không bắt mắt lắm, cho nên Đô Đô đứng ở chỗ đó nhìn xung quanh, không tìm thấy.

"Thu Thu, anh đi bên trong xem thử, em ở đây đừng động đậy."

Thu Thu mờ mịt gật đầu, nhưng anh trai vừa động đậy, bé cũng động đậy theo.

Đô Đô đứng lại, nét mặt nghiêm túc nói: "Thu Thu, em ở đây đợi anh."

Anh trai nói vậy Thu Thu đứng lại mấy giây, nhưng mấy giây sau lại đi theo vào, đợi Đô Đô không dễ dàng tìm được loại hoa kia, cô nhóc vừa vặn vui vẻ chui vào, tay nhỏ nắm chặt góc áo Đô Đô vui vẻ cười ha ha.

"Ơn ơn."

Cô nhóc cảm thấy mình đang cùng anh trai chơi trò trốn tìm.

Đô Đô đưa tay ra đến gần, ngắt một đóa hóa màu trắng ở bên trên, rồi bảo Thu Thu đến gần hơn một chút.

"Em gái, đến."

Thu Thu ngước gương mặt trắng nõn lên, tò mò nhìn anh trai, Đô Đô kéo đầu cô nhóc xuống một chút, rồi phồng gương mặt mũm mĩm lên nghiêm túc cắm lên bím tóc cho cô nhóc.

Thu Thu không rõ lắm, nghi ngờ nói: "Ơn ơn."

Đô Đô xoay đầu cô nhóc, tỉ mỉ nhìn mấy lần, phát hiện hoa quá nhỏ, gần như nhìn không thấy.

Thế là lại đưa tay qua, liên tục ngắt năm sáu bông, toàn bộ cắm lên cho em gái.

Lần này bé hài lòng rồi, còn làm như thật gật đầu.

Thu Thu sờ đầu mình, sờ đến cánh hoa mềm mại, có lẽ cảm thấy bản thân như vậy nhất định rất đẹp, hé miệng cười vui vẻ.

Hai người chơi một lát, Thu Thu đến gần, phát hiện pha pha bên cạnh có đầu nhọn màu đỏ, màu sắc căng mọng rất đẹp được chiếu rọi dưới ánh mặt trời.

Cô nhóc tò mò đi qua bóp một cái, kết quả trực tiếp bóp quả rớt xuống dưới, cô nhóc có hơi hoảng, theo bản năng cầu cứu anh trai, đưa đồ trong tay cho anh trai xem.

Kết quả Đô Đô cho rằng cô nhóc thích, liền chuẩn bị đeo lên cho cô nhóc, lúc bé nắm ở trong tay kéo qua kéo lại, không cẩn thận bị tách ra, bên trong có một hạt gì đó tròn tròn trắng trắng.

Hai nhóc con cực kì tò mò, hai cái đầu tròn dựa sát vào nhau nghiên cứu cái đồ màu đỏ này.

Một cái không đủ lại đi hái thêm mấy cái, tách toàn bộ ra, vo vo ở trong tay.

Đang lúc chơi vui, kết quả vui quá hóa buồn, bốn cái tay không biết như thế nào, bỗng nhiên vừa nóng vừa bỏng rát, còn có hơi đau.

Thu Thu mếu miệng bất lực nhìn về phía anh trai.

"Ơn ơn, đau đau."

Đô Đô cũng cảm thấy đau, bé tách nhiều, cảm giác đau mãnh liệt hơn Thu Thu, nước mắt lập tức sắp tràn ra.

"Em gái."

Hai nhóc con bốn mắt nhìn nhau, không bao lâu thì chịu không nổi nữa, không thể kìm được nước mắt.

Cảnh Thời nghe thấy tiếng khóc của hai người bị dọa hết hồn, cậu chẳng qua đi vào ép ly nước ép cho hai nhóc, vừa ra đến chỗ vậy mà khóc rồi. Từ Vân đi theo sau cậu, cũng vội vàng chạy về phía bên này.

"Sao khóc vậy?"

"Cha, cha."

Hai giọng sữa con nớt cùng lúc gọi cha, tim Cảnh Thời dâng lên cuống họng, bay nhanh chạy qua.

"Đô Đô, Thu Thu?"

Đi vào tách ra lùm hoa, nhìn thấy hai đậu đinh mặt đối mặt, giơ bốn cái tay lên, khóc đến mặt đỏ hồng.

"Tay sao thế?"

"Cha."

Đô Đô đưa cho Cảnh Thời xem nửa quả ớt vừa rồi nhét vào trong túi, Cảnh Thời cúi đầu nhìn, trên đất còn rơi lả tả rất nhiều nửa trái ớt.

Cái này còn chỗ nào không rõ.

Hơn nữa tồi tệ là, thoạt nhìn trên tay của hai nhóc còn dính không ít.

Cảnh Thời và Từ Vân nhanh chóng đi qua, một người túm một đứa, kiên quyết không thể để cho hai nhóc chà vào mắt.

Ôm hai đứa nhỏ trở về, Từ Vân nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, Cảnh Thời mang hai nhóc đi rửa tay.

Không bao lâu Tiết Chính Thành và Lộ Ý Trí cũng xuống dưới, Từ Vân giải thích cho họ một lát, thoạt nhìn bộ dáng còn rất tự trách.

Cảnh Thời giao hai đứa nhóc cho Lộ Ý Trí, đi quan an ủi bà cụ nói: "Bà nội, người sao lại nghĩ thế chứ, ớt người trồng khuất tầm mắt, chỉ trách hai đứa này không bớt lo."

Cũng không biết hai nhóc làm sao đẩy vào được, rõ ràng bên ngoài trồng một đám hoa lớn như thế, đủ màu sắc, kết quả lại chỉ nhìn chằm chằm vào hoa ớt nhỏ như vậy.

Bác sĩ gia đình đến rất nhanh, xử lý đơn giản cho hai nhóc con, vì phòng ngừa hai nhóc dụi mắt, còn băng lại cho hai nhóc.

Tình cảnh này có hơi mắc cười, hai nhóc từng đứa giơ hai bàn tay mũm mĩm trăng trắng, treo lên từng giọt nước mắt, rất đáng thương.

"Cha, cha."

Đô Đô nằm sấp trên chân Cảnh Thời, toàn bộ nước mắt chùi lên quần Cảnh Thời, nể mặt bé đáng thương, Cảnh Thời cũng không tính toán với bé.

Thu Thu ngồi trong lòng Lộ Ý Trí, trên đầu cắm một đống hoa ớt màu trắng ngổn ngang.

Lộ Ý Trí tỉ mỉ nhặt ra cho cô nhóc, cô nhóc còn có chút không nỡ.

"Ba, phát phát."

Lộ Ý Trí cúi đầu hôn bé, dỗ dành nói: "Hoa này rất nguy hiểm, lát nữa ba hái cái khác cho con."

"Dạ."

Cảnh Thời bế Đô Đô lên, lau nước mắt cho bé, cười nói: "Đô Đô hái hoa cài cho em gái sao?"

Đô Đô gật đầu, không nói chuyện, xem ra lần này bị đả kích không nhỏ.

"Đô Đô của chúng ta thật giỏi, lần đầu đã cài đẹp như vậy, lần sau đổi thành màu khác được không, khẳng định càng đẹp hơn."

Nói chủng loại Đô Đô cũng không hiểu, dứt khoát nói màu sắc là được.

Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên nhìn cha, khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt.

Cảnh Thời cúi đầu hôn lên trán bé một cái: "Vì khen thưởng cho Đô Đô, tiếp theo cha mỗi ngày sẽ đút cơm cho Đô Đô."

Không đút cũng không được, tay băng thành thế này, ít nhất phải đút hai ngày.

Đô Đô lập tức vui vẻ, hé miệng cười ngốc.

Mấy người lớn trao đổi với nhau một nụ cười yên tâm.

Dưới sự dẫn dắt của Đô Đô, Thu Thu ăn cơm rất tích cực, bằng không cũng không thể giống như Đô Đô, thành một cục tròn vo béo lùn chắc nịch.

Cho nên đút cho hai nhóc ăn cơm không phải chuyện có độ khó gì, Cảnh Thời và Lộ Ý Trí mỗi người phụ trách một đứa, rất nhanh đã đút xong.

Rồi đặt hai nhóc chung chỗ, thả mấy trái cherry vào trong yếm trước ngực từng đứa, để cho hai nhóc tự mình nắm ăn.

Tuy có chút khó, nhưng trái cây hơi lớn cố gắng một tẹo vẫn có thể nắm lên được.

Không ngờ, thời gian chỉ đủ để xoay người, hai nhóc này lại làm ra chiêu mới.

Thu Thu ngồi không vững trên sofa mềm mại, không bao lâu liền nhón lên trượt xuống, Đô Đô cúi đầu ăn cherry trong yếm cô nhóc.

Trực tiếp dùng miệng ăn, vậy mà còn để cho bé ăn được.

Thu Thu thấy vậy vô cùng vui vẻ, cô nhóc cũng muốn, khua tay nhỏ vội vàng gọi ơn ơn.

Đô Đô trở mình nằm xuống, ưỡn bụng lên, tỏ ý em gái nhoài người qua.

Vốn cherry trong túi bé nhiều hơn, quay qua quay lại, lăn sạch sẽ, chỉ còn lại hai quả trong cùng.

Thu Thu nhìn há hốc mồm, há miệng nét mặt mờ mịt nhìn.

Mấy người lớn ở một bên quan sát đều cười vui vẻ, dứt khoát lấy cherry trong khay đút cho hai nhóc.

Hai nhóc cúi đầu, dùng sức kéo nắm lấy cherry trong khay, hai thân hình đầy thịt hợp chung một chỗ, vô cùng cute.

Hôm nay họ ngủ ở nhà họ Tiết.

Lúc ở trong nhà, Đô Đô và Thu Thu từng người ngủ trên giường nhỏ, nhưng hôm nay Đô Đô ỷ vào tay bị thương, kiên quyết không chịu ngủ trên giường nhỏ do ông bà cố chuẩn bị, vểnh mông bám trên giường lớn kiên quyết không chịu đi xuống.

Thu Thu đương nhiên học theo anh trai, hai cái chân ngắn mũm mĩm nhảy lung tung trên giường.

"Cha, con và em gái ngủ ở giữa."

"Cha, ơn ơn."

Cảnh Thời vui sướng đồng ý, đặt hai nhóc con nằm song song trên giường, bốn con mắt to tròn, nhìn rất vui.

Cảnh Thời vui vẽ chụp hình cho hai nhóc, rồi nói với Lộ Ý Trí: "Ngài Lộ, anh cũng đến."

Lộ Ý Trí bất lực nằm xuống, ba đôi mắt nhìn sao cũng giống nhau, Cảnh Thời cười híp mắt chụp một lát.

Sau khi chụp xong gửi ảnh cho Lộ Ý Trí.

"Anh gửi cho ba một phần."

Rồi bản thân cậu cũng gửi cho người lớn một phần, ngay cả Tiết Ngạn cũng có phần.

Hai bé mập tròn vo không hề cảm thấy gì, anh đẩy em, em đẩy anh, chơi vô cùng hăng hái.

"Đô Đô, Thu Thu, tay hai con còn đau không?"

Lúc cha không hỏi không nhớ đến, cha vừa hỏi thì rất đau.

Đô Đô mếu miệng, không hề do dự gật đầu: "Đau."

Em gái học theo, thanh âm trong trẻo nói một tiếng: "Đau."

Cảnh Thời nhéo mũi cô nhóc, cười nói: "Con là con vẹt của anh trai hả?"

Thu Thu nghe không hiểu, nhưng không trở ngại đến sự vui vẻ của cô nhóc, cười ha ha lăn vào lòng anh trai.

Đô Đô rất ra gì và nầy nọ ôm lấy cô nhóc, học theo cách làm của hai cha, hôn chụt chụt một cái lên gương mặt mũm mĩm của em gái.

Thu Thu cười càng vui vẻ hơn.

"Ơn ơn, ơn ơn."

"Em gái."

Cảnh Thời che mặt, hai nhóc này làm sao vậy?

Qua một lát, hai nhóc con lại từng đứa giơ tay lên thổi vù vù cho đối phương, quai hàm đầy thịt phồng lên thổi rất nghiêm túc.

Cảnh Thời nhìn Lộ Ý Trí, hai người nhìn nhau cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: Tay của con, nó chín rồi sao, rất nóng.

Thu Thu: Ơn ơn, phù phù.