Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 45




Tiết Tâm Viễn một đầu sương mù, nhưng chữ đau đằng sau ông nghe hiểu, giẫm giẫm đằng trước hơi liên tưởng cũng có thể nghĩ được chút gì đó.

Có lẽ trước đây tay của Đô Đô từng bị thương, cho nên có hậu di chứng?

"Không sao đâu, Đô Đô, đừng sợ hãi, trong phòng làm việc rất an toàn."

Ông nói hai lần, Đô Đô gật gật đầu, hình như không căng thẳng như vậy nữa.

Đợi Tiết Tâm Viễn trở về đi làm, bé lại chạy đi dỡ ra đồ chơi của mình, dỡ một lát cảm thấy nhàm chán, tự mình lắc lư đi ra ngoài chơi.

Tiết Tâm Viễn không lo lắng lắm, bên ngoài đều được dặn dò, có người sẽ trông bé.

Đô Đô ở khu làm việc lắc trái lắc phải, mọi người rất thích bé, đến chỗ nào cũng có người nhét đồ ăn vặt cho bé, hoặc nhéo nhéo tay nhỏ.

Đô Đô không cấm chọc ghẹo, mọi người chọc bé bé sẽ cười với người ta, rất cho thể diện.

Lúc Thiệu Thanh quay lại, nhìn thấy một màn này.

Đô Đô được một nhân viên nữ bế ngồi lên ghế, mấy người vây xung quanh.

Thiệu Thanh đi qua, từ trong khe hở nhìn thấy Đô Đô cười ha ha, sắc mặt lập tức hơi thay đổi, buộc miệng nói ra: "Nó sao đến rồi?"

Mọi người chỉ coi như y đang kinh ngạc, cũng không nghĩ nhiều, đương nhiên cho rằng y đã biết.

"Sếp mang đến, Thiệu Thanh, Đô Đô nhà cậu thật sự đáng yêu."

Thiệu Thanh miễn cưỡng cười cười, đến gần vỗ tay với Đô Đô, nhưng Đô Đô không thèm để ý y, chỉ nhìn y mấy cái thì xoay đầu đi.

Nhân viên vừa rồi nói chuyện cùng người khác nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.

Cháu trai nhỏ của sếp hình như không quá thân thiết với cháu trai sếp.

Đô Đô ngồi một lát lại ngồi không nổi nữa, xoay người muốn xuống, mọi người cũng có công việc bận rộn, chơi với bé một lát rồi tự mình quay trở về làm việc.

Đô Đô không chạy lung tung, tự mình tìm sofa ngồi xuống, thân thể mũm mĩm tròn vo làm ổ ở đó xé túi đồ ăn vặt.

Thiệu Thanh đi qua, cười ngồi xuống bên cạnh bé, nhỏ giọng nói: "Đô Đô, cha con bảo con đến?"

Đô Đô a một tiếng, đầu nhỏ vừa xoay phát hiện là Thiệu Thanh, gương mặt mũm mĩm ngơ ngác không nói chuyện.

Thiệu Thanh cũng không để ý, tiếp tục nói: "Cha con thật giỏi, bản thân không thể đến thì phái con đến, xem ra hiệu quả còn khá tốt.". Truyện Hài Hước

Đô Đô xoay xoay người, từ sofa bò xuống, sải chân nhỏ ngắn mũm mĩm chạy, bé chạy không phải rất vững, nhưng không té ngã.

Thiệu Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ của bé một lát, bỗng nhiên đứng lên, từ chỗ khác lách qua muốn chặn bé, sợ bé đi phòng làm việc của Tiết Tâm Viễn cáo trạng.

Nhưng vị trí này vừa vặn là góc chết của camera, đồng nghiệp xung quanh lại đang bận rộn, Thiệu Thanh bỗng nhớ đến tình cảnh vừa rồi đứa nhỏ này không thèm để ý mình, khiến mình thành trò hề của mọi người, tiếp đó lại nghĩ đến uy hiếp của Cảnh Thời với mình....

Nhất thời xung động chiếm đầy đầu óc, y bỗng giơ một chân ra.

Đô Đô vốn chạy không vững, bây giờ bị y ngán chân, bé mập trực tiếp bị vướng chân, nửa xông ra ngoài, đầu nặng nề đập lên mặt sàn.

Gần như trong thoáng chốc, Đô Đô lớn tiếng khóc lên.

Thiệu Thanh vừa thấy hiện trường mất khống chế, lập tức từ tuyến đường cũ lách đi.

Tiếng khóc của Đô Đô vang vọng cả Hồi Hàng, lập tức có mấy nhân viên xông qua bế bé lên, vừa thấy chỗ trên đầu bé sưng đỏ, mọi người bị dọa đến mặt như giấy trắng.

Tiết Tâm Viễn nhanh chóng đuổi đến, đau lòng bế Đô Đô vào trong lòng, nghiêm nghị nói: "Lão Hà, nhanh đi lái xe!"

Trước mặt các nhân viên cấp dưới, Tiết Tâm Viễn sắc mặt như thường, nhưng vừa đóng cửa xe, ông nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

Vừa đau lòng, vừa áy náy.

Cảnh Thời lần đầu tiên giao Đô Đô cho mình, làm thành như vậy, ông như thế nào bàn giao với cậu và Lộ Ý Trí!

"Cục cưng Đô Đô, ông nội thổi thổi, lập tức không đau nữa."

Đô Đô nằm sấp trong lòng Tiết Tâm Viễn, khóc hức hức, mặt nhỏ mũm mĩm đầy nước mặt.

"Lão Hà, gọi điện thoại cho Cảnh Thời và Lộ Ý Trí."

"Vâng sếp."

Một đường dỗ đến bệnh viện, Đô Đô cuối cùng khóc mệt, dần dần thu lại tiếng khóc.

Cảnh Thời và Lộ Ý Trí gần như cùng lúc chạy đến, lúc họ đến, Tiết Tâm Viễn vừa bế Đô Đô từ phòng chẩn đoán ra.

Đô Đô vốn đã ngừng khóc, vừa thấy Cảnh Thời và Lộ Ý Trí, nước mắt bỗng chốc tuôn ra từ hốc mắt: "Cha, ba."

Cảnh Thời nhanh chóng bế lấy bé, đau lòng lau nước mắt cho bé, hôn hôn bé.

Lộ Ý Trí trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn ánh mắt, vẫn có thể nhìn ra hoảng loạn.

"Chủ tịch Tiết, bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói không tính nghiêm trọng, trán sẽ sưng một chút." Vừa nói vừa đưa đơn cho Lộ Ý Trí xem.

Lộ Ý Trí nhận lấy liếc nhìn mấy cái, miễn cưỡng coi như bình tâm.

Hà Trác vừa rồi vẫn luôn gọi điện thoại, lúc này vừa khéo thu lại điện thoại quay lại.

Tiết Tâm Viễn và Lộ Ý Trí đồng loạt ném tầm mắt về hướng hắn, Hà Trác lập tức nghẹt thở một giây.

Hai chủ tịch lúc này khí thế như vậy, xác thực có hơi dọa người.

"Lão Hà, rốt cuộc chuyện thế nào?"

"Camera không tra được, chỉ có thể nhìn thấy Đô Đô chạy qua."

"Chạy?"

Hà Trác gật đầu.

Tiết Tâm Viễn cau mày, Lộ Ý Trí vừa nhìn thì thấy.

"Chủ tịch Tiết, ngài đang nghĩ gì?"

Tiết Tâm Viễn do dự một lát mới nói: "Hôm nay lúc ở phòng làm việc, Đô Đô vẫn luôn giấu tay sau lưng đi đường, hỏi bé thì nói giẫm giẫm, đau, theo lý mà nói bé sẽ không chạy nhanh như vậy."

Lộ Ý Trí lại hỏi Hà Trác mấy câu, mới đi về bên cạnh Cảnh Thời.

Đô Đô đã được Cảnh Thời dỗ xong, nhưng thân thể đầy thịt dán chặt trong lòng cha, nhìn rất đáng thương.

Lộ Ý Trí hôn lên trán bé, dịu dàng nói: "Đô Đô còn đau không?"

Đô Đô mếu mếu môi, giang rộng cánh tay về phía Lộ Ý Trí, tủi thân gọi: "Ba."

Lộ Ý Trí giúp bé thổi thổi, rồi nhẹ nhàng sờ hai cái, chỗ sưng lên nóng hôi hổi.

"Đô Đô sao lại té vậy con?"

Bé mập nói không lưu loát, hỏi bé tự nhiên cũng hỏi không ra cái gì, nhìn bé tức giận vung vẫy bàn tay mũm mĩm, ở trong không khí dùng sức vỗ hai cái.

Cảnh Thời đi đến trước mặt Tiết Tâm Viễn, cười nói: "Chủ tịch Tiết có phải hay không rất đau lòng?"

Tiết Tâm Viễn cười liếc cậu: "Đương nhiên đau lòng, cháu không nhìn thấy lúc đầu Đô Đô khóc thành cái dạng gì đâu."

"Không sao, bé rất tinh nghịch, vấp váp cũng không phải lần đầu tiên."

Vì để an ủi Tiết Tâm Viễn, Cảnh Thời còn kể lại sự tích bi thương lần trước Đô Đô bị giẫm cho ông.

Không ngờ, Tiết Tâm Viễn càng đau lòng hơn, kéo tay Đô Đô hôn mấy cái.

Cảnh Thời chỉ đành bất lực nói: "Đợi bé khỏi rồi, đưa bé đến chỗ ngài, ngày ngày lắc lư với ngài."

Đô Đô bị hôn đến hôn đi, tâm tình tốt hơn nhiều, đợi lúc từ bệnh viện đi ra, đã lại bắt đầu há miệng cười ha ha.

Bởi vì bỗng nhiên xảy ra chuyện này, Cảnh Thời xin nghỉ phép dẫn bé về nghỉ ngơi, Lộ Ý Trí cũng không đi làm nữa, hai người cùng nhau dắt bé mập về nhà.

Bé mập trong cái rủi có cái may, hai cha có thời gian ở với bé, há miệng cười đến không thể khép lại được, làm đến Cảnh Thời còn rất áy náy.

"Đô Đô, con hôm nay muốn ăn gì, cha đều nghe con được không?"

Đô Đô từ trong túi mò ra một viên socola đưa qua.

Cảnh Thời: "...."

Biết sẽ như vậy.

Cảnh Thời và Lộ Ý Trí mang theo Đô Đô chơi ở bên ngoài, ăn xong cơm tối mới quay về.

Bé mập nhanh chóng nhận ra địa vị của bé hôm nay rất cao, cha gần như bảo sao nghe vậy với bé, lập tức bắt đầu hếch mũi lên trời.

Ví dụ, lúc ở trên xe, muốn nằm ở trên chân hai cha, Cảnh Thời đã rất lâu không cho bé nằm nữa, nhưng hôm nay chỉ có thể tùy bé.

Lại ví dụ, sau khi về nhà, trước đây Đô Đô muốn xem vịt vịt, đều phải trước biểu hiện một chút, hoặc nịnh nọt Lộ Ý Trí một chút.

Nhưng hôm nay không cần, bé coi như lẽ đương nhiên ôm máy tính, tự mình nhét mình vào trong lòng Lộ Ý Trí, rồi còn tự mình dùng sức tách ra máy tính.

Lộ Ý Trí và Cảnh Thời trao đổi ánh mắt buồn cười với nhau.

"Ba."

Lộ Ý Trí cười cười, hôn đầu tròn của bé: "Đô Đô hôm nay muốn xem mấy tập?"

Cái này làm khó Đô Đô rồi, bé không biết đếm số, nhiều nhất chỉ có thể tách ra ba ngón tay mũm mĩm ngăn ngắn, 123321 đếm đếm.

Bản thân bé tuy nhỏ, nhưng rất tham lam, nghĩ một lát, vậy mà hai bàn tay mập đều giơ lên, chỉ sợ Lộ Ý Trí không nhìn thấy, còn giang rộng ra mười ngón tay ngắn.

Qua một lát dường như còn chê ít, lại nhấc lên hai bàn chân mũm mĩm, gác lên chân Lộ Ý Trí, rồi ngửa mặt mũm mĩm lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lộ Ý Trí.

"Ba."

Có thể tiếp thu ý của bổn bảo bảo không?

Cảnh Thời nhỏ giọng nói: "Thật sự dám nghĩ, tổng cộng cũng không có nhiều tập như vậy."

Lộ Ý Trí cười vỗ vỗ cậu, rồi đè xuống tay và chân của Đô Đô.

"Ba biết rồi, Đô Đô muốn xem năm tập đúng không?"

Với Đô Đô mà nói, năm chưa từng nghe qua, vậy chắc chắn là chữ số rất lớn, bé gật đầu nghiêm túc nói: "Vâng."

"Được, vậy thì xem năm tập."

Nói là nói vậy, Lộ Ý Trí đương nhiên sẽ không cho bé xem nhiều như thế, cộng lại với nhau cũng chỉ xem hơn một tập một tí.

"Được rồi, Đô Đô, năm tập xem xong rồi, con nên đi ngủ."

Đô Đô xoay xoay người, còn có chút không cam tâm: "Ba."

"Ngày mai lại cho con xem, hôm nay đi ngủ trước."

Vừa nghe nói mai còn có thể xem, Đô Đô lập tức vui vẻ, giơ hai bàn tay mũm mĩm lên to tiếng nói: "5!"

"5 tập quá nhiều, ngày mai xem 3 tập được không?"

Đô Đô phồng má lên: "3 nha."

"Phải, ba so với năm ít hơn một chút, nhưng cũng rất nhiều."

Vừa nghe nhiều, Đô Đô lại thỏa mãn, ném xuống máy tính cho Lộ Ý Trí lắc lư đi ngủ.

Cảnh Thời lấy ra quyển kể chuyện, vỗ vỗ vị trí chính giữa: "Nào, Đô Đô, cha kể chuyện cho con nghe."

Đô Đô như con ếch nhỏ nhún nhảy đi qua, hạnh phúc đến tỏa ra bong bóng.

Sau khi kể chuyện xong, Cảnh Thời cúi đầu hôn lên mặt Đô Đô và tất cả các nơi bị đụng, Lộ Ý Trí cũng hôn, Đô Đô cười hì hì chui vào trong lòng Cảnh Thời, thân thể mũm mĩm đầy mùi vị sữa đáng yêu.

Đợi sau khi bé ngủ, Cảnh Thời nằm sấp trên bả vai Lộ Ý Trí, nhỏ giọng nói: "Sau này để Đô Đô ngủ với chúng ta, bé còn nhỏ."

Lộ Ý Trí nào không biết tâm tư nhỏ của cậu, thương là một phương diện, còn có một phương diện khác...

"Em phải biết, nín lâu, cuối cùng bị mệt vẫn là em."

Cảnh Thời: "...."

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: (Che đầu) Cha, Đô Đô muốn ăn socola.

Cảnh Thời: (Bất lực) Cho con liếm một cái.