Tiếng đồng hồ tí tách trong phòng ngủ, Vân Khởi cảm giác trái tim, hô hấp và đại não của mình đều có cùng tần suất với tiếng đồng hồ kia, tạo thành một bản hòa âm. Dù quay qua hay quay lại, nàng vẫn có thể nghe rõ âm thanh quy luật đó, ngay cả cơn buồn ngủ vừa mới ấp ủ cũng bị đuổi đi.
Không ngủ được, người nào đó bất đắc dĩ mở mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, hy vọng có thể ngừng suy nghĩ, một lần nữa gặp Chu Công trong giấc mơ.
Kim đồng hồ chuyển động đều đặn, từng chút một, những cảm xúc chôn giấu tại nội tâm, chỗ sâu trong lòng dần trỗi dậy. Vân Khởi nhớ lại hình ảnh khi nàng mới đến đây. Ngoài cửa, một đứa bé nhỏ nhắn, vì tỉnh dậy không thấy mẹ mà sợ hãi, đến tìm "mẫu thân" - cái này không xứng với thiên chức là một đấng sinh thành, nàng ôm một con gấu bông so với cơ thể mình không to hơn là bao, dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi mẹ đi đâu.
Kiếp trước, Vân Khởi đã biết xu hướng giới tính của mình, nhưng vì hoàn cảnh, cô chỉ có thể che giấu, cho nên cô luôn sống độc thân, cũng không có con cái. Khi đến đây, cô vẫn không có lòng trung thành, những ngày này sống như một giấc mơ, tỉnh dậy nàng vẫn là người làm công việc tăng ca thâu đêm. Vì vậy, cô vẫn luôn không thể nhập vai "mẫu thân", vì cặn bã giá trị nên luôn chú ý đến Lâm Thần mà bỏ qua Lâm Hề.
"Tiểu Tra, ta cảm thấy Lâm Thần chắc chắn đang cùng Hề Nhi mắng ta."
【...... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.】
"Không, nàng chắc chắn đang mắng ta. Con cái là của cả hai người sinh ra, ta từ trước đến nay lại không để bụng, cũng không quan tâm. Hôm nay nàng bảo ta đi xem Hề Nhi, ta lại từ chối, nàng chắc chắn là đang giận." Vân Khởi biểu hiện phi thường khẳng định.
【Thế thì sao?】Hệ thống cảm thấy có chút không ổn lắm, hơn nữa cảm giác này còn có chút quen thuộc.
"Ta hẳn nên đi nghe lén không phải sao? Sau đó dùng cớ này để trừng phạt nàng. Các nàng chắc chắn là không thể tưởng tượng được giờ này ta vẫn chưa ngủ." Vân Khởi cười giống một con hồ ly giảo hoạt.
Đêm khuya, phủ công tước trống rỗng, Vân Khởi rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Thần. Từ phía sau cửa, những âm thanh rất nhỏ truyền đến, nàng cẩn thận ghé sát vào để nghe rõ hơn.
"Nghe nói công chúa Bạch Tuyết đang chạy trốn
Mũ đỏ lo lắng về sói xám
Nghe nói mũ điên thích Alice
Vịt con xấu xí sẽ biến thành thiên nga trắng......"
Có vẻ như Lâm Thần đang hát ru Hề Nhi, giọng hát mềm mại, giai điệu nhẹ nhàng, kể về những câu chuyện cổ tích của Hề Nhi. Nơi đó có những viên gạch và ngói được xây dựng bằng tình yêu, có mùa xuân ấm áp và ẩm ướt, có những cây hoa xa cúc đẹp nhất...
Đứng ngoài cửa, Vân Khởi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong phòng, dưới ánh đèn ngủ màu cam, Lâm Thần rũ mắt, dịu dàng nhìn cô bé trong vòng tay, nhẹ nhàng hát ru. Khuôn mặt cô bé được ôm chắc chắn đỏ bừng, khóe miệng cong cong, vì được người mẹ mình yêu nhất ôm vào lòng, trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất thế giới.
Ngoài cửa, Vân Khởi cũng không nhận ra rằng miệng mình cũng đang mỉm cười...
Trong mười ngày tiếp theo, Vân Khởi bận rộn xử lý công việc của gia tộc. May mắn thay, thế giới này không khác biệt nhiều so với Trái Đất, "Vân Khởi" trước đó đã làm rất nhiều công việc chuẩn bị, nàng chỉ cần xem qua một lần các bản thảo lúc trước được lưu lại liền biết bước tiếp theo nên làm gì. Nếu không nàng có thể sẽ phải đau đầu.
Không thể không nói, "Vân Khởi" tuy là một siêu cấp đại tra A, nhưng năng lực nghiệp vụ của nàng rất ưu tú. Mỗi quyển sách bên cạnh đều có ghi chú, còn có mấy cuốn sổ ghi lại những kinh nghiệm quý báu của nàng.
【Ngươi không cảm thấy, ngươi đã quên
cái gì rồi sao?】
Hệ thống thì thầm bên tai Vân Khởi, ai oán như sắp ngưng tụ thành thực thể.
Trong thư phòng, Vân Khởi đang vội vàng học tập để nâng cao địa vị, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm phía trước.
【Cặn bã giá trị a! Ngươi đã mười ngày không thay đổi cặn bã giá trị!】
"!"
Thực ra, mấy ngày này, Vân Khởi rất ít khi gặp Lâm Thần, nhưng lại thường xuyên thấy Hề Nhi nhìn lén nàng.
Gần đây, tiểu Omega kia dường như cũng rất bận rộn, Vân Khởi ở trong nhà cũng ít khi gặp nàng. Nhìn lại cốt truyện gốc, nàng không phát hiện ra Lâm Thần có mối quan hệ đặc biệt hay bạn bè thân thiết nào trước khi gặp Mục Mộ. Việc thường làm của nàng cũng chỉ là ngồi ngốc ở trong phòng đọc sách.
Có lẽ cô nên chủ động đi tìm Lâm Thần một chút?
Cốc cốc.
Cốc Cốc.
"Vào đi." Vân Khởi từ trạng thái rời rạc không có hình tượng chuyển sang tư thế nghiêm túc làm việc.
Tiểu Omega, người mà mười ngày qua cô hầu như không gặp, chậm rãi bước vào, mắt cúi xuống, không nói lời nào.
Công tước kiêu căng liếc nhìn vợ mình, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách, không có ý định mở lời trước. Sự yên tĩnh lan tràn trong thư phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bút lướt qua trang giấy và tiếng thở dồn dập của tiểu Omega.
"Em... em tìm được một... công việc..." Omega ấp ủ hồi lâu mới mở miệng.
Công tước dừng bút, phảng phất như nghe thấy điều gì không thể tin được, hơi mở mắt nhìn người trước mặt.
"Em tìm được một công việc." Tiểu Omega lặp lại, lần này tự tin hơn. Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen như đá quý, nhìn chằm chằm vào công tước ngồi trước mặt.
Vân Khởi có chút kinh ngạc, Lâm Thần dường như trở nên gan dạ hơn? Trước đây, tiểu Omega chất phác hướng nội chưa bao giờ dám nhìn thẳng trực diện với nàng, mỗi lần ánh mắt chạm nhau đều lập tức né tránh, như thể cô là hồng thủy mãnh thú.
"Nữ chủ nhân của phủ đệ này có phải đang có một chút hiểu lầm bạn đời của mình không?" Công tước cười như không cười nhìn tiểu Omega, "Ngươi nghĩ ta không nuôi nổi ngươi, hay muốn trả thù vì ta không xứng đáng làm bạn đời của ngươi?"
"Không... Không phải." Tiểu Omega hoảng loạn giải thích, "Bạn của em sáng lập một viện nghiên cứu, nàng muốn em đến giúp đỡ." Giọng nói càng ngày càng nhỏ, tiểu Omega cúi đầu xuống.
Vân Khởi không biết, sau khi cúi đầu, biểu cảm của Lâm Thần đã khôi phục bình tĩnh.
Lâm Thần có một trực giác, không có lý do gì để tin tưởng và khẳng định rằng hiện tại Vân Khởi sẽ không ngại mặt mũi của Alpha mà cho nàng ra ngoài làm việc. Thực ra, nàng cũng không muốn nói ra sớm như vậy, nhưng tổ chức bên kia thúc giục, nghiên cứu đang vào giai đoạn đình trệ, cần một người phụ trách lâu dài để chỉ đạo và giám sát. Thời gian dài không thấy bóng dáng sẽ khiến Vân Khởi nghi ngờ, còn không bằng bây giờ nàng tự nói ra trước.
"Bạn?" Công tước chậm rãi nhấm nháp từ này, "Ta nhớ đây không phải lần đầu tiên nghe ngươi nói về bạn của mình, đúng không?"
"Lần trước là khi nào nhỉ?" Alpha ác liệt ra vẻ buồn rầu hỏi, "Hình như là lần nói về Dễ Phi, đúng không?" Nàng có chút không chắc chắn hỏi người trước mặt.
Tiểu Omega với thân hình mảnh mai khẽ lắc lư, "Người bạn này của em không phải Dễ Phi, nàng..."
"Đủ rồi!" Công tước ngắt lời vợ, "Ta không hứng thú với bạn bè của ngươi, không phải sao?"
"Chỉ cần đừng làm bẩn thanh danh của phủ công tước, ta không quan tâm." Alpha cười bổ sung, "Công tước đuổi người vợ mà mình chán ghét ra ngoài làm việc, có lẽ là một tin tức thú vị?"
"Cảm ơn đại nhân" Omega nhỏ giọng nói rồi đi ra ngoài.
Vân Khởi nằm dài trên ghế.
"Tiểu Tra, ngươi xem, Alpha yêu vợ sẽ không để vợ ra ngoài làm việc. Xã hội này kỳ thị Omega quá lớn, chỉ có tra A mới không quan tâm vợ có ra ngoài hay không."
【Nhưng Omega ra ngoài làm việc sẽ làm mất mặt Alpha.】
"Sẽ không đâu, địa vị và quyền thế của "Vân Khởi" là điều ai cũng biết, không thay đổi. Họ chỉ cười nhạo Lâm Thần bị "đuổi" ra ngoài làm việc, cười nhạo nàng không được sủng ái. Có lẽ người tốt bụng còn sẽ bênh vực Lâm Thần, cảm thán rằng ta thật tra."
【......】
Hệ thống có chút không tình nguyện thông báo,
【Đối xử với vợ như ác thú, cặn bã giá trị +10.】
Vân Khởi nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương đang đau nhức. Nàng đã đọc sách cả ngày, nhưng vui mừng vì đã phác họa được đại khái hình dáng công ty của mình.
Còn về Lâm Thần, nàng cảm thấy trước đây Lâm Thần quá buồn, luôn ở trong nhà, thường xuyên bị "nàng" châm chọc, khiến nàng hậm hực. Ra ngoài làm việc cũng tốt, giúp giải sầu, gặp gỡ nhiều người khác nhau, học hỏi nhiều điều thú vị, có lợi cho cả thể xác và tinh thần.
Một người luôn ở trong nhà, thân thể và tư duy sẽ bị ăn mòn, dần mất đi bản thân, sợ hãi tiếp xúc với người khác, phụ thuộc vào sự tồn tại của trụ cột trong nhà.
Vân Khởi hy vọng rằng dù sau này nàng không còn nữa, dù Lâm Thần có gả cho Mục Mộ, nàng vẫn có không gian riêng, là một cá thể độc lập.
Trong truyện cổ tích, kết thúc thường là công chúa gả cho hoàng tử. Trong cốt truyện này, Lâm Thần cũng gả cho Mục Mộ. Nhưng lòng người dễ thay đổi, ai có thể đảm bảo sẽ mãi mãi chỉ yêu một người? Nếu đánh cược đúng, sẽ là niềm vui lớn; nếu sai, sẽ là thất bại ê chề.
Hơn nữa, so với việc bị Alpha của mình đuổi ra ngoài làm việc, việc một Omega nhà giàu tự nguyện ra ngoài làm việc càng khó chấp nhận hơn. Biết rằng Lâm Thần bị đuổi ra ngoài làm việc, đa số sẽ cảm thấy thương hại, chứ không phải bài xích. Có khi Lâm Thần còn tìm được một người bạn thân Omega tốt.
Suy nghĩ lại, Vân Khởi cầm điện thoại lên, "Kế Lâm, tìm người lan truyền tin tức rằng phu nhân bị ta đuổi ra ngoài làm việc để nhục nhã nàng."
"Đã rõ."
"Dễ Phi thế nào rồi?" Cuộc đối thoại với Lâm Thần vừa rồi khiến Vân Khởi nhớ đến người này, gần như đã bị lãng quên.
"Ta xin lỗi," Từ Kế Lâm ở đầu dây bên kia cảm thấy rất áy náy, "Điều tra cho thấy, khi Dễ Phi và phu nhân cùng làm việc, quan hệ của họ rất tốt, không có mâu thuẫn. Nàng luôn che chở phu nhân, dù sau này phu nhân từ chức, họ vẫn giữ liên lạc. Ta dò hỏi những người khác về Dễ Phi, xem nàng và phu nhân có xảy ra mâu thuẫn gì hay không, nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối gì, chưa tìm ra lý do nàng hãm hại phu nhân."
"Hơn nữa," Từ Kế Lâm rất nghi hoặc, "Ta phái người đi tìm nàng, nhưng nàng giống như biến mất vào hư không, không có dấu hiệu tồn tại."
"Vậy à?" Vân Khởi không cảm thấy quá nghi ngờ, trong nguyên tác, người có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, sao có thể dễ dàng bị bắt? Có khi nàng đã gặp Mục Mộ rồi. "Không sao, Kế Lâm, ngươi tiếp tục chú ý nàng, có manh mối thì báo cho ta."
"Rõ!"
Vân Khởi cắt đứt cuộc gọi, tiếp tục xem hồ sơ.
- ---
Editor: Nay được nghỉ, làm 2 chương luôn