Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu - Chương 52: Ngủ Ngon Đào Đào




Sau khi tìm một cái phòng khác đi WC xong, Lê Sơ cảm thấy toàn bộ thế giới đều tốt đẹp an hòa.



Trước khi Lê Sơ đi ra ngoài còn nhìn lại phòng nam chủ ở lúc nãy một cái, cửa phòng nhìn lướt qua cũng không có gì khác thường, Lê Sơ đi qua bên đó, trong không khí chỉ còn một cổ hương vị tin tức tố cực đạm, thầm nghĩ chắc nam chủ đã đi rồi.



Lê Sơ không biết cốt truyện chính đã đến đâu rồi, bất quá nàng cũng không thèm để ý, nàng không muốn sinh ra bất cứ giao thoa nào tới nam chủ, bởi vì trong lòng nàng trước sau cũng có cảm giác rất vi diệu với đối phương.



Chuyện này cũng không thể trách nàng, có trách thì trách ly nước biến thành O kia đi.



Lê Sơ đi một vòng mới ra được bên ngoài, thấy Đường Tòng Nam nỗ lực xuyên qua đám người đi đến bên phía nàng.



"Em đi đâu vậy, tìm một lúc lâu không thấy được em."



Nôn nóng trên mặt Đường Tòng Nam hòa hoãn xuống, trừng mắt nhìn Lê Sơ, như là trừng một đứa nhỏ không khiến cho người ta bớt lo.



"Buồng vệ sinh."



Lê Sơ trả lời đúng sự thật, nàng thực sự là đi buồng vệ sinh, truy rằng quá trình lúc đi cũng có chút nhấp nhô.



"Đúng rồi Nam ca, em vừa mới nhận được danh thiếp của đoàn làm phim, ông ấy muốn tìm em diễn một bộ phim...."



"Ai? Đưa anh xem!"



Đường Tòng Nam lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Lê Sơ như đang nhìn một đứa nhỏ biết cố gắng.



Lê Sơ đưa danh thiếp cho hắn xem, lại nói một chút nội dung nhà làm phim nói với nàng.



Sau hai tiếng tiệc rượu cũng xong, Đường Tòng Nam và Lê Sơ lên xe trở về.



Hai người lên xe thở dài nhẹ nhõm một hơi, không hẹn mà cùng nằm liệt xuống dưới.



Đường Tòng Nam uống có chút nhiều, Tiền Đóa Đóa cầm sẵn thuốc giải rượu đã chuẩn bị sẵn đưa qua, tài xế lái xe hướng về phía nhà Lê Sơ.



"Lê tỷ, nhà chị em đã quét xong rồi, bồn tắm cũng đã hẹn giờ, chị trở về là có thể vừa lúc ngâm tắm."



Trợ lý tri kỷ Tiền Đóa Đóa mở miệng, nhận được ánh mắt tán thưởng của Lê Sơ.



Lê Sơ lấy di động từ trong túi xách ra, nghĩ nghĩ một lúc lại nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh.



[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, hôm nay em đến tiệc rượu, có một người đến nói chuyện với em, nói là fans của em, còn hỏi đoàn phim có đóng máy chưa.



[Lê Tiểu Sơ]: Em cảm thấy có chút kỳ quái không rõ, hỏi người khác thì biết được hắn ta là tiểu thiếu gia Ninh gia.



[Lê Tiểu Sơ]: Nhưng mà em cũng không biết rõ về Ninh gia, nhưng theo cách nói của người đó thì hẳn là rất lợi hại đi.



[Lê Tiểu Sơ]: Còn nói tiếp thật trùng hợp nha, cùng họ với Ninh lão sư á.



Ninh Mạn Thanh vào giới giải trí, trừ bỏ ít người cô quen từ trước biết được thân phận thật của cô, những người khác đều cho rằng cô là người không có bối cảnh gì, nên Lê Sơ nói những lời này vẫn còn rất cẩn thận, không trực tiếp làm lộ những thứ mà mình biết.



Bên kia Ninh Mạn Thanh không có trả lời, Lê Sơ đoán rằng chắc là cô đang bận, dù sao tin nhắn cũng đã gửi đi rồi, sớm muộn Ninh Mạn Thanh cũng sẽ nhìn thấy được, như vậy là được rồi.



Lê Sơ ngáp một cái, nàng cũng có chút say, máy sưởi trong xe máy thổi đến làm nàng có chút mệt rã rời.



Còn chưa đến nhà, Lê Sơ không định ngủ trên xe, nàng chống mặt chán nản xem nhật ký bạn bè, nhìn thấy tin mới của Bạch Vụ.



[Bạch Vụ]: Mới năm mới mà có chuyện rồi, người nào đó chết sống không chịu nghỉ, tương thân tương ái với công việc, tôi đây cũng đành ủy khuất mình.



Hình đính kèm là một ảnh tự chụp, nét trang điểm không giống ngày đó Lê Sơ nhìn thấy, hiện tại ai nhìn cũng phải hô lên một tiếng cô em nóng bỏng.



Lê Sơ tò mò hỏi là ai ở dưới bình luận.



Nàng nghĩ chắc là đối tượng của Bạch Vụ, dù sao lời nói này cũng cực kỳ thân mật, nhưng nếu là đối tượng, không cùng nhau mừng năm mới cũng quá kỳ cục rồi.



Lê Sơ phát hiện thanh thông báo của mình có điểm đỏ, không nghĩ tới mình chỉ mới vừa nhắn xong Bạch Vụ đã trả lời ngay.



Bạch Vụ trả lời Lê Tiểu Sơ: Ninh lão sư của mấy người a!



Lê Sơ nhìn câu trả lời này, trầm mặc một hồi lâu.



Thật sự không trách nam chủ trong nguyên tác xem Bạch Vụ thành tình địch số một, cuồng ghen với nàng ấy, Bạch Vụ đáng giá.



Bạch Vụ đang ở nước ngoài, theo lời nói này của Bạch Vụ, có nghĩa là Ninh Mạn Thanh cũng ở nước ngoài.



Trong lòng Lê Sơ có chút biệt nữu, không phải vì Bạch Vụ, cũng không phải vì Ninh Mạn Thanh, mà là bởi vì chính mình, nàng biết Ninh Mạn Thanh rất bận, nhưng cũng không hỏi Ninh Mạn Thanh đang bận cái gì, bởi vì cảm thấy không cần thiết hỏi đến.



Hiện tại nàng cũng cảm thấy không cần thiết phải hỏi đến, nhưng là đối với chuyện không biết bất cứ điều gì về đối phương, không biết đối phương đang ở đâu làm gì, trong lòng nàng lại có chút không yên lòng mất mát.



Thật là kỳ quái, Lê Sơ thầm nghĩ.



Khó trách Ninh Mạn Thanh còn không có trả lời tin nhắn của nàng, chắc là còn đang bận.



Lúc này Lê Sơ cũng vừa lúc về đến nhà, nàng vẫy tay với Đường Tòng Nam và Tiền Đóa Đóa, trùm áo khoác xuống xe.



Quần áo bên trong nàng vẫn là lễ phục, chân lộ ra dưới làn váy bị gió thổi qua, nàng thanh tỉnh không ít, bước chân về nhà càng thêm nhanh chóng.



Cửa đóng lại ngăn cách gió lạnh, Lê Sơ thay áo tắm dài, cởi lễ phục treo lên giá áo, vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm ngâm nước nóng.



Nước tắm trong bồn ấm áp, đã được thả tinh dầu hoa hồng, Lê Sơ bước vào, an nhàn thở một hơi.



Nước ấm nhẹ nhàng làm thân thể nàng càng thêm thả lỏng, suy nghĩ trong đầu Lê Sơ có chút tán loạn, chốc lát nghĩ Ninh Mạn Thanh đang làm gì, đã trả lời tin nhắn nàng chưa, trong chốc lát lại nghĩ mình cứu Mục Tiêu có thể làm ra phản ứng dây chuyền gì không, trong chốc lát lại nghĩ đến kịch bản, suy nghĩ bay xa.



Cho đến khi nước hơi lạnh, Lê Sơ mới lê thân thể mềm oặt của mình lên giường, nhìn thấy di động để đầu giường hiện lên mấy cái thông báo gọi nhỡ và tin nhắn Wechat.



Lê Sơ nhìn thấy xong thanh tỉnh một chút, vội vàng gọi trở về, bên kia rất nhanh đã bắt máy.



"Ninh lão sư, vừa rồi em không nghe thấy, do đang ngâm tắm."



Thanh âm Lê Sơ mêm mại giống như bị ngâm nước ấm, phảng phất như có thể trích ra nước.



"Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng rằng em uống say ở tiệc rượu."



Ninh Mạn Thanh thả lỏng tâm tình, thường ngày cô sẽ không nóng nảy như vậy, chỉ là thấy tin nhắn Lê Sơ nhắc tới Ninh Ngọc Hi, lo lắng đối phương sẽ làm cái gì, mới nhất thời sốt ruột gọi vài cuộc.



"Không có đâu, em uống không nhiều lắm, nửa tiếng trước đã về đến nhà."



Tuy rằng biết bên kia điện thoại không nhìn thấy được nàng, nhưng nàng vẫn lắc lắc đầu theo bản năng.



"Người em gặp kia là em trai tôi, cảm giác của em không sai, nhưng mà nó cũng không phải người tốt gì, lần sau thấy nó tránh xa ra một chút."




Ninh Mạn Thanh nghe thanh âm của Lê Sơ dù vẫn mang theo chút lười nhát, nhưng vẫn còn xem là thanh tỉnh, dặn dò nàng một lần.



Từ trước đến giờ Ninh Ngọc Hi không so được với cô, trước đó nó cũng nhúng tay cắt bỏ rất nhiều tài nguyên của cô, còn làm những chuyện không tốt, chỉ là cô cũng lười để ý đến, nhưng nếu là nó dám duỗi tay đến Lê Sơ, cô sẽ không bỏ qua cho nó.



"Vâng, biết rồi."



Lê Sơ trả lời, tiểu thiếu gia toàn là ý xấu, nàng chắc chắn sẽ cách thật xa.



Nghe thấy Lê Sơ đáp lại, Ninh Mạn Thanh cách điện thoại thật muốn xoa xoa mặt nàng, hôn hôn môi nàng.



Đào Đào luôn là ngoan như vậy, cái gì cũng không hỏi, ngoan đến lòng người hòa tan, làm dục vọng muốn chiếm hữu được cất giấu rất tốt của cô đạt được thỏa mãn cực lớn, lòng muốn đem tiểu bảo bối Đào Đào giấu đi càng thêm mãnh liệt, bất quá chuyện như giấu đi này, cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng thôi.



"Ninh lão sư, có phải chị còn đang bận hay không, hôm nay sang năm mới, không đi tham gia hoạt động sao?"



"Em kêu tôi cái gì, tôi nghe không rõ."



Ninh Mạn Thanh kiên trì không ngừng sửa đúng xưng hô của Lê Sơ, thanh âm truyền qua từ điên thoại, mang theo chút lưu luyến ôn nhu.



"Mạn Thanh."



Giọng Lê Sơ nhỏ xuống một chút, loại cảm giác thẹn không giấu được điên cuồng dâng lên.



Thật kỳ quái, chỉ là kêu tên Ninh Mạn Thanh mà thôi, cũng không phải kêu thân ái hay bảo bối, càng không phải kêu lão bà, vì sao lại có cảm giác thẹn thùng mãnh liệt như vậy.



Lê Sơ nghĩ cũng may là cách di động, Ninh Mạn Thanh nhìn không thấy bộ dáng hồng hồng của mặt nàng.



"Còn mấy việc bận chưa xong, còn hoạt động năm mới tôi cũng không cảm thấy quá hứng thú."



Ninh Mạn Thanh cười một tiếng, trả lời vấn đề Lê Sơ vừa hỏi.



Lê Sơ vừa định tiếp tục nói, lại nghe Ninh Mạn Thanh bên kia bổ sung



"Nếu là cùng với em, vậy ngoại lệ, tôi sẽ cảm thấy rất hứng thú."



Lê Sơ nghĩ thật cmn xấu xa, cách điện thoại còn phải tán nàng.




"Có cơ hội cùng đi xem liveshow nha."



Lê Sơ cười nói, vẫn còn nhớ mãi không quên buổi biểu diễn của Minh Chi.



"Đêm diễn cuối năm năm nay không có ca sĩ em thích."



Tuy rằng ở nước ngoài, nhưng Ninh Mạn Thanh cũng chú ý đến chuyện này, cô nhìn danh sách các đài chiếu, không có ca sĩ Lê Sơ thích, cô cũng còn đi hỏi thăm một chút.



"Ai? Không sao đâu, em xem trên mạng nói còn tưởng rằng chị ấy sẽ đi, cũng thấy tin chị ấy từ chối lời mời vì không có khả năng đi."



Lê Sơ nghe vậy có tinh thần, lại có chút kinh ngạc.



"Hình như thanh quản có chút vấn đề, cũng không nhất định là thật, cũng chỉ có thể là bận."



"Vâng vâng."



Giọng nói quan trọng đối với ca sĩ thế nào không cần nói cũng biết, Lê Sơ có chút lo lắng, nhưng là nghĩ nàng lo lắng cũng vô dụng, nên chỉ hy vọng chuyện này là giả.



"Mệt mỏi sao Đào Đào?"



"Có một chút." Lê Sơ nói xong liền ngáp một cái, sau đó nói "Hình như là nhiều chút."



"Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi."



"Còn chị thì sao?"



"Bên tôi vẫn còn sớm."



"Vâng....." Lê Sơ có chút không muốn tắt điện thoại, nàng mặc áo ngủ lông xù xù thoải mái nằm trong chăn, thanh âm có chút chần chờ, nhưng nàng cũng không nói ra ý tưởng trong lòng, có chút không muốn nói: "Vậy chị cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút nha."



Bên kia Ninh Mạn Thanh hình như đã nhận ra cảm xúc của nàng, thử cười hỏi: "Vậy không tắt, chờ em ngủ rồi tôi mới tắt được không?"



Lê Sơ do dự một hồi lâu, vẫn là không từ chối được nói: "Vậy có quấy rầy chị không?"



Ninh Mạn Thanh bật cười: "Sẽ không, xem như cùng làm việc với tôi."



"Vậy em cứ như vậy mà ngủ nha?"



"Ngủ ngon."



"Ngủ ngon~"



Thanh âm Lê Sơ ngọt ngào, nàng để di động sang một bên, nhắm mắt lại.



Bên kia Ninh Mạn Thanh tắt âm bên phía mình, tránh cho tiếng đánh bàn phím làm ồn đến giấc ngủ Lê Sơ, cô mang tai nghe lên, nghe tiếng hít thở như có như không bên kia, tiếp tục đánh máy.



Đêm dài, lò sưởi trong nhà trở nên ấm áp, ngày đêm quay cuồng, một năm mới lại bắt đầu rồi.



Lê Sơ tỉnh ngủ phát hiện điện thoại gọi sáu tiếng đồng hồ, trong lòng thầm cầu nguyện mình ngủ không có nghiến răng hay nói mớ.



Chắc là không có đâu, mỹ nữ làm sao lại có loại hành vi như vậy chứ!



Nàng gửi tin chào buổi sáng đến Ninh Mạn Thanh, rời giường rửa mặt, tùy tiện nấu hoành thánh đông lạnh làm bữa sáng.



Chuông cửa leng keng kêu vang, Lê Sơ tưởng Tiền Đóa Đóa hoặc Đường Tòng Nam đến, nhưng lúc mở cửa lại phát hiện là một nam nhân xa lạ.



"Xin chào Lê tiểu thư, tôi là thư ký của Mục tổng, mạo muội đến bái phỏng, là vì muốn đến cảm tạ ngài."



Thư ký nói mấy lời, trong lòng Lê Sơ trả lời một chút, đại ý là cảm tạ vì chuyện hôm qua, hơn nữa hy vọng nàng có thể không truyền ra ngoài.



"Tôi cũng chỉ giúp người làm niềm vui, không cần đến cảm ơn."



Lê Sơ xua tay, nàng cũng không bất ngờ khi Mục Tiêu có thể tra được nàng, dù sao hôm qua nàng cũng dùng số điện thoại của mình gọi.



Thư ký mỉm cười đưa quà tạ lễ "Trong thẻ là 666 vạn, xem như điềm báo may mắn."



Giờ khắc này chút mông lung trong mắt Lê Sơ, phảng phất trôi hết, đôi mắt sáng lên.



Lê Sơ quyết định, từ giờ trở đi, nàng sẽ nhớ kỹ tên nam chủ trong mỗi quyển tiểu thuyết mà mình xem.